Nếu thật sự có thể, anh nguyện quay lại từng ngày trong quá khứ, tốt, xấu, hạnh phúc, bất hạnh, tất cả lặp lại hết một lượt. Chỉ có điều, sẽ không khiến cô chịu chút tổn thương nào nữa.
Buổi văn nghệ mừng xuân của trường tiểu học Đài Viên Lộ được sắp xếp vào buổi tối, từ sáng sớm hôm ấy trời bắt đầu mưa rả rích, đến lúc chạng vạng thì trời đã tối từ lâu, bước trên con đường lầy lội, từng đợt gió thổi qua, khiến người ta cảm thấy còn lạnh hơn mức nhiệt độ thấp nhất trong dự báo thời tiết. Cát Niên và Phi Minh che một chiếc ô to khó khăn bước vội về bến xe buýt.
Cát Niên phải nói mãi Phi Minh mới coi như chịu đồng ý không thay luôn váy áo giày múa để tránh làm bẩn đồ. Vì buổi biểu diễn này, tối qua cô bé háo hức căng thẳng đến mức cả đêm không ngủ nổi, thế nhưng vừa ra khỏi nhà, nhìn thời tiết và con đường ướt nhẹp, tinh thần đắm chìm trong điệu múa và bài hát cổ tích cảu cô bé liền trở nên uể oải hẳn, cơn gió lạnh như gào thét bên tai.
“Cô thấy chưa, cháu đã bảo chỉ che một cái ô không được mà lại.” Phi Minh trách móc, miệng thở ra khói vì lạnh.
Cát Niên mím môi cười, không thèm vạch trần rõ ràng cô bé chê chiếc ô còn lại vừa cũ vừa bẩn, chỉ khẽ nhích cán ô sang bên Phi Minh, an ủi: “Sắp đến bến xe rồi.”
Thời tiết xấu, người đi bộ cũng ít, chiếc xe buýt vừa đi qua cũng không đến nỗi kín mít, trong lòng cô bé chỉ biết đến diễn xuất là việc quan trọng nhất trước mắt, đương nhiên là nôn nóng. Cô bé tròn mắt nhìn mấy chiếc xe còn không ngừng chạy qua trước mặt, không nén nổi lẩm bẩm: “Chú Hàn Thuật không biết đang làm gì, rõ ràng mình đã nói là tối nay biểu diễn.”
Phi Minh nói xong câu này liền quay sang liếc trộm cô Cát Niên. Cát Niên đang cúi đầu thờ ơ rũ mấy giọt nước trên ô, mơ màng như đi vào cõi thần tiên, dường như chẳng nghe thấy cô bé nói gì. Phi Minh thở phào nhẹ nhõm, lại hơi thất vọng, hậm hực ngó cổ ra trông chiếc xe chuyến sau.
Bẵng đi một lúc, Phi Minh đã sắp quên luôn chuyện vừa nói mới nghe cô Cát Niên chậm rãi hỏi: “Ờ, thế chú ấy nói thế nào?”
Phi Minh tròn mắt ngỡ ngàng, lòng thầm nghĩ phản ứng của cô chậm thật đấy, nhưng nhắc đến chuyện này cô bé lại có tinh thần, “Tuần trước cháu gọi điện cho chú Hàn Thuật, chú ấy lạ lắm, chẳng nói đến hay không đến, chỉ hỏi cô có biết cháu gọi chú ấy đến không.”
“Thế à.” Cát Niên gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Kết thúc như vậy rõ ràng không thể khiến Phi Minh thoả mãn, cô bé cố làm vẻ người lớn phân tích: “Cô, có phải cô không cho chú Hàn Thuật đến không, cháu thấy chú ấy có vẻ hơi sợ cô.”
Cát Niên bật cười, “Sao thế được? Chú Hàn Thuật của cháu không đến là vì chú ấy bận chuyện khác thôi.”
“Nhưng biểu diễn vào buổi tối, chú ấy có phải đi làm đâu?”
“Ngốc ạ, người lớn ngoài việc đi làm còn có nhiều việc phải làm lắm.”
“Thế sao lúc cô không đi làm cũng đâu có việc gì làm đâu?”
Cát Niên cứng họng, cô nhận ra mình đã không nói lại nổi cô bé hơn mười tuổi này rồi.
Khó khăn mãi mới tới được hội trường trường học, Phi Minh không thôi hy vọng, vẫn ngó quanh bốn phía, trong lòng cô bé vẫn mong đợi chú Hàn Thuật đột nhiên bước ra từ một góc nào đó, cười hà hà đem đến cho cô bé “sự ngạc nhiên thú vị.”
Lát nữa thôi Phi Minh sẽ là công chúa Bạch Tuyết được bao người dõi theo trên sân khấu, cô bé mong biết bao có thêm một người mình yêu quý để cùng chia sẻ niềm vui với mình trong thời khắc ấy, đặc biệt là chú Hàn Thuật. Nếu như chú tới, tất cả các bạn học đã chế giễu cô bé là trẻ mồ côi sẽ nhận ra, dưới sân khấu có một “phụ huynh” vừa tốt bụng vừa đẹp trai chỉ vỗ tay hoan hô cho một mình Tạ Phi Minh chứ không chỉ mình cô Cát Niên lặng lẽ ở bên cô bé.
Cô Cát Niên cũng không phải là không tốt. Phi Minh hoàn toàn hiểu cô Cát Niên mới là người thật sự chăm sóc cho mình, nhưng cô Cát Niên luôn quá buồn tẻ, mà Phi Minh lại rất sợ kiểu buồn tẻ này. Nó ao ước một mâm cơm vui vẻ đợi mình sau khi tan học, một cái ôm ấm áp khi vui cũng như khi buồn, nhưng những thứ ấy cô Cát Niên đều không có. Trong ký ức của cô bé chỉ có những lần thỉnh thoảng thức dậy vào nửa đêm, sự tĩnh lặng của gian phòng cũ, và khuôn mặt nghiêng cô liêu của cô Cát Niên ngồi ngây như khúc gỗ.
Phi Minh vẫn chưa đủ lớn để có thể hiểu nổi những cảm xúc đó, nhưng cô bé cảm nhận được vị u buồn, đau thương đằng sau cuộc sống phẳng lặng như mặt nước ấy, đó không phải là mùi vị gia đình trong giấc mơ của nó.
Chú Hàn Thuật không xuất hiện. Phi Minh thoáng vẻ thất vọng, ôm váy xống và giày múa chạy vào phòng thay đồ tầng hai hội trường, còn Cát Niên đi tìm một chỗ ngồi, một mình chờ đợi.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Phi Minh đã thay một bộ váy trắng muốt, trang điểm hệt như công chúa kẹo ngọt đột nhiên chạy lại bên Cát Niên, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa vui mừng.
“Sao mặt cháu đỏ thế?” Qua lớp phấn trang điểm, Cát Niên vẫn có thể nhận ra hai gò má đỏ hồng khác thường của Phi Minh cùng vẻ vui mừng không giấu nổi trong ánh mắt cô bé.
Phi Minh dúi một túi giấy đang cầm trong tay vào lòng Cát Niên, thì thầm bí hiểm: “Cô, vừa nãy cô giáo đưa cho cháu cái này, nói là có một cô tặng cháu, là cô mua cho cháu phải không?”
Cát Niên nhẹ nhàng mở gói giấy khá tinh tế cầu kỳ ấy, bên trong là một chiếc hộp rất đẹp, mở ra mới thấy trong hộp đựng những chiếc kẹp tóc đủ loại xinh xắn, đồ trang sức sặc sỡ và pha lê óng ánh sáng loá cả mắt.
“Là cô mua cho cháu phải không cô?” Phi Minh vẫn đứng bên cạnh ra sức truy hỏi, nhưng có lẽ trong lòng cô bé cũng biết rõ đáp án là không, “Lẽ nào, là chú Hàn Thuật!”
Cô bé kinh ngạc xen lần hào hứng cực độ, giọng hơi run run. Cát Niên lạnh toát đầu ngón tay, từ trong sâu thẳm cô khẽ run rẫy. Không thể là Hàn Thuật, tuy Hàn Thuật có thể sẵn sàng tặng quà cho cô bé nhưng anh sẽ không chú ý đi mua mấy món đồ con gái thích này, cũng không thể biết đây chính là thứ Phi Minh đang thích. Câu trả lời không cần nói cũng rõ.
“Không phải, không phải chú Hàn Thuật, cô giáo nói với cháu là một cô… rốt cuộc là cô nào nhỉ, sao cô ấy không tận tay đưa cho cháu?”
Cát Niên sao có thể nói với Phi Minh, đống cặp tóc này được gửi từ người cô bé vẫn luôn mong nhớ mà chưa một lần gặp mặt, còn người đó vì một quãng thời gian trong quá khứ, một lời thề… hoặc vì một gia đình khác và cuộc sống ổn định, hiển nhiên mà có lẽ mãi mãi không thể cho Phi Minh được một gia đình như cô bé mong muốn.
Trần Khiết Khiết đương nhiên có thể nhận ra Phi Minh, đó là hòn máu duy nhất cô ta để lại sau những năm tháng tuổi xuân hoang đường. Sau lần quay lưng bước đi ấy, cô ta có rơi lệ không? Có hối hận không? Cô ta có vì sinh mạng bé nhỏ hòa trộn giữa dòng máu của cô ta và Vu Vũ mà nhớ lại những day dứt đã qua? Cát Niên không cần hỏi cũng biết, cô chắc chắn Trần Khiết Khiết muốn bù đắp nhưng lại không thể nhận Phi Minh. Và sự bù đắp cô ta có thể cho con bé, cũng chỉ là mấy thứ đồ điểm xuyết tuy đẹp nhưng vô dụng này.
Cát Niên nghĩ, không cần trách cô ta. Chỉ là một quãng ký ức, có người muốn nhớ, có người muốn quên, chỉ thế mà thôi.
“Liệu có phải người ta gửi nhầm không?” Phi Minh đã đoán đến nước cuối cùng, có vẻ hoảng sợ trước may mắn bất ngờ vừa nhận được.
Cát Niên bật cười, lựa lấy một cái từ đống cặp tóc cài lên tóc Phi Minh.
“Thích không?” Cô hỏi.
Phi Minh rưng rưng gật đầu lia lịa.
Cát Niên bất giác thấy buồn, cô đã giữ Phi Minh bên mình bao năm nay, vậy mà niềm vui có thể đem đến cho cô bé lại ít là vậy.
“Thích là được rồi, cháu xem, chiếc cặp này cài lên tóc cháu đẹp như vậy, sao có thể là gửi nhầm được. Không biết chừng lại là món quà muộn của ông già Noel tặng công chúa Bạch Tuyết cũng nên!”
Phi Minh tuy không tin nhưng cũng nở nụ cười, cô đã thành công hướng sự chú ý của cô bé về với màn diễn quan trọng trước mắt. Cô bé nhấc váy, nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt Cát Niên.
“Cô ơi, váy của cháu đẹp không? Vừa rồi Lý Tiểu Minh cũng hoá trang, bạn ấy đóng vai một cái cây, nhìn thấy váy của cháu liền tức đến xanh cả mặt.”
Cát Niên nén cười, “Vừa rồi cô cũng nhìn thấy cậu bé đóng vai hoàng tử, là Lý Đắc đúng không, hôm nay nhìn cũng đẹp trai lắm.”
Phi Minh trong lòng ngọt ngào xoay thêm mấy vòng nữa rồi ngồi xuống bên ghế cạnh Cát Niên, lúng búng nói: “Cô ơi, cháu vui quá nên chóng cả mặt rồi.”
Cát Niên lấy giấy ăn thấm mấy giọt mồ hôi trên trán cô bé, “Ngồi một lúc là đỡ thôi.”
“Hồi bé cô có múa không cô?”
“Ờ… cô không biết múa.”
“Thế cô có mong mình là công chúa Bạch Tuyết không?”
“Công chúa Bạch Tuyết chỉ có bạn gái nào xuất sắc nhất mới được đóng thôi.” Cát Niên cười nói.
Phi Minh vẫn chẳng biết thế nào là khiêm tốn, gật đầu ra chiều thừa nhận. Nghĩ một lúc, cô bé lại ngoẹo đầu nghiêm túc nói: “Cô, cháu thấy cô cũng rất được.”
“Ờ?” Cát Niên có chút bất ngờ, cô tự cười mình, có lẽ đã quá lâu rồi chưa từng nghe ai nói với mình những lời như thế, đến nỗi chỉ là một lời khẳng định vô tình của con trẻ cũng khiến cô khẽ rưng rưng, “Thật không?”
“Thật ạ.” Phi Minh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, “Cô được nhất toàn thế giới… không tính bố mẹ cháu.”
Trên loa phát thanh, cô giáo đang gọi những học sinh tham gia biểu diễn tập trung lại phía sau hậu trường, Phi Minh vội vàng chạy đi, Cát Niên lấy lại tinh thần, ngồi nguyên tại chỗ cũ chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Do được nhà trường chuẩn bị hết sức chu đáo, các tiết mục biểu diễn cũng khá đặc sắc, bên ngoài có thể thấy rất nhiều vị phụ huynh đang ra sức vỗ tay hay chuyên tâm chụp ảnh quay phim. Có lẽ đối với các bậc phụ huynh, nội dung biểu diễn trên sân khấu là gì không quan trọng, quan trọng ở chỗ trên đó có bảo bối nhà mình.
Đêm văn nghệ đã diễn ra được hơn nửa, em học sinh dẫn chương trình cất giọng như oanh vàng giới thiệu: “Tiếp sau đây mời mọi người thưởng thức vở nhạc kịnh ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’.”
Tiếng vỗ tay vang dội, Cát Niên cũng bất giác ngồi thẳng người, tập trung tinh thần đợi màn biểu diễn của Phi Minh. Cô quá biết tầm quan trọng của lần biểu diễn này đối với Phi Minh, bao buổi tối tập luyện vất vả, chuẩn bị kỹ lưỡng chính là cho giây phút này.
Cô thầm nhủ: Vu Vũ, anh cũng đang xem phải không?
Âm nhạc của vở đồng thoại đã vang lên, hàng ghế khán giả cũng dần dần yên tĩnh, dường như mọi người đều đang đợi sự xuất hiện của những tiểu quỷ trên sân khấu.
Một giây, hai giây… mười giây… thời gian trôi qua nhưng trên sân khấu vẫn không một bóng người, các phụ huynh trên hàng ghế khán giả từ nghi hoặc chuyển sang xì xào, từ xì xào chuyển sang ngó nghiêng khó hiểu.
Phía dưới sân khấu bắt đầu nháo nhào, Cát Niên là người trầm tĩnh nhất cũng phải nhíu mày không hiểu, nhưng để tâm quan sát một chút, cô phát hiện nguyên nhân của sự nháo nhào ấy bắt nguồn từ sau sân khấu.
Đây là tiết mục của Phi Minh!
Cát Niên vặn ngón tay, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô lo lắng đứng dậy, chạy về phía hậu trường.
Bên bậc thềm nhỏ sau sân khấu đã chật kín người vây lại, học sinh có, giáo viên có, còn cả những vị phụ huynh, bọn họ đều kiễng gót chân, ngỏng cổ nhìn vào trong. Đầu óc Cát Niên trở nên hỗn loạn, cô chỉ nghe thấy những mẫu đối thoại rời rạc.