Văn Mân và Tiếu Đồng tới được ghế lô của khách sạn thì vợ chồng Khương Bạch San đã chờ sẵn ở đó.
So với lần trước gặp mặt ở bên ngoài cục dân chính thì lần này ánh mắt Phó Thiên Húc nhìn Tiếu Đồng rõ ràng nhiệt tình hơn nhiều.
Nhìn thấy Phó Thiên Húc như vậy, Văn Mân không khỏi tò mò nhìn thêm lần nữa. Mặc dù cô không biết anh ta, nhưng theo miêu tả của Khương Bạch San thì cô cũng không khó đoán. Người đàn ông này tính tình ngay thẳng, thậm chí có thể nói là không phải cái loại đầu óc linh hoạt.
Trước đó không phải Khương Bạch San đã nói anh ta không hoàn toàn chấp nhận phương thức điều tra của Tiếu Đồng, cũng không thích người không phải là nhân viên cảnh sát tham gia điều tra án sao? Như vậy thái độ hôm nay của anh ta phải là tương đối cứng rắn mới đúng, nhưng sao hiện tại lại là cái dạng này đây?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Văn Mân, Khương Bạch San lập tức mở miệng giải thích:
“Giáo sư Tiếu, Văn Mân, hai người mời ngồi, ha ha. Hôm nay lúc Thiên Húc ra ngoài đi gặp lãnh đạo báo cáo tiến độ điều tra và lập hồ sơ vụ án, sau đó có nhắc tới việc mời giáo sư Tiếu hỗ trợ điều tra. Không nghĩ tới, lãnh đạo bọn họ vừa nghe tới giáo sư Tiếu đồng ý giúp một tay, liền quýnh lên vội vội vàng vàng đem tất cả tư liệu điều tra đưa cho anh ấy mang đến đây để giáo sư Tiếu xem qua.”
Vài câu giải thích đơn giản, Văn Mân lập tức hiểu rõ lý do thái độ của Phó Thiên Húc thay đổi. Nói vậy, lãnh đạo trong lời nói của Khương Bạch San chính là đội trưởng Phạm đi. Trước đó, bởi vì Phó Thiên Húc chỉ nghe mọi người qua loa nói đến sự lợi hại của Tiếu Đồng, cũng không biết được tình huống cụ thể, cho nên trong nội tâm chắc chắn là cảm thấy những lời đồn đãi đó chỉ là quá khoa trương.
Hiện tại lãnh đạo của anh ta đã cam đoan về năng lực của Tiếu Đồng, anh ta tự nhiên sẽ tín nhiệm hơn vài phần so với trước kia. Dựa vào thái độ hiện giờ của anh ta, sợ là chi tiết việc trước kia Tiếu Đồng hỗ trợ điều tra án anh ta cũng đã biết được từ trong miệng của đội trưởng Phạm rồi.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Thiên Húc rất nhanh đã chứng thực suy đoán của Văn Mân.
“Giáo sư Tiếu, sáng nay tôi có nghe đội trưởng Phạm nói về việc anh hỗ trợ điều tra vụ án xác chết bị thiêu ở công trường trước đó, trong lòng vô cùng bội phục. Lần này có thể nhờ anh hỗ trợ, thật là vinh hạnh và may mắn của tôi.”
Dù sao cũng là cảnh sát đã lăn lộn nhiều năm như vậy, cho dù tính cách có cứng nhắc đi chăng nữa, nhưng trong trường hợp này, Phó Thiên Húc vẫn nói như vậy. Huống chi, điều anh ta nói đúng là suy nghĩ thực sự của anh ta.
“Ừ ~~~ cảm thấy được vinh hạnh và may mắn là tốt rồi.” Tiếu Đồng thản nhiên liếc qua Phó Thiên Húc, sau đó kéo Văn Mân ngồi thẳng xuống bàn ăn, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt cứng đờ tại chỗ của ba người còn lại.
Người đầu tiên phản ứng lại là Văn Mân, cô cười cười xấu hổ đối với Khương Bạch San và Phó Thiên Húc lặng lẽ để lại ánh mắt thật có lỗi, sau đó mới kêu bọn họ cùng ngồi xuống.
Khương Bạch San tốt xấu gì cũng lĩnh giáo qua miệng lưỡi ác độc và chỉ số cảm xúc của Tiếu Đồng ở phòng thí nghiệm cho nên rất nhanh cũng trở lại vẻ mặt mình thường. Chỉ có Phó Thiên Húc là lần đầu tiếp xúc với Tiếu Đồng nên trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
“Tư liệu cầm tới, tôi xem một chút.”
Mọi người vừa mới ngồi xuống, Tiếu Đồng liền hướng Phó Thiên Húc quăng lại một câu.
Phó Thiên Húc vốn tưởng rằng nếu hẹn ở khách sạn, dù thế nào cũng phải ăn xong rồi mới bàn tới việc chính sự. Thật không ngờ tới, Tiếu Đồng cư nhiên vừa mới ngồi xuống liền hỏi ngay tài liệu từ anh ta, nhất thời tay chân trở nên luống cuống.
May mắn là Khương Bạch San ở bên cạnh coi như bình tĩnh, cũng biết Tiếu Đồng lúc làm việc bình thường chính là tỏ ra khó chịu, cho nên đưa tay cầm lấy túi công văn từ tay Thiên Húc, đem tập tài liệu dày cộm bên trong túi giao cho Tiếu Đồng.
Trả Thù Nho Nhỏ
Tiếu Đồng nhận lấy túi văn kiện mà Khương Bạch San đưa qua, lập tức rút ra tập tài liệu bên trong nghiêm túc ngồi xem, gay cả một ánh mắt dư thừa cũng không nhìn Khương Bạch San.
Thấy cảnh này, Văn Mân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng ngẫm lại, cô lại cảm thấy được mình sao lại buồn cười đến vậy, biết rõ bọn họ hiện tại không có khả năng có chút mập mờ nào, nhưng vì nhớ tới những chuyện ở kiếp trước lại không thể không lo lắng và sợ hãi.
Lúc Tiếu Đồng xem tư liệu vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh nhưng lạnh lùng, giống như tập văn kiện nhìn thấy cũng không phải tư liệu của một vụ án hình sự mà chỉ là một văn kiện hết sức bình thường.
Văn Mân nhìn Phó Thiên Húc với vẻ mặt ngưng trọng, bên cạnh là Khương Bạch San bộ dạng khẩn trương chăm chú nhìn Tiếu Đồng, không khỏi tò mò muốn liếc qua nhìn thử mấy tư liệu đó là gì.
Nhưng cô vừa mới khẽ động, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng mấy tấm ảnh dán trong tập tài liệu, Tiếu Đồng đã sớm hơn một bước đem tập văn kiện khép lại, đặt lên một chỗ cách xa Văn Mân.
Văn Mân bị động tác đột ngột của Tiếu Đồng làm cho sửng sốt, lập tức ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh một cái.
Mà Tiếu Đồng chỉ vươn tay nắm lấy bàn tay cô đang để dưới gầm bàn đặt lên đầu gối của mình, sau đó nhéo nhẹ một cái.
“Đừng nhìn, nhìn xong sẽ ăn không ngon.”
Nghe một câu giải thích đơn giản như vậy, sự nghi hoặc vừa rồi của Văn Mân lập tức tiêu tan, ngược lại trong lòng thoáng chốc liền cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhớ đến ngày đó, khi lần đầu tiên anh dẫn cô đến phòng thí nghiệm, lúc đó anhcòn không hiểu được cô vì sao lại sợ hãi đám hài cốt. Hiện giờ, anh lại hiểu được tránh để cho cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì đó. Mặc dù chuyện này chỉ là một chuyện rất nhỏ không thể nhỏ hơn, nhưng cô lại bị cái chuyện nhỏ nhặt này làm cho cảm động rồi.
Thật không biết, vì sao kiếp trước cô lại cảm thấy anh không hiểu phong tình, cảm thấy anh thật đầu gỗ. Thực ra, chỉ là bởi vì lúc đầu anh thiếu kinh nghiệm, cho nên đơn giản là không biết làm cách nào để sống chung với cô. Chỉ cần cho anh thời gian, chỉ cần nói thẳng cho anh biết cảm giác của cô, anh nhất định có thể làm tốt mọi thứ.
Thấy Văn Mân không có ý định xem văn kiện nữa, Tiếu Đồng mới lần nữa cầm văn kiện lên, nhưng không phải đưa cho Phó Thiên Húc mà là đưa cho Khương Bạch San.
“Cô xem mấy hình ảnh trong tư liệu, nói một chút suy nghĩ của cô đi.”
Giọng điệu thản nhiên nghiêm túc, một tia gợn sóng cũng không có, hoàn toàn không có tí ôn nhu giống như đối với Văn Mân vừa rồi.
Văn Mân thấy Khương Bạch San mở ra tờ văn kiện, chỉ liếc mắt nhìn ảnh chụp phía trên một cái sắc mặt liền trắng bệch, vẻ mặt phảng phất giống như nuốt phải con muỗi không được tự nhiên.
Văn Mân liếc mắt nhìn lại Tiếu Đồng, chỉ thấy anh lúc này đang nhìn Phó Thiên Húc, trong mắt thoáng hiện một tia đùa cợt.
Trong tích tắc, cô liền hiểu rõ ý đồ của Tiếu Đồng, người này thì ra lại nhỏ mọn như vậy. Lúc trước Phó Thiên Húc tỏ ra khinh thường anh, anh lại còn ghi hận, không chỉ ghi hận, anh còn nghĩ đến hành động trả đũa này nữa chứ, lúc dùng cơm lại cố ý để Khương Bạch San nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp nhằm trả đũa Phó Thiên Húc.
Chẳng qua là, Phó Thiên Húc không biết là do mình đã thấy rất nhiều hình, đã tê liệt, hay là bởi vì thần kinh quá vững nên căn bản không để ý tới loại ảnh chụp này sẽ làm cho phụ nữ kinh sợ. Vì vậy, lúc này anh ta còn thật sự chờ đợi đáp án của Khương Bạch San, cũng không có ý định giúp cô cất đi mấy tờ văn kiện đó.
Khương Bạch San nhìn cái người đàn ông cục mịch bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới đem lực chú ý đặt lên tấm ảnh chụp lần nữa. Trên ảnh là một cái đầu lâu được cắt từ cổ xuống, đã thối rữa gần như chỉ còn lại xương cốt. Từ chỗ bị cắt bỏ, nhìn thấy hốc mắt đen nhánh của cái đầu lâu, cô liều mạng khắc chế xúc động muốn đem tập văn kiện đập lên đầu Phó Thiên Húc một cái. Giáo sư Tiếu dù chỉ số cảm xúc kém đến mấy cũng biết đau lòng vợ mình, cô và Thiên Húc tốt xấu gì cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh lại có thể không chút lo lắng xem cô xem rồi còn có thể ăn ngon.
Dù sao cô cũng chỉ là một trợ lý nghiên cứu viên, bình thường ở phòng thí nghiệm nhìn thấy đều là xương cốt đã được rửa sạch, mà Phó Thiên Húc tuy làm cảnh sát nhưng vì quy định giữ bí mật của đội cảnh sát nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng mang loại văn kiện này về nhà. Lần này nếu không phải vụ án khó giải quyết, vẻ mặt anh lộ rõ sự phiền não thì cô cũng sẽ không muốn đi nhờ giáo sư Tiếu hỗ trợ làm gì.
Tính ra, cô đúng là cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn qua cái loại còn treo thịt vụn máu chảy đầm đìa gì đó, cho nên lúc này chỉ cảm thấy bên trong dạ dày cũng cuộn lên.
Đầu Lâu
Cực lực áp chế sự khó chịu bên trong dạ dày, Khương Bạch San trợn to hai mắt cố gắng nhìn rõ vết thương trên đầu lâu. Nhưng bởi vì trên ảnh chụp đầu lâu vẫn còn dính một ít da thịt thối rữa, nên dù độ nét của ảnh chụp rất tốt cũng không thể nhìn rõ các chi tiết nhỏ.
Điểm duy nhất có thể nhìn rõ là ở giữa hộp sọ có miệng vết thương xuyên suốt hai bên với đường kính khoảng 0.25 tấc, miệng vết thương này xuyên qua hộp sọ, để lại một hỗ hổng.
Miệng miệng vết thương ở cổ giống như là bị một loại vũ khí sắc bén cắt mà thành.
“Giáo sư Tiếu, từ ảnh chụp có thể thấy được, cái đầu lâu này hẳn là bị một loại vũ khí sắc bén cắt bỏ, về phần sau khi chết mới bị cắt ra hay đây chính là nguyên nhân chí mạng vẫn cần phải tiến hành một bước xét nghiệm, còn miệng vết thương trên hộp sọ lại giống như dấu vết bị viên đạn bắn thủng để lại.
“Ừm ~” Tiếu Đồng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, làm cho người khác hoàn toàn không thể đoán ra anh đối với câu trả lời của Khương Bạch San là hài lòng hay không hài lòng.
“Giáo sư Tiếu, tôi đoán đúng rồi sao?” Không nhận được câu trả lời chắc chắn của Tiếu Đồng, trong lòng Khương Bạch San có chút thấp thỏm không yên. Chương trình nghiên cứu của cô ở trường đại học cũng không phải là xương cốt người mà là các loài động vật, đối với kiến thức về xương cốt người là sau khi vào sở nghiên cứu làm việc mới đi theo các tiền bối học được một ít.
“Phần khung xương ở trên chân mày của đầu lâu cũng không nhô ra chứng tỏ người chết là phụ nữ, phần bị cắt đi nằm giữa đốt xương sống thứ năm và thứ sáu, theo tình trạng thối rửa và màu sắc của nó có thể thấy được, chiếc đầu lâu này đã bị ngâm trong nước ít nhất bốn đến năm ngày.”
Nếu như nói, sau khi nghe đội trưởng Phạm nói qua, Phó Thiên úc đối với năng lực của Tiếu Đồng cũng đã tín nhiệm tới hơn sáu phần, còn hiện tại, thấy được Tiếu Đồng chỉ nhìn vào nội dung ảnh chụp đã nói ra được nhiều thông tin như vậy, mức độ tín nhiệm gần như đã đạt tới mười phần.
“Giáo sư Tiếu, quả nhiên anh thật lợi hại, chả trách đội trưởng Phạm nói chỉ cần anh chịu ra tay hỗ trợ thì việc phá án coi như sắp xong rồi.”
Tiếu Đồng cũng không để ý tới sự sùng bái của Phó Thiên Húc, chẳng qua là một tay cầm lấy thức ăn trên bàn, còn thực sự nghiêm túc nhìn vào.
“Ngoài cái đâu lâu này vậy còn thi thể đâu? Cậu đừng nói với tôi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được toàn bộ thi thể.”
Vừa nghe thấy Tiếu Đồng nói vậy, đầu Phó Thiên Húc lại cúi xuống càng thấp, vẻ