ách nhiệm mà không hổ với lương tâm, cũng không xấu hổ với huy hiệu trên mũ. Khi còn trẻ bà đã từng tuyên thệ trước nữ thần chính nghĩa một tay cầm cán cân công lý, một tay cầm thanh kiếm sắc, nhưng chỉ có lần đó… nữ thần chính nghĩa trong bà đã che mắt lại, vì chính nghĩa bắt buộc phải dùng trái tim để phán đoán. Mười một năm trước, đối diện với một cô gái vô tội, kiểm sát viên Thái vẫn mở to đôi mắt. Nhưng lần đó, bà cũng nhìn thấy con nuôi của mình, Hàn Thuật, vậy là cán công lý liền có chút nghiêng lệch. Trong mắt bà chỉ có Hàn Thuật, không có bất kỳ nghiệp chướng gì, thậm chí không có cả cô gái đáng nhẽ phải là người bị hại lại đang bị còng tay dẫn vào tù kia.
Bao năm nay, viện trưởng Thái vẫn luôn trằn trọc chuyện đó. Ý định của bà lúc đầu không phải muốn đẩy Cát Niên vào tù, chỉ là sợ cô định kiện, dù cho vụ kiện có không thành công thì cũng sẽ khiến Hàn Thuật còn ít tuổi như vậy đã phải gánh lên người tội danh cưỡng dâm trong mắt người khác. Năm đó tội lớn nhất của bà là đã quá tự tin, đánh giá quá cao khả năng của mình, cứ nghĩ chỉ cần ông chủ nhà nghỉ ấy ra tòa làm chứng, Hàn Thuật thoát tội, Cát Niên cũng sẽ không rơi vào dòng xoáy. Bà nghĩ mọi thứ đều có thể bù đắp, đến lúc đó bà có thể nghĩ cách nào cho cô gái một khoản tiền, hoặc Hàn Thuật đã ưng cô như vậy, gạo cũng đã nấu thành cơm, thuận nước đẩy thuyền làm theo ý thằng bé cũng không phải là không thể. Kết quả, ai cũng không thể ngờ tới, bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sau, nhà họ Trần vì muốn bảo vệ con gái đã khiến bà chỉ còn biết câm lặng, dẫn đến kết cục cuối cùng không ai còn muốn nhắc lại.
Tạ Cát Niên ra tù, trong lòng hận bà, điều này Viện trưởng Thái có thể hiểu được, bà thừa nhận đó là lỗi của mình. Khi Cát Niên còn ở trong tù, bà cũng không chỉ một lần đưa ra đề nghị vào thăm, định đưa cô một khoản bồi thường kinh tế nhất định, nhưng Cát Niên không cho bà bất kỳ cơ hội nào, giờ Cát Niên xuất hiện theo cách này sao có thể không khiến Viện trưởng Thái sợ hãi, bà không nhìn thấu động cơ của Cát Niên, nhưng từ bộ dáng của Hàn Thuật, bà có thể đoán ra động cơ này sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ gì, hơn nữa còn liên lụy đến cả Đường Nghiệp.
Đường Nghiệp mặt lo lắng quỳ một chân bên mẹ kế, người chậm hiểu nhất cũng có thể nhận ra sự bất thường trong cuộc gặp mặt này, anh thận trọng hỏi: “Mọi người… quen nhau?”
Nhịp thở của Viện Trưởng Thái dần ổn định trở lại, biết mình không có bất trắc gì lớn, bà vẫy tay xua mấy nhân viên phục vụ đang định tiến lại hỏi han. Nhưng đối diện với nghi hoặc của Đường Nghiệp, bà không cách nào nói cho qua chuyện, lại cũng không thể giải thích, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cát Niên đứng đó người cứng đờ như một phiến đá hoa cương vô cảm, Hàn Thuật không nói lời nào, ánh mắt dán chặt vào cô. Đường Nghiệp đứng dậy, bất lực ngửa hai bàn tay, “Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Viện trưởng Thái mặt trắng bệch im lặng, Hàn Thuật dường như không nghe thấy lời anh nói.
Hồi lâu, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đúng vậy, em và kiểm sát viên, à không, Viện trưởng Thái có biết nhau, chuyện từ rất lâu rồi, năm đó Viện trưởng Thái đã giúp em một việc, mọi người đều không ngờ, thế giới này lại nhỏ vậy.” Cát Niên mỉm cười nói với Đường Nghiệp.
Đường Nghiệp có lẽ cũng không tin, anh đâu phải thằng ngốc, anh có thể nhận thấy vẻ khó xử sau khi nghe xong những lời đó của mẹ kế, nhưng không tin thì còn có thể thế nào, đây là người duy nhất hiện nay có thể đưa cho anh một lời giải thích. Anh chọn cách tin, chuyện sau này tính sau.
“Hóa ra là vậy, đúng là duyên phận. Cát Niên, đây là dì anh, sau khi bố anh qua đời, dì rất quan tâm tới anh. Còn Hàn Thuật chắc em cũng biết chứ?”
Hàn Thuật vẫn không nói gì, dường như run run cười một tiếng. Người Cát Niên cứng đờ.
Đường Nghiệp từ tốn kéo ghế cho Cát Niên, “Ngồi xuống trước đã.”
Cát Niên cẩn trọng ngồi xuống mép ghế như thể ngồi xuống bàn chông.
“Anh Hàn không ngồi sao?” Đường Nghiệp cười hỏi Hàn Thuật.
Viện trưởng Thái lúc này đã định thần lại, bà thở dài một tiếng, đưa tay kéo nhẹ vạt áo Hàn Thuật dưới bàn. Mọi người đã cùng hiệp lực duy trì lớp màng giả tạo mỏng như cánh gián này, bà cũng hà tất phải vộ vàng phá hỏng. Giờ bà chỉ muốn làm rõ, Tạ Cát Niên tìm tới Đường Nghiệp bằng cách nào, tình cảm của Đường Nghiệp đối với cô ta đã sâu đậm chưa, chân tướng đằng sau sự việc này liệu có làm hại đến Đường Nghiệp và Hàn Thuật.
Hàn Thuật mới đầu định mặc kệ, Cát Niên tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu vân vê chiếc khăn ăn trước mặt. Chạy thẳng ra cửa ư? Không được.Vì vậy anh thuyết phục bản thân ngồi xuống. Trong màn kịch hoang đường này cô cũng đóng một vai, vì vậy anh phải ở lại.
Đường Nghiệp nhìn quanh mọi người, “Một người bạn sống ở Pháp nói với tôi thế này, nếu như câu chuyện trong cuộc tụ họp bỗng nhiên bị ngắt quãng. Điều đó chứng tỏ thiên sứ đang bay qua.” Nói xong anh lại mỉm cười, “Chỗ này chính là nhà hàng người bạn đó kinh doanh, cô ấy đã giới thiệu với tôi món ăn Pháp ở đây làm rất ngon, do đầu bếp Pháp chính cống tự tay làm, chúng ta cùng thử xem sao.”
Kết thúc màn giới thiệu, anh ra ý cho nhân viên phục vụ đem thực đơn lại, Viện trưởng Thái đặt tay lên đầu gối Hàn Thuật, bà sợ Hàn Thuật khi đã bốc đồng lên không biết sẽ gây ra chuyện gì. Hàn Thuật nhớ lại, bao nhiêu năm trước, cũng chính bàn tay này đã ngăn anh lại, anh không còn phân biệt nổi bàn tay ấy ấm nóng hay lạnh giá, mẹ nuôi đã kéo anh lên từ vũng bùn hay vĩnh viễn đẩy anh xuống đó.