Ngày hôm sau, Ôn Nhu tỉnh rượu phát hiện mình nằm ở trên giường, trên người mặc áo ngủ, bóng dáng Phí Gia Lạc giống như là chưa từng xuất hiện, dường như tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng cô biết, đó không phải là ảo giác, hơn nữa rất nhanh địa, cô phát hiện hắn đã biến thành ác mộng của cô.
Sáng thứ bảy, Ôn Nhu lười biếng trốn ở trong nhà, hiếm có được một ngày nhàn nhã ở nhà không cần phải đi phỏng vấn, nhưng cô lại không biết nên làm cái gì.
Cô đã một thời gian không gặp Hách Thế Gia, trong lòng cô, anh vẫn chiếm giữ một vị trí rất đặc biệt, nhưng cô biết đó không phải là yêu.
Đối mặt với anh, không hiểu sao trong lòng cô lại có áp lực, rất sợ anh sẽ nói ra cái gì mà cô không có chút chuẩn bị tâm lý nào. Hiện tại phải đối phó với trái tim vỡ nát của mình, đã đủ làm cô mệt mỏi .
"Tiểu Nhu, Phí tiên sinh tới tìm con!"
Đang nằm ngơ ngẩn ở trên giường, đột nhiên truyền đến tiếng hò hét vui mừng của mẹ từ ngoài cửa.
Phí Gia Lạc? Cô giống như con chuột nghe được tiếng mèo , nhảy dựng lên, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hắn lại tới làm gì?
Chắc là vậy, hắn không tiếc vứt bỏ vợ chưa để chạy đi, nhất định là có chuyện quan trọng.
"Chào buổi sáng!"
Còn chưa kịp đi ra ngoài, con mèo to gan kia đã tự tiện mở cửa đi vào, nụ cười sáng rực trên mặt giống như mới vừa trộm được thịt.
"Anh lại tới làm cái gì?" Ôn Nhu lạnh nhạt liếc hắn, làm bộ không chút nào quan tâm.
"Anh có một chút đồ muốn tặng cho em." Phí Gia Lạc tươi cười lấy lòng/
"Vật gì?" Thần kinh Ôn Nhu căng thẳng nhìn hắn.
"Anh nghĩ, em sẽ dùng đến, chẳng qua, không biết là em có cần tập quen hay không." Hắn dùng vẻ mặt dịu dàng đến làm da đầu tê dại mà nhìn cô.
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì của anh. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, trong ngực Ôn Nhu đã bị nhét vào một túi giấy lớn.
Không nhịn được lòng hiếu kỳ, cô kéo túi ra vừa nhìn, bên trong lại là ——
"Anh đưa tôi thứ này làm gì?" Ôn Nhu đem túi ném trả lại cho hắn, mặt đỏ lên, hổn hển mắng.
"Anh chụp quảng cáo, bọn họ đưa một đống lớn cho anh, muốn anh đưa cho người nhà, bạn gái sử dụng!" Vẻ mặt hắn vô tội làm cho người ta muốn đánh hắn.
Ông trời, người này, cần phải làm cho người ta lung túng xấu hổ, không còn mặt mũi nào hay sao?
Loại đồ vật làm cho người ta lúng túng đỏ mặt này, mà hắn lại lấy làm quà tặng đưa cho cô, người đàn ông này rõ ràng thông minh cơ trí theo cái gì, hết lần này tới lần khác không chút nhạy bén lại khiến cho người ta muốn hung hăng đánh hắn một quyền.
"Vậy anh tùy tiện đưa ai cũng được, đưa tôi làm gì?" Gương mặt Ôn Nhu vẫn còn đỏ rực.
Vừa nghĩ tới hắn đứng ở trong một đống , hất cao khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ mê người, thì cô càng có cảm giác muốn đào một cái hố dưới lòng đất để trốn vào.
Loại chuyện riêng tư của phụ nữ này, hôm nay lại bị tên đàn ông như hắn đem tới nói toạc ra, còn có ai có thể kiềm nén được tức giận?
"Người thứ nhất anh nghĩ tới là em." Gương mặt hắn vô tội."Đây là một phần tâm ý của anh, em hãy nhận đi!"
Nhìn ra được, hắn hết sức lấy lòng, nhưng cô không hiểu, hắn không đi cùng với người phụ nữ hắn yêu, tại sao phải chạy tới đây lấy lòng cô?
Nhưng Ôn Nhu cự tuyệt suy nghĩ, cũng vì cô mình quá nhiều cơ hội nhìn nhầm người, mới có thể làm cho mình đến tình trạng tan nát cõi lòng.
"Mẹ —— mẹ!" Ôn Nhu đột nhiên ra ngoài cửa trước hô to.
"Làm gì? Lỗ tai của mẹ không có điếc, không cần kêu la lớn tiếng như vậy." Mẹ Ôn Nhu vội vàng chạy vào, trong miệng còn không ngừng nói thầm."Con tốt xấu gì cũng là một cô gái, ít nhiều cũng nên giữ lại một chút tính nết làm cho người ta tìm kiếm." Nói xong, cũng không biết vô tình hay cố ý mà lướt qua Phí Gia Lạc mấy lần.
Biết mẹ không ai bằng con, Ôn Nhu còn không hiểu rõ trong lòng mẹ cô tính toán cái gì sao?
Cho xin, cũng không nhìn con gái của bà có bao nhiêu phân lượng. . . . . . Muốn mặt không mặt, muốn chân không có chân, bàn về vóc người, có lẽ chỉ khá hơn nữ sinh mười một mười hai vừa mới dậy thì một chút thôi, người ta căn bản nhìn cô rất chướng mắt.
"Đây là của Phí tiên sinh muốn đưa mẹ, mẹ không cần phải khách sáo." Một tay Ôn Nhu lấy thứ có thể dùng trong thời kỳ mãn kinh nhét vào tay mẹ.
"Ai nha, Phí tiên sinh thật là có lòng, cám ơn!" Mẹ Ôn Nhu vô cùng vui vẻ.
Có một câu nói không sai: cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hứng thú. Mẹ Ôn đối với ngôi sao vừa đẹp trai ấn tượng vừa tốt bụng này, nếu bà trẻ lại ba mươi tuổi, đâu còn đến phiên con gái cứng đầu cứng cổ, ngu ngốc không biết nắm chặc cơ hội ?
Bất quá, bà xem ra Phí Gia Lạc có ý với đứa con gái ngốc, người ta nói "Nước phù sa không lưu ở ruộng người khác" , chỉ cần người ta không ngại, người làm mẹ này cũng không để ý .
"Các con tiếp tục nói chuyện, mẹ không quấy rầy." Một mực cung kính thối lui ra khỏi phòng, mẹ Ôn đã tính toán muốn đi đầu đường cuối ngõ khoe khoang một chút.
Rất nhanh bà sẽ có một đứa con rễ là ngôi sao!
"Đưa đồ rồi, anh có thể đi!" Ôn Nhu không khách hạ lệnh đuổi khách.
Nhếch lông mày lên nhìn cô mấy giây, Phí Gia Lạc không nói một lời lẳng lặng xoay người đi ra cửa phòng.
Hơi giật mình nhìn ngoài cửa trống rỗng, lỗ mũi Ôn Nhu đau xót, không nhịn được nằm lỳ ở trên giường khóc.
Vậy mà hắn —— thật sự cứ quay đầu bước đi như vậy?
Ôn Nhu đoán, hắn nhất định là muốn trở về nhìn vợ sắp cưới của hắn, hắn tới chỉ là vì trêu chọc cô thôi!
Đang khóc đến tối mày tối mặt, đột nhiên một đôi bàn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của cô.
"Anh ——"
Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời cô quên khóc thút thít, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn Phí Gia Lạc đã đi rồi quay lại.
"Đừng khóc, ngày mai anh quay lại ."
Hắn dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, để lại một nụ cười liền xoay người ra cửa.
Nhìn bóng dáng cao to của hắn biến mất khỏi cửa, trong lúc bất chợt, tim của cô dâng lên một cảm giác không nên có, lại không khống chế được rung động ——
Cô nghĩ, cô thật càng lún càng sâu .
Ôn Nhu ngồi một góc trong phòng, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng cao to phía trước, phòng ngừa hắn sẽ đột nhiên đánh lén cô.
Nghiêm chỉnh cả một buổi tối, hai người liền duy trì tư thế như vậy.
Đối với câu hỏi của hắn, Ôn Nhu chọn lựa cách không ứng với không đáp. Hắn tới đây, cô liền nhanh chóng; hắn phải đi, chào đón, cô sẽ lập tức khóa cửa lại.
Nhưng cô cự tuyệt và cũng không bày tỏ chào đón rõ ràng như vậy,nhưng hắn vẫn ung dung tự do ra vào như vậy, vẫn ở nhờ nhà côkhông chịu đi.
Gần như mỗi ngày hắn đều tới, cô biết hắn có việc nhờ cậy, nhưng không biết hắn muốn cái gì.
Ôn Nhu đoán, nếu không phải hắn có mục đích gì, chính là muốn thừa dịp rút khỏi giới nghệ thuật tìm người trêu chọc để qua thời gian nhàm chán, mà cô, chính là cái người đó.
Tức giận dễ dàng khiến người ta đói bụng, mắt thấy vì hắn sẽ bỏ qua bữa ăn tối, cô định lấy một túi quai quai từ trong tủ ra để lót dạ.
Nhìn cô một mình ăn ngon, chẳng biết từ lúc nào Phí Gia Lạc đã lặng lẽ tới gần, tiện tay dò vào trong tay túi của cô, cũng lấy ra một viên quai quai.
"Này, đây là của tôi!" Cô mất hứng nhắc nhở hắn.
Hắn là một ngôi sao lớn, chủ tịch trung tâm thể hình, tiền kiếm được có thể mua vài cửa hàng quai quai, sao lại tranh giành một túi quai quai với cô?
"Chúng ta là bạn tốt !" Phí Gia Lạc cáo già khắp nơi.
"Ai là bạn tốt với anh? Muốn ăn tự mình đi mua." Cô kiêu ngạo mà thưởng cho hắn hai viên, lại cố ý ăn ngon một mình.
"Em là người phụ nữ hẹp hòi nhất mà anh gặp." Phí Gia Lạc đời này chưa bao giờ bị đối xử như vậy?"Những người hâm mộ của anh đều hao phí hết tâm tư tặng quà cho anh, mà anh cũng không nhận. Chỉ có em, ngay cả túi quai quai cũng keo kiệt không muốn chia xẻ?"
"Rất tốt, vậy anh liền kêu người hâm mộ kéo một kho dài cho anh đi!" Ôn Nhu không nhúc nhích tiếp tục ném quai quai vào miệng.
Đối phó với người tự cao tự đại này, cho là toàn bộ thế giới nên bò lổm ngổm dưới chân hắn, nên để cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị giẫm ở dưới chân.
"Em —— cũng đừng trách anh không khách khí!"
Mày Ôn Nhu nhăn lại, còn chưa kịp hiểu,thân hình cao lớn của hắn đã hướng về cô —— không, là nhào tới túi quai quai trong tay cô.
"Anh làm gì. . . . . . Không muốn, không cho phép anh giành quai quai của tôi!"
Chuyện liên quan đến vấn đề thể diện, nói gì thì Ôn Nhu cũng không chịu nhường lại quai quai.
Người này nói gió chính là gió, muốn mưa chính là mưa, giống như chịu không được một chút phản đối. Giống như chín năm trước, cô rõ ràng giải thích thư tình kia là để sai chỗ, hắn lại càng cố ý đối nghịch, kiên quyết nói là cô yêu thầm hắn không dám thừa nhận.
Ngay cả hiện tại cô cũng đã tỏ không chào đón hắn, hắn vẫn muốn ngày ngày bò tới cửa, thật không biết loại lão lọc lõi này làm thế nào?
Dựa vào điểm này, cũng đủ để cho cô giơ lên phòng bị với hắn, dùng hết khả năng giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng sức lực cô không bằng đàn ông, liều mạng bảo vệ quai quai trong ngực liền bị hắn cướp đi, không khách khí mà ăn.
"Trả túi lại cho em!"
Vì trả thù cô, Phí Gia Lạc chẳng những ăn sạch quai quai, ngay cả mảnh vụn cũng nuốt không còn một mống, còn cố ý đem túi không ném trả lại cho cô, cố ý ra oai.
Cái túi trống rỗng kia, giống như biểu thị công khai cô là người thua trận.
Càng nghĩ, Ôn Nhu càng cảm thấy tức giận không chịu nổi, người đàn ông này chẳng những quấy rối cuộc sống của cô, cướp đi trái tim của cô, bây giờ còn ăn sạch quai quai của cô ——
Nhưng nhịn, không thể nhịn được nửa!
Ôn Nhu không biết dũng khí từ đâu đến, đột nhiên vọt tới hắn, cả người nhảy dựng lên đụng ngã hắn.
Một tiếng động lớn, hai người đã hung hăng ngã xuống đất.
"Em muốn làm gì? Mưu sát chồng sao?"
Phí Gia Lạc giống như là không thể chinh phục được kim cương, thân thủ mạnh mẽ lập tức lật người, vững vàng bao vây cô ở dưới.
"Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Là chồng?" Ôn Nhu tức giận hắn tại sao lại muốn trêu cô.
"Là anh!" Phí Gia Lạc cười hì hì nói. "Làm anh té chết, không sợ sau này ở góa sao?"
"Nói năng bậy bạ." Ôn Nhu đỏ mặt nổi giận mắng. "Anh nặng chết, mau để cho tôi đứng lên."
"Để cho em đứng lên? Có thể." Phí Gia Lạc cũng dứt khoát. "Nhưng anh muốn một cái hôn làm điều kiện trao đổi." Thừa dịp cháy nhà hôi của, hành động tiêu chuẩn của thổ phỉ.
Ôn Nhu vừa tức vừa giận, không nghĩ tới quay đầu lại hắn lại nói.
Xem ra, hắn chẳng những là lão hồ ly gian xảo, còn là lục lâm đạo tặc (cướp trên núi) có đạo hạnh rất cao.
"Đừng mơ." Ôn Nhu không có cái khác, chỉ dư khí phách thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Vật nhỏ bướng bỉnh." Một tiếng thở dài khản, hắn đột nhiên cúi người chính xác không sai bắt giữ đôi môi ngọt ngào của cô.
Hai môi đụng vào nhau, bọn họ cũng nghe được tiếng thở dài thỏa mãn lẫn nhau.
Hai người giống như là đói khát rất lâu, liều chết tìm kiếm đòi hỏi dưỡng khí trên cánh môi của đối phương, cho đến khi không thở nổi.
"Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?"
Tròng mắt đen sâu sắc của Phí Gia Lạc nhìn cô, khiến cho cô ngay cả muốn trốn tránh cảm giác rung động cũng tốn công vô ích.