Ba mẹ Văn Mân nói là sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để về nước nhưng lúc về đến thì Văn Mân đã mang thai ở tháng thứ ba rồi. Trong hai tháng đầu, Tiếu Đồng đều xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hai mẹ con, mặc kệ người ở Sở nghiên cứu nhiều lần gọi điện thoại tới nhà tìm, anh vẫn một mực từ chối không đi.
Mỗi lần bị làm phiền, anh chỉ quăng lại một câu: “Là người nhà quan trọng hay công việc quan trọng hơn?”, sau đó không đợi bên kia đáp lại đã trực tiếp cúp điện thoại.
Không biết là do thân thể khỏe mạnh hay là do có Tiếu Đồng làm bạn mà tâm trạng của Văn Mân luôn rất tốt. Trong khoảng thời gian này, cô không hề có chút phản ứng của người mang thai, chỉ là ngủ nhiều hơn bình thường một chút, những phản ứng như nôn nghén gì đó trừ buổi sáng hôm đó ói ra một lần còn lại sau này không thấy xuất hiện nữa.
Chính vì như vậy, Văn Mân cũng cố gắng thuyết phục Tiếu Đồng quay về làm việc sớm một chút. Dù sao cô cũng là người trưởng thành, lại sắp làm mẹ, cô có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân cùng đứa bé. Mặc dù cô rất thích có anh làm bạn nhưng không thể ích kỷ để anh ném hết công việc cho người khác làm.
Hơn nữa, nếu là việc khác thì không nói, nhưng công việc này của Tiếu Đồng có khả năng giúp đỡ được rất nhiều người. Thiếu anh, mặc dù vụ án vẫn có thể phá được nhưng rất nhiều gia đình của người bị hại sẽ phải chờ đợi lâu hơn mới biết được chân tướng sự việc.
Nhưng mà, mỗi lần Văn Mân mở miệng khuyên bảo thì Tiếu Đồng đều có lý do trả lời rất hùng hồn và lý lẽ.
“Công việc của Sở nghiên cứu sau này không thể chỉ trông chờ vào một mình anh, nếu chuyện gì anh làm hết, vậy những chuyên viên nghiên cứu sẽ rất khó tiến bộ được, chi bằng nhân lúc này tranh thủ bồi dưỡng năng lực nghiên cứu độc lập cho bọn họ. Hơn nữa, mặc dù anh chỉ ngồi ở nhà nhưng nếu trong Sở nghiên cứu có vấn đề gì không giải quyết được có thể gọi điện lại đây, anh sẽ hướng dẫn hoặc phân tích giúp bọn họ.”
“Nhưng người nhà của người bị hại sẽ phải làm thế nào?” Mặc dù Tiếu Đồng nói rất có lý nhưng Văn Mân vẫn không bỏ xuống vấn đề này được.
“Nếu anh không thể dẫn dắt những người sau tiến bộ, mọi việc chỉ một mình anh làm thì những việc bị chậm trễ sẽ ngày càng nhiều, càng nhiều người lực lượng mới càng mạnh, thứ mà các vụ án đó cần chính là càng nhiều chuyên viên pháp y giỏi càng tốt chứ không phải chỉ một người.”
Đối với lời giải thích này của Tiếu Đồng, Văn Mân cảm thấy càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn về người đàn ông này. Cho tới bây giờ cô mới biết, bề ngoài Tiếu Đồng có vẻ lãnh khốc vô tình nhưng thực chất là con người vô cùng tinh tế, tỉ mỉ và có tầm nhìn.
Chẳng qua là, người đàn ông này có thói quen việc gì cũng không nói ra, chỉ im lặng dùng phương thức của mình để làm tốt tất cả mọi việc.
Lẽ nào, kiếp trước anh cũng đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện sau lưng, chỉ là cô không biết điều đó?
Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Mân không khỏi nổi lên chua xót. Kiếp trước, duyên phận của họ bị cắt đứt nhanh như vậy rốt cuộc là lỗi của ai đây? Cô không nhìn thấy sự tốt đẹp của anh, anh cũng không muốn biểu hiện những gì tốt nhất trước mặt cô, xét đến cùng cô mới là người sai nhiều nhất.
“Tiếu Đồng, em thật ngốc, thật sơ ý.” Cô vùi đầu trong ngực anh, giọng nói có vẻ ngưng trọng.
“Ừ ~.”
“Cho nên…Anh lặng lẽ làm rất nhiều chuyện nhưng em lại không nhìn thấy, cũng không phát hiện ra, anh có thể đáp ứng em một chuyện không?”
Thấy Văn Mân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt anh choẹt lóe, anh chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hận không thể ép cô lập tức nói cho hết lời, sau đó để anh từ từ nhấm nháp hương vị ngọt ngào đến mê hồn của cô.
“Em nói đi.”
“Sau này khi anh đối xử tốt với em, em sẽ cẩn thận từ từ phát hiện, nhưng anh không được cái gì cũng dấu kín ở trong lòng, nếu em làm anh tức giận hay ủy khuất, anh nhất định phải nói thẳng cho e biết, được không?”
“Nhóc ~~~”
Giờ khắc này, dù có nói gì cũng chỉ là thừa thãi. Hai người yêu nhau, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể chứng minh tất cả. Chỉ là, lời muốn nói cũng nên nói ra, vì thế, Tiếu Đồng ôm lấy mặt Văn Mân, trong một giây trước khi môi chạm vào nhau, anh nhẹ nhàng nói ra một câu: “Được, anh đồng ý với em.”
Chia Phòng Ngủ
Tiếu Đồng chưa bao giờ ngờ tới, có một ngày anh sẽ cảm thấy hối hận vì đã để Văn mẹ trở về chăm sóc Văn Mân như vậy.
Muốn anh ở nhà chăm sóc Văn Mân cho đến lúc sinh đẻ la chuyện không thể, cho nên lúc Văn mẹ nói sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về chăm sóc con gái, anh cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng mà, cũng không thể có chuyện mẹ vợ vừa mới đến ở ngày đầu tiên, anh đã bị đuổi ra khỏi phòng ngủ thế này nha?
“Mẹ, con và Văn Mân đều là người lớn cả rồi, mẹ yên tâm đi, chúng con biết chừng mực, sẽ không làm chuyện không tốt gì đâu.”
Mặc dù Tiếu Đồng tự nhận da mặt mình đã đủ dày, nhưng khi nói những lời như vậy với mẹ vợ thì anh vẫn cảm thấy khá lúng túng. Nhưng mà không nói cũng không được, nếu như không nói, anh sẽ phải tiếp tục chạy đến thư phòng mà ngủ rồi.
“Không làm cũng không được, Tiếu Đồng nha ~~, không phải mẹ không tin con, thật sự là đàn ông có đôi khi bị kích động sẽ không thể dùng lý trí để khống chế được, cho dù con có thể khống chế được, nhưng mà chỉ cần không cản thận trở mình một cái lại đè trúng đứa bé thì phải làm sao bây giờ? Giai đoạn này thân thể đứa bé còn rất yếu ớt, chỉ cần bị thương một chút cũng có thể tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”
“Mẹ ~~ Tiếu Đồng nằm ngủ rất ngay ngắn, sẽ không trở mình lung tung đây.” Trong lòng Văn Mân cũng không muốn bị tách ra với Tiếu Đồng, cho nên Văn mẹ vừa nói xong cô đã cúi đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích một câu.
“Nhóc ~~, các con phải hiểu chuyện, nhẫn nại thêm một chút đi, cũng chỉ có bảy tám tháng, gắng nhịn một chút là mọi chuyện qua rồi.
“Mẹ ~, đưa bé cũng được ba tháng, thai nhi cũng khá ổn định rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Người nào đó vẫn không muốn buông tha cho quyền lợi của mình.
“Không được là không được, các con đừng nói nữa, có nói thêm đi nữa mẹ cũng không đồng ý được.” Văn mẹ kiên quyết bác bỏ ý kiến của Tiếu Đồng, sau khi nói xong mới cảm thấy mình phản ứng hơi quá, sau khi kiềm hãm giọng điệu của mình lại mới nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiếu Đồng, trước khi về nước mẹ đã cam đoan với với mẹ con rồi, ba mẹ con tạm thời chưa về được, mẹ phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc thai nhi, không để xaye ra bất kỳ sơ sót nào được.”
Văn Mân còn muốn nói thêm vài câu, đây đã là thời đại nào rồi mà còn giữ cái quy tắc của thời nảo thời nào kia nữa. Mọi người sớm đã có kiến thức về chuyện mang thai, sau thời gian ba tháng đầu tiên có chút nguy hiểm thì thời gian còn lại có thể sinh hoạt bình thường rồi, tại sao còn phải làm chuyện vô bổ như vậy. Cô và Tiếu Đồng vẫn là vợ chồng mới cưới, sao lại có thể bắt họ phải chia phòng ngủ chứ.
Nhưng khi cô vừa nhìn thấy ánh mắt của cha mình liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhân tiện đưa tay kéo kéo ống tay áo của Tiếu Đồng bên cạnh, ý bảo anh bây giờ đừng nói thêm gì nữa.
Cô hiểu rất rõ cha mình, vẻ mặt ấy, còn có cái nháy mắt của ông rõ ràng là ám chỉ điều gì đó, đằng sau yêu cầu của mẹ cô nhất định còn có ẩn tình, cho nên mặc dù không vui nhưng cô không hy vọng mình trong lúc vô tình không hiểu chuyện lại đắc tội với mẹ mình.
“Hai đứa phải nghe lời, biết không? Trước khi đứa trẻ được an toàn sinh ra, những chuyện khác đều không quan trọng, hiện tại, muốn làm việc gì trước tiên cũng phải chú trọng đến sự an toàn của đứa bé.”
Văn mẹ thấy hai người đều im lặng không phản đối, dù không tình nguyện nhưng cũng đồng ý với bà rồi, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi dặn dò hai vợ chồng thêm lần nữa mới yên tâm đi vào phòng bếp, bà muốn hầm canh gà cho con gái bồi bổ sức khỏe.
Chuyện Cũ Của Văn Mẹ
Nhìn bóng dáng Văn mẹ biến mất hoàn toàn ở cửa, ba Văn mới đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt vạt áo của mình, lúc ngẩng đầu lên nét mặt ông vẫn hờ hững như cũ, nhìn về phía Văn Mân cùng Tiếu Đồng liếc mắt một cái, ý bảo hai vợ chồng theo đến thư phòng.
Văn Mân sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn về phía phòng bếp xem thử mẹ mình đang làm cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng cười xấu hổ, cảm thấy cha mẹ mình đúng là chuyện bé xé ra to rồi.
“Đi thôi, chúng ta thử nghe xem ba nói gì trước đã.”
“Ừ.”
Văn mân mặc kệ Tiếu Đồng gõ nhẹ vài cái lên đầu mình, theo anh bước vào thư phòng. Vừa tới cửa, hai người đã nhận được ánh mắt đầy ý cười của ba Văn.
“Ngồi đi, uống trà với ba một lát.”
Ba Văn không vội vàng giải thích lý do kêu bọn họ tới thư phòng mà chậm rãi bày ra một bộ ấm trà tinh xảo đặt lên chiếc bàn gỗ.
Tính cách của Văn Mân vốn hơi nóng nảy, hơn nữa những yêu cầu mẹ cô đưa ra còn có chút quá đáng, ngay cả khi không phải là thời khoa học chưa tiến bộ như thời cổ đại, cha mẹ người ta cũng không quản lý đến chuyện phòng ngủ của con mình. Mẹ của cô đúng là quan tâm quá nhiều, cô và Tiếu Đồng không phải là con nít, làm viêc gì cũng đã biết cân nhắc đúng sai.
Nhưng cô vừa mới há miệng còn chưa kịp nói lời nào liền cảm giác được bàn tay Tiếu Đồng đang nắm tay cô càng siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh cũng nhìn lại cô lắc lắc đầu.
“Uống thử đi, xem hương vị của loại trà này như thế nào?”
Động tác thành thạo như vậy, chỉ một lát đã chuẩn bị xong ba chén trà, đem hai chén đặt tới trước mặt hai người bọn họ.
VĂn mân không còn cách nào khác, nếu đã bỏ lỡ thời cơ mở miệng nói chuyện tốt nhất thì đành tiếp nhận chén trà, uống trước rồi nói chuyện sau cũng được.
Trà này có hương vị khác với những loại bình thường, trong quá trình pha trà không hề ngửi thấy mùi hương tỏa ra, đến lúc cầm lên đặt trước chóp mũi ngửi ngửi một lát cũng chỉ ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cho đến khi thử uống vào một ngụm mới từ từ cảm nhận được hương vị mát lạnh tỏa ra từ bốn phía. Đợi đến lúc uống hết ngụm trà cuối cùng mới cảm nhận được hương vị đậm đà lưu lại nơi khóe miệng.
“Ba, đây là loại trà gì vậy? Hương vị của nó sao không giống với mấy loại trà trong nhà mình.”
Khát vọng đối với mỹ thực vốn đã ăn sâu vào trong tủy của Văn Mân, cho nên sau khi thưởng thức chén trà này, khát vọng ấy cũng bị khơi dậy, đến nỗi ngay cả những chuyện muốn hỏi trước đó cũng ném lại sau đầu.
“Đây là một loại trà tự nhiên, ba và mẹ con tìm được lúc đến thăm người dân trong một bộ lạc, bọn họ gọi nó là lá trà, được họ dùng thay kem và bàn chải đánh răng. Sau mỗi lần ăn cơm, chúng ta liền ăn thử lá trà này, thấy hương vị của nó rất được nên mới mang về một ít. Con cũng thích sao?”
“Vâng, hương vị lá trà thực thanh mát, không giống với các loại trà đang bán trên thị trường, hương vị rất thơm, nhưng lại khiến người ta có được cảm giác hơi dân dã.”
“Ừ, thích là tốt rồi, nếu con thích, ba sẽ giữ lại cho con, con hiện tại không thể uống nhiều, chờ sinh đứa bé xong rồi con rồi lại lấy ra uống.”
Nhắc đến đứa bé, Văn Mân lúc này mới chợt nhớ lại mục đích ban đầu khi bước vào phòng.
“Ba, vừa rồi ba cũng không giúp con thuyết phục mẹ con, đâu có ai giống như mẹ vậy, con và Tiếu Đồ