Văn Mân đứng ở ngoài sở nghiên cứu, sững sờ nhìn cảnh vệ cầm súng đứng hai bên, cô lại cúi xuống kiếm tra thêm lần nữa đối chiếu địa chỉ viết trên giấy với địa chỉ nơi đây, là nơi này, đúng vậy mà, nhưng…Có thể là do Tiếu Đồng giúp cảnh sát khám nghiệm hài cốt các vụ án giết người nguy hiểm nhưng mà sở nghiên cứu này cũng đâu cần phải sử dụng hệ thống phòng bị cao như vậy chứ.
Nhưng dù thế nào nếu cô cứ tiếp tục đứng ngoài cổng cũng không thể làm được gì, tìm được Tiếu Đồng vẫn quan trọng hơn.
Văn Mân nhìn hai người cảnh sát đang dùng ánh mắt đề phòng lia tới mình, biết mình không thể tự tiện xông vào sở nghiên cứu được, may mà trên tờ giấy Văn mẹ còn viết thêm số điện thoại di động của Tiếu Đồng cho cô.
Văn Mân nhập dãy số trên giấy vào điện thoại rồi gọi đi, điện thoại nhanh chóng được tiếp, microphone yên lặng một lát rồi mơ hồ truyền đến một tiếng đáp “alo”.
“Khụ, Tiếu Đồng, em là Văn Mân, em bắt xe tới rồi…còn có bạc hà của anh ngày hôm qua quên cầm đi, em mang đến cho anh.”
“Em ở bên ngoài sở nghiên cứu?” Dù Tiếu Đồng vẫn buồn ngủ nhưng điều này cũng không thể ánh hưởng đến phân tích của hắn đối với vị trí hiện giờ của Văn Mân, cô nói là đã bắt xe tới rồi, chính điều này nói cho hắn biết cô đang ở đâu, hơn nữa còn tới rồi.
“Ừ.”
“Đứng yên ở đó, chờ anh một lát.”
Tiếu Đồng chỉ nói một câu đơn giản như vậy rồi cúp điện thoại. Văn Mân nhìn cuộc nói chuyện hiện lên đã bị ngắt, bĩu môi, nhỏ giọng than thở một câu: “Ngắt điện thoại cũng không thèm nói trước một tiếng.”
Một lát sau Văn Mân đã nhìn thấy Tiếu Đồng mặc áo dài màu trắng xuất hiện ở cửa phòng nghiên cứu, bởi vì buổi sáng gió rất to, mà tốc độ đi tới của hắn rất nhanh cho nên áo dài màu trắng của hắn tạo nên một độ cong tuyệt đẹp, từ xa nhìn lại, cảm thấy dường như hắn đang cưỡi gió mà đến.
“Buổi sáng độ ẩm thấp, chỉ mặc có ít quần áo như vậy, không lạnh sao?” Ngay lúc Văn Mân còn đang ngây người, Tiếu Đồng đã chạy tới trước mắt cô, hắn nhìn bộ quần áo phong phanh trên người cô, bất mãn nhíu mày.
“Ách…không lạnh, bây giờ cũng không phải mùa đông, không tới nông nỗi đó.”
Nghe xong lời biện giải của Văn Mân, hiển nhiên Tiếu Đồng không hài lòng, hắn nhíu mày, tự giác tiếp lấy gói đồ to trong tay cô sau đó mới thản nhiên đáp lại: “Cảm cúm bình thường không phải xuất hiện ở mùa đông khắc nghiệt mà chính ở thời điểm chuyển giao hai mùa, chút kiến thức cuộc sống ấy còn không hiểu, không biết bao nhiêu năm qua làm sao em có thể sống được tới giờ.”
“…”
Tiếu Đồng nhìn gói to đầy bạc hà bên trong, vô cùng tự giác cho rằng đồ trong gói tất cả đều là cho hắn cho nên không chút khách khí vừa đi vào sở nghiên cứu vừa nâng tay lên mở gói đồ.
Khi nhìn thấy bên trong gói to còn có một hộp đồ ăn với hai bình sữa thì bàn tay hắn hơi khựng lại một chút sau đó mới quay đầu lại mỉm cười nhìn thoáng qua Văn Mân đi sau lưng hắn.
Nhóc Con Nhút Nhát
“Cho anh?”
“Ách…ừ.” Bởi vì đi vào bên trong sở nghiên cứu có rất nhiều bậc thang mà hôm nay Văn Mân lại đặc biệt ăn mặc thật đẹp để đến gặp Tiếu Đồng, giày cao gót dưới chân cô rất cao, lúc Tiếu Đồng hỏi, cô đang cúi đầu nhìn hai chân, nhất thời không hiểu được Tiếu Đồng ám chỉ cái gì, đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay Tiếu Đồng mới đỏ mặt gật đầu.
Lần thứ hai gặp mặt đã làm bữa sáng cho hắn, điều này có vẻ hơi thô lỗ nhưng thực ra cô chỉ muốn bù đắp lại kiếp trước chưa bao giờ làm cái gì vì hắn mà thôi, lúc làm cũng không nghĩ đến chuyện ở kiếp này hai người mới gặp nhau có vài lần.
Sau đó Tiếu Đồng cũng không nói gì nữa mà Văn Mân cũng không giải thích gì thêm.
Sau khi đi vào sở nghiên cứu, Văn Mân mới phát hiện nơi này thực sự rất trống trải, vừa vào cửa đã
bắt gặp một căn phòng rộng lớn, trên trần nhà còn có một chiếc đèn trần thủy tinh rất to rủ xuống khiến cả căn phòng trở nên sáng ngời mà bốn phía xung quanh căn phòng đều có lối đi, cũng không biết những lối đi đó sẽ dẫn tới nơi nào.
Tiếu Đồng cũng không dừng lại ở đây, hắn nhanh chóng dẫn văn Mân tới cầu thang phía đối diện, sau khi lên đến lầu hai, hiện ra trước mắt Văn Mân tiếp tục là một căn phòng vô cùng trống trải, nhưng mà ở giữa căn phòng này có một cái bệ dài, bên trên bày đủ loại dụng cụ thiết bị và một cái bệ nhỏ hơn, từ xa nhìn vào giống như có một người đang nằm trên giường, nhưng Văn Mân biết không phải như thế, bởi vì sau khi đến gần cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng khúc xương trắng được sắp xếp theo đúng thứ tự khung xương cơ thể người.
Tuy Văn Mân đã từng chết một lần, lúc biết Tiếu Đồng giúp đỡ cảnh sát phá án cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với hài cốt nhưng giờ phút này cô vẫn cảm thấy sống lưng phía sau lạnh toát, bởi vì sợ hãi nên cô không tự chủ ẩn cả người ở sau lưng Tiểu Đồng, mượn bả vai rộng lớn của hắn che tầm mắt của mình.
“Em sợ sao? Bên trong cơ thể em cũng có từng ấy xương cốt, có gì mà phải sợ. Hơn nữa số xương cốt này đều đã sửa sạch nhiều lần, tuyệt đối rất sạch sẽ, em không cần lo lắng vi khuẩn đâu.”
Tiếu Đồng bởi vì động tác trốn tránh sau lưng của Văn Mân mà dừng bước, hắn nhìn thoáng qua bộ hài cốt trên bệ cao, tự nhận là tốt bụng an ủi cô vài câu nhưng có lẽ hiệu quả không được tốt lắm thì phải.
Mắt thấy Văn Mân vẫn cúi xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chính là vẻ mặt của cô gái nhỏ sợ mình sắp phải chứng kiến vật gì đó vô cùng khủng khiếp, trong mắt Tiếu Đồng hiện lên ý cười.
Hắn vươn tay, bọc lấy bàn tay đang nắm chặt trong túi của cô , mỉm cười nói một câu “Nhóc con nhút nhát”, sau đó cứ thế nắm tay cô dẫn vào văn phòng của mình.
Văn Mân không ngờ được Tiếu Đồng sẽ có hành động như vậy, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay của hắn thật kỳ diệu có thể khiến toàn bộ sợ hãi của cô biến mất, cô chăm chú nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng chỉ hy vọng, đời này bọn họ có thể nắm tay cùng đi vào hôn nhân.
Khó Tính
“Chân giò hun khói?” Tiếu Đồng cắn một miếng sandwich bên trong lộ ra một miếng thịt hun khói, ấn đường hắn nhíu lại.
“Anh không thích chân giò hun khói à?”
Thời điểm hỏi câu này, lòng Văn Mân cũng căng thẳng, lo hắn không thích ăn mà đây lại là lần đầu tiên cô chuẩn bị bữa sáng cho hắn, vậy mà lại phạm vào điều kiêng kị, ấn tượng sau này nhất định sẽ rất kém.
“Người sử dụng loại thịt chế biến sẵn quá liều so với người không ăn sẽ có tỉ lệ tử vong cao hơn 44%, ăn các loại thịt chế biến sẵn quá liều cũng làm tăng nguy cơ bị bệnh tim lên tới 72%, nguy cơ bị ung thư tăng 11%, mỗi ngày ăn vào hơn 160g được định nghĩa là ăn quá liều. Thịt chế biến sẵn có chứa rất nhiều axit béo, hàm lượng cholesterol cũng cực kì cao, thời gian ướp muối, hun khói còn được kéo dài để tăng độ ngon sẽ làm gia tăng chất gây ung thư.”
Sau khi Tiếu Đồng bình tĩnh niệm xong một chuỗi dài tác hại của chân giò hun khói, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Văn Mân, “Dựa vào các nguyên nhân kể trên, em cảm thấy anh sẽ thích chân giò hun khói sao?”
Sau khi nói xong lời này, Tiếu Đồng lại cắn một miếng sandwich trong tay.
“Ách…Không phải anh nói ăn chân giò hun khói sẽ không tốt, sẽ bị ung thư, vì sao…?”
Văn Mân vì những lời của Tiếu Đồng mà hai má đỏ bừng, giống như bữa sáng cô chuẩn bị cho hắn là tới hại hắn, nhưng khi cô nhìn qua lại phát hiện hắn tiếp tục thong thả ăn sandwich thì chợt kinh ngạc, cô không tự giác đã đem nghi vẫn trong lòng nói thẳng ra.
“Hàm lượng bên trong chân giò hun khói vẫn chưa vượt quá 160 gam, hơn nữa, nếu anh không ăn như đã nói thì em sẽ không vui.”
“…”
Nghe thấy Tiếu Đồng nói như vậy, Văn Mân cũng không biết mình nên cảm động hay là nên dũng cảm quát mắng hắn, nếu sợ cô không vui không phải ngay từ đầu đã không nên nói nhiều như vậy sao? Đã nhiều lời như vậy sau đó lại vì cô mà cố buộc mình ăn, hắn tính thế nào vậy?
“Đừng ăn, anh uống sữa đi, anh nói rất đúng, chân giò hun khói quả thực không tốt cho sức khỏe, lần sau em sẽ chuẩn bị cho anh cái khác.”
“Đây là tự em hứa nhé, ngày mai anh đi tìm em hay là em tự mình mang đến đi.”
“…”
Văn Mân trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiếu Đồng gặm sandwich ngon lành. Đây là cái gì vậy, cô đã đồng ý chuẩn bị bữa sáng ngày mai cho hắn lúc nào?
“Tiếu Đồng, anh cố ý phải không? Tất cả chỉ vì muốn em ngày mai lại chuẩn bị bữa sáng cho anh đúng không?”
“Em cảm thấy anh nói tất cả những lời này chỉ vì một bữa ăn sáng thôi sao?” Tiếu Đồng không trả lời thẳng với Văn Mân, mà thích thú liếc cô một cái sau đó quay đầu lại, lấy giấy ăn trên bàn, tao nhã lau sạch sẽ vụn bánh.
Lại một lần nữa Văn Mân vì câu hỏi của Tiếu Đồng mà không biết nên trả lời thế nào. Cô phát hiện, ở kiếp này, ở trước mặt Tiếu Đồng cô luôn lâm vào tình huống bất ngờ, cũng không biết là do tài ăn nói của hắn hay bởi vì ở kiếp này cô thích hắn trước.
Bởi vì trong phòng nghiên cứu có rất nhiều dụng cụ kì quái, hơn nữa bên ngoài văn phòng còn có một bộ hài cốt, Văn Mân ở trong phòng Tiểu Đồng không được bao lâu liền rời đi.
Tiếu Đồng tiễn Văn Mân ra đến ngoài sở nghiên cứu, giúp cô gọi taxi rồi lấy từ trong áo khoác ra một tờ giấy thông hành.
“Em cầm cái này, ngay mai trực tiếp đến văn phòng anh tìm anh, anh cũng không cần ra ngoài đón em nữa.”
Văn Mân ngồi vào trong xe, ngẩn ngơ nhìn vào tờ giấy thông hành trên tay, cho đến khi một cơn gió lạnh ngoài cửa sổ phảng phất qua mặt, cô mới ý thức được một chuyện, hôm nay cô tới để lấy xe nhưng vì sao lúc này cô lại ngồi taxi về nhà, còn nữa, vì sao ngày mai cô lại phải đến.
Cùng lúc đó, cô bỗng nhiên hiểu được những lời nói của Tiếu Đồng lúc trước. Hắn nói ăn chân giò hun khói sẽ không tốt thật sự đúng là không phải chỉ vì một bữa sáng. Chẳng phải đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao mình lại đồng ý ngày mai sẽ đến chỗ hắn sao? Không những thế, có lẽ sau ngày mai còn có ngày mai của ngày mai nữa.
Nhưng, sau khi hiểu rõ mọi việc, trong lòng Văn Mân một chút tức giận cũng không có, ngược lại chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Bí Kiếp Tình Yêu
Tiếu Đồng nhàn nhã ngồi trên ghế salon trong văn phòng, một tay quay vòng vòng chùm chìa khóa, một bên nhìn chằm chằm vào mẫu tiêu bản tảo silic, miệng còn khe khẽ hát thầm, “Tôi bỗng có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng không dám cưỡi…”
“Ui cha, vui vẻ như vậy sao, còn hát nữa cơ chứ?” Chung Phàm cầm ảnh chụp cục cảnh sát mới đưa tới đi vào văn phòng của Tiếu Đồng, vừa vào cửa liền chứng kiến khuôn mặt vui vẻ của ai đó cho nên không nhịn được trêu chọc một câu.
Mà Tiếu Đồng chỉ liếc xéo hắn một cái, đứng lên cầm lấy ảnh chụp trong tay hắn, nhưng bài hát thiếu
nhi vẫn tiếp tục ngâm nga trong miệng, chưa từng gián đoạn.
“Đây là ảnh chụp nhà của đối tượng tình nghi mà đội trưởng Phạm mới lấy được. Trước đó trong báo cáo của cậu không phải đã nhắc tới bên trong mảnh xương sọ của nạn nhân có thành phần của tảo silic sao, mà tảo silic lại được tìm thấy ở bể nước trong nhà đối tượng tình nghi. Đợi lát nữa chờ đội trưởng Phạm mang bản gốc tảo silic lấy từ bể nước trong nhà đối tượng tình nghi với phần chúng ta tìm được đến phòng thí nghiệm, sau đó sẽ nhanh chóng có báo cáo chính thức.