là đang nói tối hôm qua, lúc nhận được điện thoại nói cô không cần tham gia yến tiệc, mãi cho đến khi anh trở lại, cô đều đang sợ và đau khổ, nhưng cô nên nói với người nào?
Ngay cả sáng sớm hôm nay, báo chí cũng đăng, anh thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không cho cô, chẳng lẽ coi cô như tảng đá, sẽ không có cảm giác sao?
Bàn tay Lãnh An Thần tiếp tục cài nút cho cô, dừng ở trên cổ cô, ngăn cản động tác kháng cự của cô, lại hỏi, “Em sợ cái gì?”
Anh còn tưởng là cô không biết, xem cô như đồ ngốc sao?
Đoan Mộc Mộc từ chối hai cái, lại chỉ đổi lấy gáy bị bóp đau, vì vậy buông tha, ngước mắt nhìn anh, cùng anh giằng co một chỗ, “Sợ anh và mối tình đầu quay lại!”
Tay nắm sau gáy cô rõ ràng run, ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy, mà lòng cô cũng đang trầm xuống, giống như là muốn chìm vào động không có đáy, lúc cô cho rằng mình sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được thì trên môi chợt nóng lên, anh lại kéo cô lên từ động không đáy.
Hơi thở mang theo mùi rượu bao bọc lấy cô, mùi vị này thế nhưng chỉ làm cho lòng cô chua xót, cô không khỏi suy nghĩ có phải tối hôm qua anh cũng hôn một cô gái khác thế này hay không?
Môi của cô khép chặt, anh hôn nửa ngày cũng không cạy ra, cuối cùng chỉ đành vứt bỏ, chống đỡ trên trán cô thở gấp, chỉ nói, “Tin tưởng anh!”
Lại là ba chữ này, cô cực kỳ ghét, anh đều không tin cô, vì sao lại yêu cầu cô chứ?
Anh biết lý lẽ hay không?
“Em không…” Chữ ‘tin’ phía sau còn chưa có phát ra, đã bị nụ hôn của anh chặn lại, lần này anh dễ dàng công thành chiếm đất, bàn tay đồng thời cũng đưa vào trong quần áo cô.
Không cần, cô không cần anh đụng chạm!
Bây giờ, suy nghĩ vì sao tối hôm qua anh trở lại trễ như vậy, không nói chính xác là xuống từ trên giường một cô gái khác, nhưng cô lại vẫn cùng anh làm…
Thật là đáng chết!
Cô giãy giụa rất nhanh bị anh ngăn lại, hình như anh đã đoán trước cô sẽ như vậy, cả thân thể cũng áp xuống, áp nặng làm cô không cách nào thở dốc, cũng khiến cô không thể nhúc nhích, mà bàn tay to của anh trực tiếp đi đến mục tiêu, chợt thăm dò vào ––
Không thể chạy thoát, huống chi anh quá quen thuộc với thân thể của cô, chỉ mấy động tác, cô đã không chịu nổi, nhưng đáy lòng cũng càng ngày càng bài xích.
Hết lần này tới lần khác anh đã quyết tâm đi xuống chinh phục cô, tìm nơi nhạy cảm, cuối cùng cô không thể ngăn cản được, bị anh thiêu đốt, cô lạnh giá dần dần hóa thành nước…
Anh động thân, tiến vào thật sâu…
Không đau, chẳng qua là cảm thấy đầy, cô muốn khóc.
Nước mắt chảy xuống, anh cúi đầu hôn, mỗi một giọt giống như là châu báu ngậm trân quý nhất cõi đời này, sau đó thân thể bắt đầu vận động, mỗi một cái đều giống như đụng vào chỗ sâu trong linh hồn cô…
“An Thần…” Cô gọi anh, giọng điệu mềm mại mang theo run rẩy, mang theo ươn ướt, còn có chút uất ức, lập tức đánh tới tim anh, đổi lấy anh đụng sâu hơn.
Cô không chịu nổi anh va chạm như vậy, trước mắt bắt đầu có lấp lánh, cô biết điều này đại biểu cái gì, hình như cách chỗ cao nhất một ít sẽ phải tới…
Mặc dù trong lòng còn có khúc mắc, nhưng bị anh đụng, cô cũng không nghĩ ra nữa, chỉ còn lại mong đợi, khát vọng, còn có kích động…
Hai chân cô nâng lên, chủ động quấn lên hông anh, đem anh bóp chặt, nghênh đón phút giây tuyệt vời nhất, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, chói tai cắt đứt tất cả.
Nhưng không muốn…
Không muốn nghe điện thoại, không muốn nhận, lập tức…
Cô nói thầm trong lòng, sau đó co rúc lại dùng sức bao bọc anh, đang mong đợi cao triều trí mạng tới…
Nhưng một giây kế tiếp, sức nặng đè ở trên người cô chợt nhẹ, Lãnh An Thần đã đứng dậy, đi nhặt quần áo của mình trên đất lên, móc điện thoại ra ––
Đột nhiên rút ra khiến cô bất ngờ, anh là một người có tham muốn dục vọng, sao có thể buông tha ở thời khắc này?
Anh rút ra làm thân thể còn đổ mồ hôi lâm ly của cô trở nên lạnh, ngay tiếp theo làm lạnh tim cô.
Cô trần truồng nằm ở trên giường, nghe anh nghe điện thoại, giọng nói có chút gấp gấp, “A lô…”
Anh vừa nhận vừa đi xa, thậm chí y phục cũng không mặc, cứ trần trụi đi xa, hình như sợ cô nghe được cái gì, nhưng âm thanh truyền ra, khi anh còn chưa đi đủ xa đã truyền ra, trong màn đêm yên tĩnh, cô vẫn nghe được, “An Thần, em khó chịu, hình như em không được…”
Những thứ khác, cũng không nghe được nữa, hơn nữa cô cũng không muốn nghe.
“Gọi điện thoại cấp cứu… Anh lập tức tới!” Âm thanh Lãnh An Thần truyền đến mang theo gấp gáp.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt vào, chiếu lên trên da thịt của cô, nõn nà, anh không thích kéo rèm cửa sổ khi ngủ, nói là thích nhìn ánh trăng bao bọc cô, nhưng bây giờ thì sao? Cô còn duy trì tư thế nở rộ, nhưng anh đã không liếc mắt nhìn.
Quả nhiên, anh quay lại, kéo chăn đắp lên cho cô, sau đó cúi đầu hôn trên trán cô, “Bà xã, thật xin lỗi, anh muốn đi ra ngoài một chút…”
Anh đi ra ngoài là muốn thấy một cô gái khác!
Cái ý nghĩ này khiến cô tuyệt vọng, để cho cô không còn nghi ngờ, bởi vì căn bản không nói ra!
Trong không khí truyền đến âm thanh anh mặc quần áo, lúc nghe anh kéo khóa quần lên thì lòng cô lại giống như bị anh kéo ra một lỗ hổng lớn, chợt đau để cho cô ngồi dậy, khi anh nhấc chân rời đi, cô bỗng nhảy xuống từ trên giường, sau đó thân thể trần trụi ôm phía sau lưng anh, “Không đi được không?”
Buông tôn nghiêm xuống, buông kiêu ngạo xuống, cô ôm anh, chỉ muốn giữ anh lại.
Anh dừng lại, sau đó xoay người từ từ ôm cô lên, thả lại trên giường, đắp kín chăn cho cô, “Nghe lời, một lát anh sẽ trở lại!” Nói xong, hôn môi cô.
Cuối cùng anh vẫn đi, không dừng lại dù chỉ là một chút.
Bên trong sân truyền đến tiếng động cơ xe hơi, nhắc nhở cô Lãnh An Thần đi thật, chuyển động thân thể, trước đó bị anh va chạm vẫn còn bủn rủn, nơi nào đó hình như vẫn còn co quắp không cam lòng, nhưng không có người lấp đầy an ủi.
Có lẽ là đêm đã khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực, làm cho người ta cảm thấy lạnh, Đoan Mộc Mộc co người lại, đây là thói quen cô tự bảo vệ mình, hình như lâu rồi cũng không có như vậy, không ngờ hôm nay không tự chủ biến thành như vậy.
Không biết ngủ thế nào, khi tỉnh lại, bên cạnh trống không, một chút nhiệt độ cũng không có.
Người cam kết một lát sẽ trở lại, lại trắng đêm không về!
Cũng lười so đo, cô rời giường, rửa mặt, làm điểm tâm cho con, coi như khó hơn nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nếu như không có đứa bé, có lẽ cô còn có thể mất tích, thử dò xét anh có nôn nóng không, nhưng bây giờ căn bản không được, cô không bỏ con.
Đưa con xong, Đoan Mộc Mộc trực tiếp về nhà, cũng không muốn đi chỗ nào, cũng không biết nên đi nơi nào?
Thường ngày cuộc sống rất phong phú, hôm nay lập tức trở nên đơn điệu, đơn điệu làm cô cảm thấy chán, nhưng khi cô đi vào phòng ngủ, lại nghe được tiếng nước chảy ào ào.
Anh trở về chưa?
Lần này chỉ là nghi ngờ, cũng không có vui mừng.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng ngủ bị kéo ra, Đoan Mộc Mộc thấy Lãnh An Thần quấn khăn tắm ra ngoài, tóc còn nhỏ nước, rơi vào trên người khỏe đẹp của anh, nếu như là ngày xưa, cô nhất định sẽ không chuyển mắt được, nhưng hôm nay cô không muốn nhìn, chỉ cảm thấy liếc mắt nhìn sẽ buồn phiền trong lòng.
“Tại sao trở về?” Anh hỏi.
Đoan Mộc Mộc mở cửa sổ, khiến không khí trong sạch thổi vào, “Nhà của em, em không thể trở về sao?”
Có lẽ là nghe giọng nói của cô không ổn, đi tới, còn chưa có đến gần, cô đã né tránh, anh đứng ở đó không động, ánh mặt trời chiếu vào tóc còn ướt của anh, càng có vẻ đen bóng.
“Một người bạn bị bệnh, đột nhiên viêm dạ dày…” Anh giải thích.
Cô không nói, chỉ là nhìn anh, sau đó anh liền dừng lại, hình như nói không được, một lát sau còn nói, “Mộc Mộc, chúng ta kết hôn, anh sẽ có trách nhiệm đối với hôn nhân, chúng ta còn có con…”
Là cam kết hay là trấn an? Tựa như có lẽ đã không còn quan trọng.
Đoan Mộc Mộc gật đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lãnh An Thần một lát đã đi, thay bộ mới, Đoan Mộc Mộc sửa sang lại y phục cho anh, mặc dù cũng không có phát hiện vết son môi tức cười gì đó, nhưng vẫn phát hiện một cây tóc dài, màu cây cọ.
Ngày hôm qua nghe nội dung cuộc điện thoại thì đã biết, cũng không có khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc cầm sợi tóc dài kia ngây người một hồi lâu, sau đó liền đứng dậy, gọi điện thoại cho Lam Y Nhiên, “Cô nói xem toi có nên đi thăm cô ấy không?”
Nghe cô nói, Lam Y Nhiên giật mình, một hồi lâu mới hỏi, “Mộc Mộc, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Đoan Mộc Mộc nhìn sợi tóc, “Nếu cô ấy là bạn chồng tôi, bị ngã bệnh, tôi đi thăm cũng là chuyện đương nhiên.”
“Nhưng…” Lam Y Nhiên không biết nên nói như thế nào, nhưng hình như đã hiểu rõ tâm tư của Đoan Mộc Mộc, “Tôi cảm thấy cô nên bàn bạc với Lãnh An Thần, hơn nữa, cô cũng không biết bệnh viện đó ở đâu.”
Hình như rất có đạo lý, cúp điện thoại, Đoan Mộc Mộc gọi cho Lãnh An Thần, bên kia một hồi lâu mới nghe, “Chuyện gì vậy?”
“Em sớm nghe bạn anh bị viêm dạ dày, em muốn nấu nồi canh mang qua” Cô cố gắng nói tự nhiên.
Đầu kia rõ ràng dừng lại, chốc lát mới nói, “Không cần, đã xuất viện… Anh đang họp!”
Nói xong liền cúp điện thoại, gần như vội vã.
Đoan Mộc Mộc ngẩn người nắm điện thoại, đang suy nghĩ nguyên nhân anh cự tuyệt, nhưng không ngờ điện thoại di động của cô vang lên, cho là Lãnh An Thần gọi lại, vừa muốn nghe, lại phát hiện một chuỗi số xa lạ gọi tới.