Trên thế giới này thứ khó đoán định nhất, khó nắm bắt nhất chính là tâm tư tình cảm của con người.
Là những bí mật cùng nỗi đau đã khắc sâu thẳm nơi trái tim trong tâm tư và suy nghĩ mà không muốn người khác thấy...
Tô Mạn Âm hiểu rõ điều này.
Cô đã yêu một người, mà theo lối suy nghĩ lí trí của mình đã nhiều lần phân tích là không nên thương, không nên yêu. Càng không nên như con thiêu thân mù quáng lao vào đống lửa này.
Nhưng nếu có thể nghe theo lý trí thì không còn là con người nữa rồi, trái tim cô lúc nào cũng đau đáu hướng về người con trai kia. Trong tâm tưởng lúc nào cũng chấp niệm không ngừng cứ thôi thúc cô ở bên, không tài nào rời xa anh được.
Tô Mạn Âm theo như bạn bè nhận xét hiền lành dễ thương, hòa đồng, rất hiểu biết cuộc sống. Thật ra cô không từng trải nhiều, chỉ đơn giản khám phá xã hội này qua sách vở. Khám phá thế giới này qua tivi và phương tiện thông tin đại chúng.
Từ khi còn nhỏ, cô đã thích lắng nghe mọi người trò chuyện từ những cuộc vui, hay tán gẫu của người lớn đến trẻ con đều có thể nghe. Có những câu chuyện nghe tưởng chừng như đơn giản nhưng lại thực tế, cũng có những chuyện tưởng chỉ có trong sách vở không ngờ đâu đó trong xã hội này lại xảy ra.
Nhưng Tô Mạn Âm nhìn cuộc đời này là một màu xanh của hy vọng. Cô hiểu mỗi một con người đều phải trải qua những tai ương sóng gió riêng. Song qua bao nhiêu thời gian đau khổ sẽ qua đi, tương lai tốt đẹp sẽ đến.
Dù nhìn đời thực tế và hiểu nó khắc nghiệt nhưng chính bản thân không ngừng hi vọng tương lai tốt đẹp để trở nên lạc quan hơn. Cô lúc nào cũng tự nhủ rằng rồi tương lai tốt đẹp sẽ tới thôi.
Và có lẽ với anh cũng vậy cô có hy vọng. Cô hy vọng sẽ khiến anh yêu mình. Hy vọng quãng thời gian cô bên anh, khiến anh vui vẻ hạnh phúc không buồn đau.
1 năm là quãng thời gian không đủ dài, nhưng cũng không phải quá ngắn cho một mối tình cảm.
1 năm cô ở bên anh, chăm lo yêu thương anh hết mực.
1 năm cô yêu anh nhiều hơn anh yêu cô. Cố gắng giữ đủ nhiệt cho tình yêu của hai người.
Và có lẽ trong một phút giây nào đó, cô nghĩ anh yêu cô như cô đã yêu anh. Cô nhìn thấy trong mắt anh sự yêu thương, chiều chuộng, sủng nịnh giành cho mình.
Dùng trái tim để nhìn và cảm nhận…
Có lúc cô thật sự thấy bọn họ tốt lắm. Không điều gì, không chướng ngại vật nào có thể khiến hai người rời xa nhau, sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Có lẽ anh đã quên lần đầu tiên gặp nhau. Nhưng cô còn nhớ rõ như in, là một câu chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Lần đó cô hẹn gặp lại một người bạn.
Bác của cô là một nhà tâm lý học,c ó một cở sở tư vấn tâm lý, chuyên lắng nghe những ưu phiến của người khác, tư vấn cho họ để họ cảm thấy khá hơn.
Cô là người rất thích nghe, thích khám phá những vui buồn của người khác, cô đơn giản chỉ muốn giúp họ. Tô Mạn Âm thấy thật vui khi có thể giúp đỡ được người khác nên đã năn nỉ bác tới đó làm thêm. Rồi nhờ đó cô quen một cô bạn.
Thật là lùng, sau vài lần lắng nghe chuyện cả hai nói chuyện nhiều hơn, và nhận ra rất hợp ý nhau, từ đó xin thêm số điện thoại, yahoo để có thể nói chuyện nhiều hơn.
Thông qua mạng internet cô đã có một người bạn vô cùng tốt. Cả hai cùng sống chung một thành phố, lại ở gần nhau nên đã hẹn gặp để có thể cùng vui chơi bên ngoài.
Hôm đó là một buổi trời mưa tầm tã. Mưa như trút nước, bầu trời đen kịt, đôi khi còn xuất hiện sấm chớp. Nhìn mưa khiến tâm trạng cô không được tốt. Cuộc hẹn này có nguy cơ bị hủy bỏ vì cơn mưa bất ngờ này. Người bạn kia của cô không thích mưa.
Nhưng cô lại thích ngắm nhìn mưa rơi. Mỗi lần trời mưa, Tô Mạn Âm thấy lòng vui vẻ thanh thản tới lạ, có thể lặng lẽ đứng ở một nơi quan sát cơn mưa bên ngoài kia. Mưa càng to gió càng lớn lại càng thích. Hai bên đường vắng tanh không còn cái đông đúc, chen chúc của buổi chiều tan tầm nữa.
Trời mưa to.
Rất to.
Cơn dông này làm dịu đi cái nóng nực của ngày hè. Nếu có thể cô rất muốn cầm ô đi dạo dưới trời mưa, cái lành lạnh làm người ta khẽ run rẩy. Tô Mạn Âm rất muốn tận hưởng cảm giác đó. Cô là người lãng mạn, đủ mơ mộng để thả hồn mình tận hưởng cái tĩnh lặng trong cuộc sống này.
Cô ngồi trên lầu hai của một quán cà phê, vào lúc tam tầm khá vắng khách. Bốn xung quanh cửa hàng là tường kính có thể từ bên trong nhìn ra ngoài rõ ràng.
Tô Mạn Âm nhâm nhi cà phê chờ đợi bạn tới. Cô đưa đôi mắt nhìn ra ngoài lặng lẽ quan sát ngắm mưa rơi trong tiếng nhạc sâu lắng.
Bỗng một thân ảnh lọt vào tầm mắt Mạn Âm, dù chỉ liếc nhìn một lần nhưng không thể nào rời mắt. Trong màn mưa dày đặc không thể nhìn mọi thứ rõ ràng, có một người con trai đang bần thần đi trong mưa.
Những hạt mưa nặng nề rơi xuống, cô không nhìn rõ mặt người đó. Nhưng trong hoàn cảnh này lại có chút mờ ảo thi vị. Như một bức tranh thủy mặc rất quấn hút.
Bất giác Tô Mạn Âm chộp lấy điện thoại rồi chụp lại. Cô muốn lưu giữ hình ảnh đẹp kia.
Lặng nhìn người con trai kia bước đi. Dường như anh không quan tâm mưa rất lớn. Quần áo đã ướt nhẹp nhưng không có chút chật vật nào. Cái dáng đi bần thần trong mưa, thật đẹp thật mê người, khiến người ta vô cùng ấn tượng có thể nhớ mãi không quên.
Vậy Tô Mạn Âm không thể nào rời mắt khỏi người ấy. Mãi tới khi thân ảnh đó gần như biến mất cô vội vã đứng dậy, đặt tiền trên bàn rồi chạy thục mạng xuống lầu. Cô rất vội vàng mở ô rồi đuổi theo như không muốn để mất người đó.
Lúc đó Tô Mạn Âm không nghĩ được nhiều, cô cảm thấy nếu vụt mất sẽ là tiếc nuối rất lớn. Trong cuộc sống đôi khi con người chạy theo những thứ xa lạ phù phiếm, lẽ ra nó chỉ như đường thẳng song song không thể gặp nhưng vì những cảm xúc nhất thời này mà cắt nhau.. Anh chàng đó dường như có chuyện buồn đôi mắt ấy xa xăm vô hồn, có chút mất mát bi thương ấy khiến trái tim cô đau đáu một cảm giác khó tả bị thu hút mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chàng trai cứ một đường thẳng mà đi, từ xa cô nhìn thấy bóng thân ảnh của anh.
Tô Mạn Âm vội vã đuổi tới gần vươn tay cao lên, che mưa cho người đàn ông xa lạ và lặng lẽ đi đằng sau. Đi mãi đi mãi dưới mưa tay cô mỏi nhừ nhưng chẳng hiểu sao không muốn từ bỏ.
Tô Mạn cảm giác mình hơi có vấn đề ,lý trí không ngừng kêu gào cô nhiều chuyện. rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác. Nhưng trái tim cô vương chút luyến tiếc không nỡ bỏ mặc người con trai này.
Cuối cùng Tô Mạn Âm tặc lưỡi cho qua, đôi khi làm một điều gì đó khác người cũng là một phần của cuộc sống, không cần thiết phải câu nệ chuyện này. Nhưng Tô Mạn Âm quả thật không ngờ rằng một lần đưa đẩy, vận mệnh bản thân lại khắc sâu vào con người này, cùng dây dưa 1 năm rồi vẫn nhận lại là đau đớn khổ sở.
Hai người một trước một sau lặng lẽ đi, không rõ là đi đâu, không biết anh ta có thể nhận ra cô đi đằng sau không. Có lẽ đã mỏi mệt anh ta dừng lại rồi ngồi xuống bên một ghế đá. Trời vẫn như vậy, mưa tầm tã không ngớt. Họ vẫn như thế không ai nói câu nào. Mỗi người một công việc riêng như thể chẳng liên quan tới nhau.
Anh ngồi thẫn thờ trên ghế đá của mình. Cô nhẫn nại đứng bên che mưa. Nước mưa hắt xuống bờ vai Tô Mạn Âm. Một việc thật lạ, thật đặc biệt mà có khi cô như kẻ điên rồ muốn làm. Cô tự nhủ với mình chỉ lần này là ngoại lệ thôi.
Tô Mạn Âm cảm giác cả người anh run lên như rất lạnh lẽo. Anh từ từ vươn tay vòng qua eo, siết thật chặt lại kéo cô tới gần. Ở tư thế anh ngồi ôm cô đang đứng, gương mặt áp vào lòng Mạn Âm. Cô có thể cảm nhận rõ mặt anh áp vào bụng mình. Đôi tay anh siết thật chặt dường như đang sợ hãi mất đi điều gì đó. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lưng anh, vuốt ve tấm lưng dài kia thật chậm như trấn an. Dù chỉ là người qua đường xa lạ nhưng không hiểu sao, cô thấy mình không thể bỏ rơi anh được.
Đó là lần duy nhất trong đời Tô Mạn Âm cảm thấy mình thực sự điên rồ, để cho người con trai xa lạ này nằm lên đầu gối mình, anh ôm chặt lấy cô rúc vào lòng cô và ngủ.
Vẫn như vậy họ chẳng nói với nhau một lời. Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, lúc này cô mới lặng ngắm người con trai xa lạ ngủ trong lòng mình.
Rất điển trai. Đường nét ngũ quan tinh xảo. Làn da thật trắng, thật mịn màng còn trắng hơn da cô. Mày kiếm cương nghị rắn rỏi. Bạc môi mỏng mà gợi cảm. Mạn Âm nhìn chăm chăm vào đôi môi ấy. Cô thấy cổ họng có chút khô nóng. Đôi tay đưa lên định lướt nhẹ trên gương mặt anh nhưng tới lúc gần chạm vào mới giật mình tỉnh táo lại
Nhận ra bản thân mình có phần mất lịch sự, cô không dám nhìn nữa.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, nhạc điệu khá trầm da diết lại man mác buồn. Cô nhẹ nhàng nâng đầu anh tựa vào túi xách của mình sợ làm người tỉnh giấc. Sau đó ra xa một đoạn bắt máy
” Mạn Âm cậu đi đâu vậy? Mình tới rồi nè”
Nghe giọng cô nhận ra là người bạn mà mình đã trò chuyện. Cô gái trẻ này bằng tuổi cô, có một cái tên rất đẹp là Vương Mỹ Lâm.
” Đợi mình chút. Mình đến liền.”
” Nhanh lên nhanh lên. Cho mình leo cây là không được đâu” Vương Mỹ Lâm to giọng đe dọa.
” Rồi rồi. Chờ mình chút”
Tô Mạn Âm cúp máy mà do dự không biết làm thế nào với anh chàng kia. Cô không muốn bỏ người ta vào lúc này nhưng không muốn trễ hẹn với Mỹ Lâm. Cô bặm môi quay lại. Chiếc túi xách của cô vẫn nằm đó, chỉ có điều người lại chẳng còn.
Tô Mạn Âm vội chạy lại gần, dáo dác ngó nghiêng xung quang. Nhìn đủ bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng người con trai đó đâu. Trên gương mặt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Cũng chỉ là qua đường thôi việc gì phải buồn. Cô nhẹ nhàng trấn an chính bản thân mình, ngăn lại những cảm xúc vẩn vơ vô tình nhen nhóm trong đầu.
Bẵng đi một khoảng thời gian cô mới gặp lại anh. Gần 1 năm sau khi mà cô đã từng suy nghĩ mông lung mong muốn gặp lại anh một lần. Khi mà trong những cơn mưa to cô bần thần nhớ tới anh, mong sẽ bắt gặp hình ảnh người con trai ấy nhưng vô ích. Tô Mạn Âm không còn bắt gặp anh nữa. Khi mà cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa thì anh lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Vương Mỹ Lâm.
Đến lúc ấy Tô Mạn Âm mới nghiệm ra câu trái đất tròn là như thế nào. Cô cũng nghiệm luôn một điều có những thứ ta càng hy vọng có khi chẳng tới. Nhưng khi gần buông xuôi tất cả lại bất ngờ xuất hiện trước mắt ta. Cảm giác ấy thật sự là vui sướng từ tận đáy lòng.
Vương Mỹ Lâm là đại tiểu thư của tập đoàn tài chính hùng mạnh Vương thị. Tưởng rằng cuộc sống sung túc đầy đủ được ăn sung mặc sướng, không có chuyện gì phải lo nghĩ vậy mà Mỹ Lâm bị trầm cảm. 1 năm trước khi lần đầu tiên gặp, Vương Mỹ Lâm vô cùng xinh đẹp, thường xuất hiện trên các tạp chí thời trang nổi tiếng, là thần tượng của giới trẻ hiện nay. Điều này khiến Mạn Âm vô cùng bất ngờ nhưng Mỹ Lâm không hề tỏ ra hách dịch hay kiêu ngạo, nói chuyện rất hợp ý của cô. Vì vậy từ lúc gặp mặt thân lại càng thân hơn.
Sinh nhật Vương Mỹ Lâm được tổ chức tại biệt thự của Vương gia. Đó là một bữa tiệc nhỏ nhưng ấm cúng với những người bạn thân thiết. Với Tô Mạn Âm, đây là bữa tiệc khá ngại ngùng vì ngoài Vương Mỹ Lâm cô chẳng quen biết ai cả.
Phòng khách rộng lớn đầy sang trọng, mọi thứ trong phòng bày biện bố trí màu sắc vô cùng đẹp khiến cô mê muội. Quả nhiên có tiền có khác Mạn Âm âm thầm cảm thán.
Mọi người quây quần bên ghế sô pha, nói chuyện cười nói rôm rả không một ai chú ý đến Tô Mạn Âm và cô cũng vậy. Lẳn