lẽ nào vẫn giống như hồi nhỏ, ông ấy muốn anh học gì thì dù anh thích hay không cũng đều phải làm hài lòng ông ấy ư? Ông ấy có biết vì vụ án này, anh và bọn Lão Hồ đã làm thêm bao nhiêu giờ, khổ sở bao nhiêu đêm không? Vụ án đang bắt đầu sáng tỏ, anh tuyệt đối không gác lại vụ này một cách vô lý như thế. Ông ấy nói nhẹ bẫng như vậy, anh đương nhiên không phục, thế là cãi lại một chập, kết quả ông ấy lôi ra một số… một số món nợ cũ.”
Cát Niên không ngốc, Hàn Thuật không muốn nói rõ, nhưng cô có thể đoán ra “món nợ cũ” ấy là những gì, ắt hẳn không tránh khỏi có liên can đến cô, cô cúi đầu tập trung vào độ lửa của món canh, im lặng không nói gì.
“Mấy chuyện linh tinh trong nhà không nói nhiều làm gì, dù gì cũng là cãi nhau, cãi đến trời long đất lở không ai chịu nhường ai, ông cụ chắc cũng không ngờ lần này anh lại kiên quyết như thế, nhìn bộ dạng ông ấy, đổi lại xã hội cũ chắc chỉ hận không xách ngay tên nghịch tử là anh ra xử lý theo gia pháp. Nói cho cùng anh vẫn không hiểu, anh là do ông ấy sinh ra, sao ông ấy có thể ép anh đến không còn chút đất dung thân như thế. Mẹ anh thì can ngăn, vừa can vừa khóc, chắc chẳng có nhà nào đón Tết thê thảm như nhà anh. Đến cuối cùng, mẹ anh bắt anh phải nhận lỗi với bố, cúi đầu nghe lời ông ấy trước, chuyện này chấm dứt tại đây. Nếu đổi là chuyện khác chắc anh cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lần này không được. Cứ theo hiện giờ, anh không hề thấy mình sai! Anh không sai việc gì phải nhận chứ! Là ai từ nhỏ đã dạy anh phàm chuyện gì cũng phải kiên trì, khó lắm anh mới kiên trì được một lần, kết quả ông ấy lại sạc cho anh một trận! Anh cứ không nhận đấy, xem ông ấy làm gì được!”
“Thế là ông đuổi anh ra ngoài.” Cát Niên kết một câu kiêm chú thích cô đọng súc tích cho câu chuyện của Hàn Thuật.
“Đúng thế, đuổi thì đuổi, lẽ nào anh lại thật không sống nổi?” Hàn Thuật cười khẩy nói.
Món canh của Cát Niên đã ninh xong, cô bưng xuống đặt lên một bên thớt rồi đứng gần nhìn Hàn Thuật. Cô không phải không biết Hàn Thuật trông có vẻ cứng đầu chém đinh chặt sắt, tứ mã nan truy lại thêm bộ dạng thờ ơ bất cần, nhưng thực ra sâu trong anh vẫn có một nỗi lo sợ. Anh là người đã quen có gia đình, nói cho cùng cũng vẫn lưu luyến bố mẹ, lần này tuyệt tình như vậy chắc có lẽ cũng chỉ vì không biết làm sao nên mới hạ quyết tâm, nhưng sao có thể không thấy buồn chút nào. Quan trọng nhất là, có lẽ trong lòng anh cũng hiểu rõ, anh ngoài miệng nói bố không làm gì nổi mình nhưng nếu bố anh thực muốn anh rời khỏi Viện Thành Nam thì anh có muốn ở lại cũng không thể không cúi mình. Cát Niên biết rõ tính xấu của Hàn Thuật, cũng nghĩ anh vấp ngã là đáng đời, nhưng lần này không hiểu vì sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.
Hàn Thuật thấy vẫn chưa nói rõ ràng sự tình bèn tiếp tục: “Anh nói với mẹ anh, bữa cơm này ăn không nổi rồi, anh còn không đi chưa biết chừng lại thành thảm kịch gia đình mất, mẹ anh cũng chẳng còn cách nào, thế là anh định tới Viện tìm bọn Lão Hồ, ai ngờ trên đường đi nhận được điện thoại, nói mẹ nuôi xảy ra chuyện, bệnh nhồi máu cơ tim bỗng nhiên phát tác, suýt chút nữa đã… Anh vội phóng đến bệnh viện, mẹ nuôi vẫn chưa tỉnh lai, bác sĩ nói tạm thời đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không có gì khả quan. Anh ở đấy một lúc, mọi người trong Viện cũng đều tới, Đường Nghiệp cũng ở đó. Thời gian này anh tiếp xúc quá nhiều với anh ta cũng không tốt. Đi từ bệnh viện ra anh mới phát hiện đã chẳng còn chỗ nào để đi, cứ như cô hồn dạ quỷ không bằng, thế là trôi dạt đến chỗ em. Câu chuyện đến đây là kết thúc.”
“Lẽ nào em lại là đại pháp sư gọi hồn à?” Cát Niên cười cười.
Hàn Thuật cười hì hì nói: “Chưa biết chừng lại là đại pháp sư hút hồn.”
Anh là vậy đấy, chỉ cần ở trước mặt Cát Niên, cô hơi hùa theo là liền đà cợt nhả ngay được. Thấy Cát Niên lờ mình đi, Hàn Thuật lòng hậm hực bèn cùng Phi Minh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.