nh sẽ bị nước mắt của em làm cho chết đuối. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu ôm Hà Văn Tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, anh thật không biết trong thân thể phụ nữ lại có nhiều nước như vậy, nước mắt của cô chảy nhiều như bồn rửa mặt vậy, hại áo sơ mi của anh ướt một mảng lớn.
"Em. . . . . . Em chỉ là quá cảm động. . . . . ." Hà Văn Tĩnh hoàn toàn không chú ý mặt mũi, chỉ muốn dùng nước mắt cảm động của cô biểu đạt ra , "Em còn tưởng rằng. . . . . . Ông nội sẽ đem em đuổi ra ngoài, thế nhưng ông lại. . . . . ."
"Làm ơn!" Sở Dực Nghiêu cắt đứt âm thanh của cô, "Coi như anh cầu xin em cũng được, em muốn cảm động có thể đổi một loại phương thức cảm động khác, không cần dùng tới nước mắt cảm động có được hay không?" Nước mắt của phụ nữ thật là rất phiền toái.
Hà Văn Tĩnh oán hận liếc anh một cái, đem cảm động của mình nuốt xuống, cuối cùng cũng chậm rãi thu hồi nước mắt, xấu hổ không chịu nổi mà đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt vùi vào trước ngực anh, "Em lại làm mất thể diện trước mặt anh. . . . . ."
Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện cũng chưa từng chảy nước mắt, nhưng mấy ngày nay, cô thế nhưng liên tiếp khóc thật nhiều lần, thật là làm cho cô cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Sở Dực Nghiêu tức giận nhìn cô chằm chằm, lầm bầm lầm bầm: "Em biết là tốt rồi!"
Ngay chính anh cũng nghe ra được lời oán trách của mình, lại tràn đầy dung túng cùng cưng chiều đối với cô.
Trở về phòng về, Sở Dực Nghiêu đi thẳng vào phòng tắm tắm, Văn Tĩnh đôi mắt khóc đến sưng đỏ, mở rương hành lý ra, đem quần áo bên trong từng món một lấy ra, sạch thì treo vào trong tủ treo quần áo, bẩn thì vứt qua một bên,khi nào có thời gian sẽ giặt.
Thu thập xong rương hành lý của mình, ánh mắt của cô không tự chủ liếc tới rương hành lý của Sở Dực Nghiêu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giúp Sở Dực Nghiêu dọn dẹp quần áo.
Nhưng là không biết vì sao a, kể từ khi cùng Sở Dực Nghiêu xảy ra qua quan hệ thân mật, tâm tình của cô dần dần thay đổi rất nhiều.
Khi cô cầm lên một cái T- shirt của Sở Dực Nghiêu, đột nhiên từ trong rương hành lý lăn ra một hộp nhung tơ màu đỏ thẫm, cô tò mò ngồi xổm xuống đem cái hộp nhung tơ đó nhặt lên, trong lòng âm thầm suy đoán bên trong đựng cái gì, bởi vì cô không nhớ rõ có mua quà tặng đóng gói như vậy.
Sau khi cô mở hộp ra thấy đồ bên trong đó, cả người đều ngây dại, chuyện này. . . . . . Đây không phải là sợi dây chuyền kim cương ở một tiệm châu báu Hawai mà cô rất thích đó sao? Sợi dây chuyền trị giá 27 vạn Đô-la . . . . . .
Lòng của cô lập tức rối loạn lên, cô không nghĩ ra tại sao Sở Dực Nghiêu phải gạt cô mua sợi dây chuyền này.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng vang, tay chân cô vội loạn mà đem cái hộp thả lại trong rương hành lý của Sở Dực Nghiêu, sau đó đứng lên.
Sở Dực Nghiêu cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần đùi ở nhà, toàn thân ướt đẫm, mang dép từ trong phòng tắm đi ra, trên tay còn cầm một cái khăn lông lớn đang lau tóc.
"Anh tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi, hành lý này cứ để đây trước, lúc thím Trương dọn dẹp phòng sẽ giúp chúng ta sửa sang lại."
"Oh. . . . . ." Cô tâm thần bất định, nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra áo choàng tắm của mình đi về phía phòng tắm.
Sở Dực Nghiêu nhìn cô kỳ quái, cảm thấy người phụ nữ này có điểm không đúng, ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa phòng tắm rời đến rương hành lý trên đất.
Sau khi nhìn anh đến cái hộp nhung tơ màu đỏ thẩm bên trong đó, đuôi lông mày không khỏi nhếch lên, bên môi lộ ra cười xấu xa, thì ra là như vậy.
Con ngươi xoay động, anh cầm cái hộp kia lên, đi tới tủ sắt trước mặt, điền mật mã vào, mở tủ sắt ra, đem cái hộp bỏ vào.
Nửa giờ sau, Hà Văn Tĩnh từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Sở Dực Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi nằm giống hình chữ đại ở trên giường, cô do dự một chút, lặng lẽ đi tới bên giường, nhỏ giọng: "Dực Nghiêu, anh đã ngủ chưa?"
Đợi trong chốc lát, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Sở Dực Nghiêu, cô lại kêu nhỏ hai tiếng, cũng không có được bất kỳ đáp lại nào.
"Này, Sở Dực Nghiêu, bên ngoài cháy rồi sao. . . . . ." Thấy mình hô lên cháy nhà mà anh vẫn như cũ nhắm mắt lại, Hà Văn Tĩnh cuối cùng cũng yên tâm.
Cô thật nhanh quyết định đi đến bên tủ treo quần áo, từ bên trong lấy ra một cái T shirt bình thường màu đỏ cùng một cái quần jean màu xanh dương đậm thay ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Trong phút chốc cửa phòng đóng lại kia, hai mắt Sở Dực Nghiêu đang nhắm chặt bỗng dưng mở ra, anh nghi ngờ nhìn về phía cửa, máy bay mới vừa hạ cánh, lại khóc một trận lớn như vậy, cô không ngủ một giấc bổ sung thể lực lại chạy đi đâu, làm gì?
Khả nghi hơn chính là, cô lại còn dùng chiêu cháy nhà đến rò xét xem anh rốt cuộc có ngủ hay không, nghĩ tới đây, anh lập tức từ trên giường nhảy lên, vội vã thay quần áo đơn giản lao ra khỏi phòng, đang lúc này, anh nghe thấy âm thanh khởi động xe máy truyền đến, anh vội vàng bước nhanh đi vào trong sân, đã nhìn thấy bóng dáng của Hà Văn Tĩnh lái chiếc xe máy cũ từ nhà cô mang tới rời đi.
Anh lên xe thể thao của mình, khởi động xe, rời khỏi nhà, cẩn thận đi theo sau lưng Hà Văn Tĩnh, anh cũng muốn xem một chút người phụ này đang tính toán làm cái gì?
Trong phòng bệnh, Hà Văn Tĩnh dùng khăn lông nóng cẩn thận giúp bà lau người, "Bà, bác sĩ vừa nói cho cháu biết thời gian phẫu thuật là mười giờ sáng mai, bà hãy yên tâm làm phẩu thuật, bác sĩ Trương là người có uy tín trony phương diện này, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bà."
Bà vô cùng kinh hãi, vội vàng bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh nói: "Văn Tĩnh, vậy nhất định sẽ mất rất nhiều tiền? Bà nằm viện những ngày qua đã tốn không ít tiền, chúng ta nào có năng lực trả phí phẫu thuật?" Bà vừa nói vừa muốn xuống giường, "Không được không được, bà không muốn làm phẫu thuật, bà đã sống hơn sáu mươi năm rồi, đã sống đủ rồi, bà không thể liên lụy đến cháu nữa, bà muốn xuất viện, bà không muốn làm phẫu thuật. . . . . ."
"Bà!" Gì Văn Tĩnh vội vàng đẩy bà trở lại trên giường một lần nữa, "Bà ở đây nói càn cái gì vậy, cháu tuyệt đối không cho phép bà làm cái việc ngốc đó, bà chăm sóc cháu bao nhiêu năm, hiện tại cũng nên đến phiên cháu chăm sóc bà, bà yên tâm, tiền không là vấn đề, cháu đã nộp hết toàn bộ chi phí phẫu thuật rồi."
Bà lo âu nhìn cô, "Văn Tĩnh, cháu từ đâu lấy được một khoản tiền lớn như vậy hả?" Mặc dù bà chưa từng biết hết mọi việc trong xã hội, nhưng bà biết bệnh viện như thế này tiêu phí không phải là ít, người như bà không thể gánh được, làm giải phẩu cũng vậy, cần biết bao nhiêu tiền a.
Hà Văn Tĩnh nghịch ngợm trừng mắt nhìn bà, "Cháu tìm được một phần công việc tốt, ông chủ đối với cháu không tệ a, còn cho phép cháu lĩnh tiền lương trước."
"Nhưng. . . . . ." Bà vẫn rất lo lắng.
"Không có nhưng nhị gì hết, bà, nhiệm vụ của bà bây giờ là ngủ ngon giấc, ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chờ làm phẫu thuật!"
Ngoài cửa, Sở Dực Nghiêu xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, không hiểu nổi người phụ nữ này cùng bà lão là quan hệ như thế nào, tại sao cô không có đề cập tới sự tồn tại của bà với anh? Nghe nói bà ngoại cô không phải là đã qua đời nhiều năm rồi sao?
Nhìn cô đối với bà lão này dịu dàng cười ngọt ngào, tim của anh không khỏi thật sâu cảm động, anh chưa từng thấy bộ dạng của cô dịu dàng như thế. Đột nhiên, bờ vai của anh trầm xuống, có người vỗ xuống vai của anh, anh vội vàng quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng ở sau lưng anh vừa muốn mở miệng, anh vội vàng đưa tay ra che miệng đối phương, thô lỗ đem đối phương kéo tới cầu thang cách đó không xa mới buông người ta ra.
"Trương Mặc, đã lâu không gặp!" Người đàn ông mặc áo khoác trắng thành thục đó tên là Trương Mặc, là con độc nhất của thím Trương quản gia của nhà Sở Dực Nghiêu, ba tuổi đã mất ba, vẫn luôn ở trong Sở gia được Sở gia chăm sóc, cùng Sở Dực Nghiêu tình cảm như an hem ruột, sau khi thi đậu viện y học mới dọn ra ngoài, hiện tại chẳng những là bác sĩ gia đình riêng của Sở gia, mà còn là bác sĩ nổi danh khoa tim mạch.
Trương Mặc tức giận trừng mắt nhìn anh, "Thật đúng là đã lâu không gặp, vừa thấy mặt đã để cho tôi thiếu chút nữa ngạt thở ở trong tay anh, anh ở đây làm cái chuyện bí mật gì?"
Sở Dực Nghiêu cười cợt nhả một tiếng, hai anh em tốt tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Mặc, "Trương Mặc, có thể nói cho tôi biết hay không, trong phòng bệnh vừa nãy bà lão cùng với người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào?"
Trương Mặc kỳ quái liếc anh, "Anh hỏi bọn họ làm gì? Ah? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, thời gian trước anh kết hôn, tôi bởi vì có ca phẫu thuật cũng không thể rút chút thời gian đi uống rượu mừng của anh, chúc mừng nha!"
"Chúc mừng thì miễn, anh trước hết nói cho tôi biết bà lão kia cùng người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào?"
Mặc dù kỳ quái, nhưng Trương Mặc vẫn quyết định nói cho anh biết, "Bà lão kia là một người rất tốt, cùng Hà tiểu thư không quan hệ, nghe bà nói Hà tiểu thư là người tốt bụng chăm sóc bà, lại nói Hà tiểu thư này cũng rất kiên cường, là người mẹ độc thân, một mình mang theo đứa bé, vừa muốn tìm công việc kiếm tiền vừa muốn chăm sóc tốt cho bà, tôi thật sự không biết cô ấy rốt cuộc làm sao làm được vậy. . . . . ."
" Bà phải mổ sao?" Sở Dực Nghiêu nghe được một nửa liền cắt đứt lời nói của Trương Mặc.
Trương Mặc gật đầu một cái, "Ngày mai làm phẫu thuật."
"Phí giải phẫu cần bao nhiêu tiền?" Anh nghĩ anh đã hiểu ra, tại sao Hà Văn Tĩnh lúc vừa bắt đầu mặc kệ anh nói điều kiện gì cũng cự tuyệt anh, nhưng khi nghe thấy anh nguyện ý trả năm trăm vạn thì ngay lập tức đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.
"Ba trăm vạn."
"Chuyển bà vào phòng bệnh hạng nhất, mặc kệ hết bao nhiêu tiền, cũng tính hết vào của tôi!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Sở Dực Nghiêu khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo hạ xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì người phụ nữ ngu ngốc kia bây giờ là vợ của tôi!" Người phụ nữ này, đến bây giờ vẫn còn coi anh là người ngoài, trở về xem anh làm thế nào trừng trị cô!
Hai mắt Trương Mặc trợn tròn nhìn anh chằm chằm, bộ dáng như bị sét đánh, Hà tiểu thư đó và Sở Dực Nghiêu. . . . . . Điều này sao có thể?
"Trương Mặc, mong anh giúp tôi một tay chăm sóc thật tốt cho bà, tôi đi về trước đây." Anh muốn trở về chờ Hà Văn Tĩnh, muốn xem Hà Văn Tĩnh giải thích với anh như thế nào.
Đi hai bước, anh lại dừng lại, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Trương Mặc vẫn trong trạng thái ngây ngốc đứng đó nói, "Trương Mặc, có thời gian nhớ đi về nhà thăm thím Trương, bà rất nhớ anh!"