Sáu giờ rưỡi rồi mà Lâm Trinh Lan vẫn còn chưa trở về, Thường Trữ Viễn ngồi trên ghế sa lon ở bên trong phòng khách, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, thì trong lòng liền cảm thấy phiền não hơn.
Kỳ lạ, rõ ràng đã tan sở từ lâu rồi, thế mà sao cô ấy vẫn chưa trở về? Thường Trữ Viễn cũng không biết mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần rồi, càng nh n lại càng muốn đập cái đồng hồ.
Vào buổi sáng khi rời giường cũng không có để ý, đến khi dùng xong bữa sáng, sau đó quay lại phòng thay ga trải giường th anh mới phát hiện trên ra trải giường có vết máu. Tuy là chỉ có lấm tấm vài giọt, nhưng lại rất chói mắt, khiến người khác không thể không nhìn!
Thường Trữ Viễn ngây người nhìn chằm chằm vào mấy giọt máu giờ đã biến thành màu nâu, trái tim của anh như bị người khác nhéo một cái thật đau.
Anh rất muốn lập tức bắt cô trở về để xác định xem cô bị thương như thế nào, nhưng cũng băn khoăn cô đang trong giờ làm việc, anh không muốn để cô phải khó xử, nên bất đắc dĩ lắm Thường Trữ Viễn chỉ có thể ngồi trong nhà chờ đợi cô trở về. Hiện tại anh mới phát hiện anh chờ đợi cô mới có mười giờ thôi, mà anh cảm thấy thời gian như đã rất lâu vậy.
Sẽ không phải vì vết thương không quá nghiêm trọng, cho nên đã len lén một mình chạy đến bệnh viện để khám chứ? Nhưng mà nếu theo tính cách của cô, thì cho dù có bị đau chết cô ấy cũng sẽ không tự mình đi khám phụ khoa đâu.
Càng chờ đợi Thường Trữ Viễn càng bất an, bắt đầu không ngừng suy nghĩ lung tung.
Anh biết sau mỗi lần đi công tác về anh sẽ rất kích động, nhưng lần nào anh cũng cẩn thận giúp cô chuẩn bị thật tốt khúc dạo đầu rồi mới bắt đầu hành động, nhưng sao lần này lại khiến cô bị thương? Cuối cùng là cô ấy bị gì thế? Sao vẫn chưa trở về?
Nghi vấn trong đầu của Thường Trữ Viễn không ngừng xuất hiện, rốt cuộc đến bảy giờ rưỡi thì cánh cửa cũng phát ra tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa để mở cửa.
Lâm Trinh Lan xách theo cái túi lớn đựng thức ăn trở về, trên trán đầy mồ hôi.
Thường Trữ Viễn vừa trông thấy cô thì liền biết cô đã đi siêu thi mua đồ dùng nên mới về trễ như thế, sắc mặt liền trở nên rất thối, không nhịn được oán trách cô: “Tại sao lại về trễ như vậy?”
Đã ở với nhau lâu như vậy, dĩ nhiên Lâm Trinh Lan biết Thường Trữ Viễn đang tức giận, mặc dù cô căn bản cũng không biết anh đang tức giận cái gì?
Cô cẩn thận cùng nhẹ nhàng nói: “Chuyện này... Hôm nay em tăng ca.”
Vốn dĩ là cô đã chuẩn bị đi về, nhưng lại bị người khác nhờ vả cô đi giúp đỡ, cô cũng không muốn cự tuyệt người khác, cho nên liền bị kéo đi giúp bộ phận khác.
Bận túi bụi đến bảy giờ cô mới bắt đầu từ công ty trở về, cô dùng tốc độ nh anh nhất để mua thức ăn cùng một ít đồ dùng, bảy giờ ba mươi phút có thể trở về đến nhà đã là cực hạn rồi.
“Chuyện này… anh đã ăn cơm tối chưa?” Lâm Trinh Lan hỏi.
“Hừ!” Thường Trữ Viễn hừ lạnh một tiếng.
Đừng nói là ăn bữa tối, anh lo lắng cho cô đến nỗi bữa trưa còn quên ăn, cho đến xế chiều cảm thấy đói bụng, mới tùy tiện nướng hai mẩu bánh mỳ để ăn tạm, hiện tại cũng đã cảm thấy đói rồi.
Thì ra nguyên nhân tức giận là chưa có ăn cơm… Lâm Trinh Lan bừng tỉnh hiểu ra.
Chỉ là điều này cô không thể nói ra, nếu như thấy đói thì phải ra ngoài mua cơm hộp ăn chứ! Có cần thiết để bụng đói đến bốc hỏa rồi đợi cô trở về mà trút giận lên người cô không? Lâm Trinh Lan oán thầm trong bụng.
Nhưng những điều này chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, cô cũng không có to gan mà nói với Thường Trữ Viễn.
“Vậy... Em đi nấu cơm ngay.” Lâm Trinh Lan nói xong, vội vàng xách hai túi lớn thức ăn trốn vào phòng bếp.
Thường Trữ Viễn sững sờ, người phụ nữ này có nhiều lúc khiến cho Thường Trữ Viễn tức giận muốn bóp chết cô! Hiện tại rõ ràng là chính anh đang cố tình gây sự, là do anh tức giận loạn xạ phát khí, vậy tại sao cô lại làm theo ý của anh?
Thường Trữ Viễn thật sự không hiểu tại sao Lâm Trinh Lan lại không mở miệng mắng anh, hoặc là chỉ vào mũi của anh mà bảo anh cút ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, sao lại không nỡ cự tuyệt mà đi nấu cơm cho anh ăn?
Không không không! Người kỳ lạ nhất không phải là Lâm Trinh Lan mà chính là anh! Thường Trữ Viễn có chút nhức đầu vịn trán của mình, hiện tại lòng của anh có chút hỗn loạn.
Anh rất hy vọng Lâm Trinh Lan sẽ tức giận với anh? Thật sự Thường Trữ Viễn cũng không biết anh như thế nào nữa? Ban đầu anh đáp ứng cùng Lâm Trinh Lan lui tới, một phần trong đó cũng chính là tính cách an phận không tranh giành của cô.
Tính tình của Lâm Trinh Lan rất tốt, để cho anh mặc sức chà xát bóp tròn bóp méo, bảo cô đi hướng đông thì cô cũng không dám đi hướng tây, kêu cô đi về phía nam cô cũng sẽ không dám đi hướng bắc, nếu một ngày nào đó anh chán ghét cô bảo cô rời đi, có lẽ cô cũng sẽ không nói tiếng nào mà yên lặng rời khỏi anh, trước khi đi có thể còn nhớ đem theo vài món đồ của cô đi cùng, cũng sẽ không để lại một chút phiền toái nào cho anh.
Nói thẳng một chút, coi như hôm nay anh muốn xóa di sạch sẽ quan hệ của bọn họ, thì Lâm Trinh Lan cũng sẽ không để cho anh có cái gì khó xử hoặc phiền toái về trách nhiệm gì gì đó, cho nên lúc đầu anh mới cùng cô lui tới, nhưng hôm nay... Hôm nay anh lại bắt đầu muốn trêu tức cô gái có tính tình ôn thuận này!
Từ trước đến nay loại phụ nữ mà Thường Trữ Viễn ghét nhất chính là ba loại: hở một chút là khóc lóc, hai là làm ầm lên, ba là đòi thắt cổ, có khi anh cũng không hiểu nổi bọn họ là đang tức giận chuyện gì nữa.
Trước kia anh cũng có quen biết vài người phụ nữ, mỗi lần bọn họ giận dỗi đều làm ầm lên khiến Thường Trữ Viễn cũng phiền lòng đến nỗi muốn quăng bọn họ vào tường! Nhưng hôm nay Lâm Trinh Lan lại không khóc lóc không giận hờn cũng không làm ầm lên, vậy mà Thường Trữ Viễn lại cảm thấy tức giận muốn tự đánh một quyền vào tường thật mạnh.
Tại sao cô ấy lại không nhõng nhẽo, tại sao không giận hờn cùng trách móc? Coi như cho anh một cái tát cũng được!
Không không không! Nhất định anh đã điên rồi, nhất định là điên thật rồi! Sao lại có thể hi vọng cô ấy tặng cho anh một cái tát chứ, chẳng lẽ anh bị bệnh cuồng ngược đãi sao?
Nhưng cũng không đúng! Mặc dù từ trước đến nay Thường Trữ Viễn chưa bao giờ nếm qua mùi vị khi bị ăn tát, nhưng anh chắc c anh nếu người nào to gan anh tát anh một cái, thì đối phương cũng sẽ không được yên với anh! Nhưng nếu là cô ấy… Mình sẽ cảm thấy...
Trong đầu Thường Trữ Viễn đang là một mảnh hết sức hỗn loạn, thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng của Lâm Trinh Lan : “Anh... Không thoải mái chỗ nào sao?”
Lâm Trinh Lan quan sát Thường Trữ Viễn đang bóp lấy cái gối hơi đang cầm trên tay, giống như đang muốn lấy mạng của cái gối hơi đó vậy, cô không nhịn được lo lắng hỏi thăm.
Gần đây... anh có chút là lạ !
Thường Trữ Viễn có chút dị thường ngay cả Lâm Trinh Lan cũng cảm thấy được, cảm thấy gần đây anh hay giận dỗi mà không rõ nguyên nhân, tinh thần có chút hoảng hốt, lại nóng nảy.
Không phải đây là dấu hiệu của thời tiền mãn dục của phái nam chứ? Hay đây là triệu chứng của bệnh Alzheimer?
Trong lòng Lâm Trinh Lan đang suy nghĩ cùng chẩn bệnh, cô rất muốn khuyên anh đến bệnh viện kiểm tra bệnh tình, nhưng cô cũng lo lắng anh sẽ không vui.
Thường Trữ Viễn phục hồi tinh thần, liền bỏ cái gối hơi xuống, coi như tha cho cái gối một mạng, anh nói với cô: “Đi tắm thôi.”
“Ư...” Trong nháy mắt mặt của Lâm Trinh Lan liền đỏ lên: “Vậy em đi nấu cơm tiếp.”
Thường Trữ Viễn mất hứng nói: “ Anh muốn ăn ở ngoài, mau đi tắm thôi!”
Tối hôm qua căn bản anh cũng không để cho cô ngủ được một giấc ngon lành, hôm nay lại đi làm cả ngày, hai mắt đã thâm đen như con gấu trúc rồi, lại còn muốn đi nấu cơm, người phụ nữ này thật sự không biết chăm sóc bản thân mình sao?
Hoàn toàn không có phát hiện những suy trong lòng của Lâm Trinh Lan, nếu anh mà biết chắc anh sẽ bể mạch máu mà chết mất, Thường Trữ Viễn nhìn hai mắt thâm đen của cô vừa tức lại vừa đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để khiêng cô về phòng ngủ, cho cô ngủ bù một giấc thật ngon.
“Ah!” Cô đáp nhẹ một tiếng, Lâm Trinh Lan ngoan ngoãn cởi quần áo ra đi tắm.
Từ khi hai người bắt đầu mối quan hệ này, đối với Thường Trữ Viễn thì khoản đó vẫn là rất tốt, những năm gần đây nhu cầu của anh chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm. Đặc biệt là trong vòng hai năm nay, đôi khi Lâm Trinh Lan cũng lo lắng anh có thể sẽ suy thận hay không.
Tức giận, hoảng hốt, nóng nảy thái độ còn không bình thường, lại hay động dục... Rốt cuộc đây là triệu chứng của bệnh gì vậy? Lâm Trinh Lan quyết định phải tìm thời gian để “Đánh giá” lại căn bệnh này.
Thấy mặt của cô đỏ lên như vậy, Thường Trữ Viễn cũng đã biết cô đang hiểu lầm cái gì rồi, chỉ là theo cá tính của anh thì anh cũng lười giải thích rõ.
Lâm Trinh Lan tắm xong, hai người ăn qua loa một chút thức ăn, vẫn chưa tới mười giờ, Thường Trữ Viễn liền thúc giục cô: “Mau lên giường đi.”
Vất vả lắm Lâm Trinh Lan mới khôi phục lại sắc mặt bình thường, nghe anh nói như vậy cô một lần nữa lại đỏ mặt, cô ôn thuận đi vào phòng của anh, leo lên giường của anh.
Tại sao cô ấy không tức giận? Thường Trữ Viễn cũng sắp muốn xù lông rồi! Chỉ là lý do xù lông thì thật khó mà nói ra.
Thấy cô e lệ lại ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhìn mình, Thường Trữ Viễn lại một lần nữa cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, đồng thời có chút đau đớn.
Lâm Trinh Lan luôn thuận theo ý của anh, vừa khiến cho Thường Trữ Viễn muốn khi dễ cô, lại khiến anh muốn bảo hộ cô thật tốt, không để cô phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Hai dòng cảm xúc cực đoan này, giống như trong phim hoạt hình “Tom và Jerry” vậy, luôn xuất hiện hai vai diễn trái ngược nhau gồm tiểu thiên sứ và tiểu ác quỷ, hai nhân vật này luôn xuất hiện ở trong đầu của Thường Trữ Viễn không ngừng giằng co.
Anh rất muốn hung hăng cùng cô, để cô phải xấu hổ đến mức phải khóc thút thít, để cho cô kích tình thật nhiều mà không ngừng run rẩy, khiến cô phải chịu đựng vượt qua cao trào mà khóc nhưng lại không thể tức giận được!
Bình thường thì là tiểu ác quỷ sẽ chiếm thế thượng phong, thói hư tật xấu của đàn ông mà, không những bám trụ mà còn dai và bền bỉ hơn cả nấm mốc cùng vi khuẩn ở trong phòng tắm!
Dưới tình huống này Thường Trữ Viễn không thấy Lâm Trinh Lan có chút phản kháng nào, anh liền cởi quần của Lâm Trinh Lan ra, đồng thời mở rộng hai chân của cô ra.
Khi nơi thần bí nhất của phái nữ không hề được che đậy đã lộ ra trước mắt anh, nụ hoa hôm qua bị anh yêu thương quá độ vẫn còn hơi sưng, nhưng anh lại không trông thấy vết thương rõ ràng.
Cô bị thương...
Tiểu thiên sứ đột nhiên giành lấy thế thượng phong, một cước đá văng tiểu ác quỷ ra.
Lo lắng cô bị thương ở bên trong, Thường Trữ Viễn dùng ngón giữa lấy một chút thuốc bôi trơn nhẹ nhàng thoa lên, đầu tiên là quan sát và bôi một vòng ở bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, tỉ mỉ bôi từng chút từng chút một.
Lâm Trinh Lan dùng hai tay che mặt, trên mặt ửng hồng cũng đã lan đến lỗ tai cùng vùng ngực.
Để tránh cho cô xấu hổ đến mức bể mạch máu mà chết, Thường Trữ Viễn không thể làm gì khác hơn là giải thích cho cô hiểu: “Không có làm gì đâu, anh chỉ giúp em bôi thuốc mà thôi.”