Dòng nước triều bất an dâng lên lạnh buốt, từ gót chân, dần dần, dần dần, tràn lên cô, nuốt chìm cô.
Cát Niên lấy hết sức rẽ đám đông trước mặt, từng lớp, từng lớp tường người, dày chặt kín mít che lấp hòn đảo tuyệt vọng, kinh hoàng trong cơn giông bão. Thời gian như chảy ngược, cảnh tượng xung quanh trở nên mờ ảo… Mùa hè nóng bỏng, ban chiều, bàn tay lạnh cóng, chiếc xe cứu thương vô công quay về, tiếng còi báo động vừa gần vừa xa, vòng người chật kín đứng nhìn, cáng cứu thương trắng toát, màu đỏ, bông hoa lựu tự rơi trong tĩnh mịch… và còn vị chia xa… cô run rẩy… không… không thể thế…
“Đừng để nước mắt em theo vào giấc mộng, đừng để nụ hôn anh đọng lại dư vị…”
Hàn Thuật ngồi trong phòng KTV ồn ào tối tăm, nghe các đồng nghiệp đang biểu diễn hết mình trên sân khấu.
“Hàn Thuật, uống một cốc không?” Kiều nữ chủ nhiệm văn phòng xách nửa tá bia đến ngồi xuống cạnh anh.
Hàn Thuật xua tay, “Vừa uống nhiều rồi, giờ anh uống cái này thôi.”
Kiều nữ chủ nhiệm cầm lấy đồ uống của Hàn Thuật đưa lên mũi ngửi, “Trà chanh, uống cái này thì có vị gì chứ?”
Hàn Thuật uể oải lấy lại cốc nước, “Thế thì em không hiểu rồi, trong trà chanh còn có cả học vấn nữa đấy. Anh thích cho vào ba lát chanh, thêm một chút mật ong, để nguyên không khuấy, rồi cho vào tủ đá ướp lạnh từ mười tiếng trở lên, mùi vị tự nhiên sẽ xuất hiện, màu lại trong veo. Cốc này… tạm thế thôi.”
“Anh lấy đâu ra lắm công phú thế.” Vừa hay có người đẩy cửa bước vào, kiều nữ chủ nhiệm Tiểu Vương lập tức xích ra lấy chỗ, miệng chào hỏi, “Viện trưởng Thái, cuối cùng cô cũng đến rồi, cô mau ngồi đi ạ…”
Viện trưởng Thái vừa tới nghe vậy liền bước lại, đường hoàng ngồi giữa Hàn Thuật và Tiểu Vương, Tiểu Vương bận bịu rót trà cho lãnh đạo, Viện trưởng Thái nhìn qua Hàn Thuật.
“Nhìn con mấy hôm nay tâm trạng có vẻ tốt hơn rồi đấy nhỉ? Thần sắc cũng quay lại rồi.”
Hàn Thuật cười đáp, “Chỗ này ánh sáng như động quỷ mà mẹ vẫn nhìn ra thần sắc của con, đúng là gừng càng già càng cay.”
Viện trưởng Thái cũng mím môi cười, “Mẹ nuôi không phải đang quan tâm con sao! Cái thằng bé này, từ nhỏ đến lớn chưa lúc nào khiến người ta không lo lắng. Nói chuyện với bạn cũ nỗi lòng cũng vơi hơn ít nhiều phải không.”
Hàn Thuật nghe đến đây chợt sững người, cách đây không lâu anh có “nói chuyện” với Phương Chí Hòa vài câu, kết thúc chẳng vui vẻ gì. Nhưng sao mẹ nuôi biết được?
Trong lòng anh hồ nghi những cũng không nói ra miệng, chỉ thầm suy nghĩ, hay là Phương Chí Hòa có quan hệ gì với mẹ nuôi? Cậu ta vô duyên vô cớ kiếm chuyện với anh, có lẽ chính là từ gợi ý của mẹ nuôi?
Không thể nào! Chu Lượng, Phương Chí Hòa từ nhỏ đã chơi thân với Hàn Thuật, mẹ nuôi đều biết bọn họ nhưng cũng chỉ dừng lại ở biết mà thôi. Quan trọng hơn là, Hàn Thuật hiểu mẹ nuôi mình, ý tứ trong lời nói của Phương Chí Hòa hoàn toàn trái ngược với cách nghĩ của mẹ nuôi, chắc chắn không có chuyện đó.
Viện trưởng Thái dường như cũng thấy mình lỡ lời, cười cười đón lấy chén trà nóng Tiểu Vương đưa qua, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hàn Thuật cúi đầu uống cốc trà chanh của mình, thầm nghĩ, rốt cuộc là thế nào đây?
“Bố con đã nói với con rồi chứ, mau chóng bàn giao lại những việc đang làm đi, phải làm gì thì đi làm cái đó. Không phải con vẫn nói ở Viện Thành Nam bó chân bó tay sao, giờ có thể cao chạy xa bay rồi lại không nỡ dứt hả?” Viện trưởng Thái nói với Hàn Thuật.
Hàn Thuật lắc đầu, “Mẹ nuôi, con nói này, ban đầu nhất quyết bắt con nhận vụ này là mẹ, giờ bắt con gác lại cũng là mẹ, đừng lấy con ra làm đồ chơi thế chứ. Con vẫn có thể cáng nổi vụ này, từ trước tới nay chưa từng có cái hố nào Hàn Thuật con không vượt qua được cả. Mẹ đừng nói, con thật đang có chút tiến triển rồi, càng không thể dừng ở đây được.”
“Ờ?” Viện trưởng Thái nhướn mày vẻ chăm chú, dường như cũng rất có hứng thú với vấn đề này, “Nói nghe xem nào.”
“Đây là nơi để nói chuyện công việc sao?” Hàn Thuật cười xua xua tay, nén giọng nói tiếp, “Con dám khẳng định, phía sau Vương Quốc Hoa có người, ông ta chỉ là hà binh giải tướng mang tội oan, con cá lớn thật sự vẫn chưa lộ diện.”
“Hàn Thuật, con phải nắm vững chứng cứ.” Viện trưởng Thái ra chiều suy nghĩ nói.
Hàn Thuật đáp, “Cái này con biết. Cũng đâu phải con mới làm ăn ngày một ngày hai, vụ này con đã dính vào rồi, con nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai. Tuy Vương Quốc Hoa cũng chẳng oan gì nhưng tội không đáng chết, ông ta cũng không thể chết uổng được.” Anh đang nói bỗng đột nhiên đặt chiếc cốc trên tay xuống bàn, nhìn Viện trưởng Thái đầy ẩn ý nói, “Mẹ nuôi, mẹ nói Đường Nghiệp vô tội, nhưng con thấy không đơn giản vậy đâu.”
Viện trưởng Thái im lặng hồi lâu, hạ giọng nói: “Hàn Thuật, con sẽ không… mẹ tin con sẽ công tư phân minh.”
Hàn thuật nhếch môi, như cười mà không phải cười, “Thật ư? Chỉ e trong lòng mẹ cũng đang nghĩ nên làm thế nào để ngăn con không cố ý kiếm chuyện với cậu con riêng của chú.”
“Mẹ hoàn toàn không nói vậy.”
“Vậy thì tốt.” Hàn Thuật nghiêm sắc mặt, “Nếu mẹ thật sự nghĩ như thế, khó tránh thiên lệch tình riêng!”
“Thằng Nghiệp nó…”
Hàn Thuật thấy Tiểu Vương đứng dậy đi chọn bài, nói nhỏ: “Con chỉ hỏi mẹ, chuyện Đường Nghiệp có tài khoản cá nhân ở nước ngoài mẹ có biết không? Còn nữa, dự án có nghi vấn cuối cùng trước khi Vương Quốc Hoa chết có liên quan tới công ty cá nhân ở Quảng Lợi trực thuộc tập đoàn Giang Nguyên, mà Đường Nghiệp và Đằng Vân – nguyên trưởng phòng tài vụ của công ty Quảng Lợi qua lại rất mật thiết, chuyện này mẹ cũng không biết?”
“Như mẹ nói, bằng chứng nói lên mọi thứ, nhưng hiện giờ trong tay con vẫn chưa có đủ tài liệu. Tuy nhiên vụ án này nếu như điều tra đến cùng, Đường Nghiệp chắc chắn không tránh khỏi liên quan. Mẹ nuôi, con biết đây không phải mong muốn ban đầu mẹ muốn con giúp, nhưng con mong mẹ có thể hiểu, và chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Viện trưởng Thái im lặng rất lâu, dường như đang nhấm nháp ý tứ trong lời nói của Hàn Thuật. Thằng bé lớn rồi, không nghe người khác nữa, bà cảm giác mình cũng đang dần trở nên già nua vô dụng, lòng càng ngày càng mệt mỏi, nhuệ khí ngày nào đã dần bị mài mòn, bà thở dài.
Hàn Thuật thấy mẹ nuôi như vậy cũng không đành lòng, đúng lúc mấy đồng nghiệp vừa hát hết một bài, anh đón lấy micro, cười lớn, tuyên bố với mọi người: “Sau đây xin mời sát thủ thiếu nam, thiên hậu tình ca của Viện Thành Nam chúng ta, cô Thái Nhất Lâm sẽ hát cho chúng ta một bài…”
Mọi người hùa theo cỗ vũ, cuối cùng Viện trưởng Lâm cũng bật cười, miệng mắng: “Hàn Thuật con thật không phân lớn bé gì nữa rồi.”, tay đón lấy micro.
Viện trưởng Thái thích hát những bài cổ, là một cao thủ diễn xướng nghiệp dư, tất cả mọi người trong Viện Kiểm sát Nhân dân Thành Nam đều biết chuyện này, nhưng dám đùa với bà như vậy chỉ có mình Hàn Thuật.
Bài “Phân phi yến” réo rắt buồn như được thổ lộ từ tâm can người hát. Hàn Thuật ngồi dưới vừa vỗ tay vừa rút điện thoại di động ra xem, Tiểu Vương từ bục chọn bài quay lại, cười duyên dáng trêu: “Hàn Thuật, tối nay anh làm sao thế, tâm hồn cứ treo ngược cành cây, không biết đã nhìn điện thoại bao lần rồi… Em xem nào!”
Nhân lúc Hàn Thuật không phòng bị, Tiểu Vương giật lấy chiếc điện thoại, cười cười né người tránh cánh tay anh định cướp lại, “Để tổ trưởng tổ giám sát kỷ cương kiểm tra xem có nội dung gì cấm trẻ em không.”
Hàn Thuật vươn tay cướp lại không thành công cũng không thèm so đo nữa, cười khoan thai ngả vào chiếc sofa êm ái, “Thấy cái gì hay nhớ báo anh nhé.”
Tiểu Vương lục tìm một hồi, thất vọng ném lại di động cho Hàn Thuật, “Chẳng có cuộc gọi cũng chẳng có tin nhắn, anh xem mãi cái gì thế?”
Hàn Thuật cười hì hì nói: “Xem giờ thôi.”
Đang nói, màn hình điện thoại trong tay đột nhiên sáng lên, hiển thị một số điện thoại lạ, chuông kêu lên hai tiếng rồi tắt ngấm. Hàn Thuật sốt ruột, lập tức nhảy khỏi ghế, vội vàng chạy ra bên ngoài, “A lô, a lô, tôi là Hàn Thuật, xin lỗi ai đấy?” Anh sợ tiếng ầm ĩ huyên náo xung quanh khiến bên kia không nghe thấy tiếng mình.
Vẫn may sự lo lắng trong anh không thành hiện thực, tiếng người đầu dây bên kia rành rọt truyền lại, “Xin chào anh, chỗ tôi chuyên cung cấp dịch vụ đoán kết quả xổ số…”
Hàn Thuật sững người rồi gào lên giận dữ, “Dự đoán cái con khỉ, cẩn thận tôi tìm đến tận ổ mấy người đấy.”
Anh bực tức dập máy, chợt phát hiện hoá ra mình thất vọng đến vậy.
Hôm nay là ngày Phi Minh biểu diễn, Hàn Thuật nhớ chứ, nhưng anh không đi, anh sợ lại trở thành kẻ không mời mà đến trong mắt Cát Niên. Nhưng cả buổi tối anh không sao bỏ được giả thiết, Phi Minh thích anh, mong anh tới xem buổi biểu diễn, Cát Niên liệu có vì mong đợi của Phi Minh mà gọi điện cho anh? Theo như tính cách của cô, tính khả thi của giả thiết này thật vô cùng nhỏ bé, nhưng anh như bị ma làm, lòng vẫn cứ mong đợi.
Đẩy cửa bước lại vào phòng hát, hàn Thuật không giấu nổi vẻ ủ ê. Đúng lúc Viện trưởng Thái vừa hát xong bài thứ nhất, hứng khởi dâng cao, bà vẫy tay gọi Hàn Thuật lại, quay sang nói với Tiểu Vương: “Chọn bài nào để cô với Hàn Thuật cùng hát.”
Hàn Thuật vốn chẳng phải một tay ôm mic kiệt xuất, lúc này làm gì có tâm trạng hát hò, anh vội vàng thoái thác, “Lúc trước con hát nhiều rồi, không hát được nữa đâu.” Mẹ Thái làm mặt giận, anh đành phải thuận theo.
“Hàn Thuật, anh hát bài gì?” Tiểu Vương hỏi.
“Bài nào cũng được, có bài nào mà anh không biết hát.”
“Cô Thái, hay là chọn cho hai người bài ‘Tương hội Ngao Bao’ (1)?” Tiểu Vương quay sang hỏi Viện trưởng Thái.
(1). Ngao Bao: gò đống làm cột mốc của người Mông Cổ, được thờ cúng như nơi ở của thần linh.
Viện trưởng Thái đáp: “Đổi bài gì mới đi, không Hàn Thuật toàn nói cô sống ở thập niên 70.”
Tiểu Vương lĩnh ý, chọn cho hai người một bài không cũ không mới, “Khi yêu đã là quá khứ.”
“Bài hát được đấy, bài này tiểu thiên hậu của chúng ta biết hát.” Hàn Thuật cười nói.
Sau đoạn nhạc dạo có chút tang thương, giọng nữ của Viện trưởng Thái cất lên, “Chuyện cũ đừng nên nhắc lại, đời người đã lắm phong ba…”
Nghe bài hát được Viện trưởng Thái dùng cách hát dân tộc nằm lòng biến tấu lại 100%, Hàn Thuật tay cầm micro bất giác phải quay đầu đi nén cười.
“Này, nghiêm túc tí đi, đừng cười.” Tiểu Vương thầm ra hiệu.
Lúc này Hàn Thuật mới chỉnh đốn lại, nghiêm chỉnh nhẩm theo tiết tấu của mẹ nuôi, ra sức tập trung nghe bài hát, một bên tay gõ nhẹ phách.
“… dù ký ức mãi không xoá nhoà, yêu và hận vẫn sâu trong tim.”
Không biết vì tâm trạng đặc biệt hay do quá tập trung, Hàn Thuật đứng lặng người nghe, bài hát đã thuộc nằm lòng, không hiểu sao bỗng có cảm giác thật khác lạ. Anh thử nhắm mắt, trong mờ ảo, dường như mẹ nuôi không còn là mẹ nuôi, bài hát cũng không còn là bài hát đó, bên anh chỉ còn lại tiếng kể chuyện yếu ớt xa xôi.
“Hãy khép lại quá khứ, cho tương lai một cơ hội, anh đừng khổ sở hỏi về em…”
Hàn Thuật đờ đẫn như mất hồn, đến khi mẹ nuôi khẽ ho một tiếng anh mới để ý đã đ