Giang Doãn Chính mới quay đầu lại. Xuất hiện trước mắt anh là một Thẩm Tâm Tinh tao nhã, xinh đẹp, chỉ ngoại trừ sự thẹn thùng trên gương mặt không giống trước đây.
"Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trước đi." Nếu thứ muốn “ăn” nhất lại không thể ăn, vậy trước tiên phải thỏa mãn ham mê ăn uống thôi.
"Anh Giang. . . . . ." Nhìn anh muốn đi, Thẩm Tâm Tinh vội vàng lên tiếng. Sợ nếu không nói, cô sẽ không còn dũng khí nữa.
"Em không cảm thấy sau tối hôm qua, còn gọi anh là “anh Giang” quá khách khí sao?" Cô gái này có thể nói lời nào dễ nghe được không? Bụng anh sắp đói chết rồi. Hơn nữa từ trong miệng cô nghe tiếng “anh Giang” khiến anh cực kỳ khó chịu.
"Thật xin lỗi. Tôi nghĩ có một số việc chúng ta nên làm rõ ràng trước có được không?" Lúc tắm rửa, cô đã nghĩ kĩ rồi, cô vẫn không thể tiếp nhận đề nghị của anh.
"Em muốn nói gì?" Tâm trạng Giang Doãn Chính vốn đang tốt, vào giờ phút này chợt trở nên u ám. Chẳng lẽ cô muốn từ chối anh sao? Anh có kém cõi thế sao?
"Chính là tôi với anh. . . . . . tôi nghĩ, tôi tạm thời vẫn không thể tiếp nhận. . . . . . Tôi. . . . . ." Đỏ mặt, Thẩm Tâm Tinh ấp a ấp úng nói. Ai, hình như anh tức giận? Sắc mặt thật là khó nhìn. Sao cô lại có cảm giác chột dạ thế này?
"Ý của em là, không muốn ở bên tôi, đúng không?" Hai tay nắm chặt đầu vai cô hét lớn.
"Tôi. . . . . ." Không có mang giày cao gót khiến cô ở trước mặt anh một chút ưu thế cũng không có, liều mạng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không kiềm chế cảm xúc được của anh, anh làm sao vậy? Làm sao lại đột nhiên kích động? Trước kia không phải anh ghét nhất phụ nữ sao? Ngay cả khách nữ đơn cũng rất ít tiếp, nhưng mà, hôm nay. . . . . . Anh muốn ở bên cô như vậy sao? Tại sao ở chung sau hai năm mới phát hiện sức hấp dẫn của cô?
"Em trả lời anh phải hay không là được. Nói đi!" Giọng nói thật là lớn!
". . . . . . Phải . . . . . ." Sợ hãi thì sao chứ? Mặc dù trong nhà là rất cần công việc của cô, nhưng nhất định còn có biện pháp khác không phải sao? Không làm việc trong ngành tài chính, cô có thể làm ngành khác?
Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến Thẩm Tâm Tinh sợ. Cô không biết mình nói sai cái gì, hay là đã làm sai điều gì. Không phải anh muốn cô trả lời sao?
Nghe lời của cô, Giang Doãn Chính đột nhiên sững sờ, lập tức buông cô ra, không nói cái gì mà đi ra ngoài, lấy tốc độ sét đánh làm người ta sợ hãi, “rầm” một tiếng đóng cửa văn phòng lại.
Kể từ ngày anh tức giận bỏ đi cũng chưa về phòng làm việc, cũng không có gọi một cuộc điện thoại, điện thoại di động anh luôn ở trạng thái tắt máy.
Sao anh phải tức giận như vậy chứ? Bởi vì cô từ chối làm người tình của anh sao? Vì vậy mà cả cái phòng làm việc này cũng không cần sao? Mấy ngày anh không có ở đây, cô vẫn mỗi ngày đúng giờ đi làm, vẫn như trước đây giúp anh sắp xếp lại tài liệu, nghe điện thoại, đúng giờ gửi tài liệu anh cần đến email, sau khi tan làm thì về lại phòng ở không có bóng người, co người thành một cục nằm trên giường mặc cho bóng tối bao phủ lấy mình. . . . . . Biết rõ làm như vậy rất ngu ngốc, nhưng Thẩm Tâm Tinh còn là yên lặng để mặc cho sự ngu ngốc của mình.
Càng khoa trương hơn là, Thẩm Tâm Tinh thế nhưng phát hiện mình không thấy anh, trong lòng sẽ không hiểu sao có chút trống vắng, giống như thiếu đi thứ gì đó. Đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có! Chẳng lẽ, phụ nữ sau khi giao thân thể mình cho một người đàn ông thì sẽ để quên trái tim trên người người đó sao?
Mặc dù lớp màng kia vẫn còn, nhưng trừ chuyện lớp màng kia không mất đi, thật ra thì bọn họ đã làm hết chuyện giữa những người yêu nhau làm rồi, cô cần gì phải giữ tự ái chứ? Hay là cô còn có mong muốn gì khác?
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, anh nhất định là không muốn gặp lại cô sao? Như vậy cũng tốt, để cho sai lầm còn chưa kịp bắt đầu kia tan thành mây khói đi. Cô cứ coi như một giấc mơ là được.
Nhưng bây giờ cô làm thế nào cũng không đi được, dù sao bây giờ cô vẫn chưa nghỉ việc không phải sao? Nhưng anh vẫn không đến, cũng không liên lạc được, sao cô gọi người đến tiếp nhận đây?
Ai! Vậy phải làm sao bây giờ mới được?
Thả điện thoại trong tay ra, Thẩm Tâm Tinh tỉ mỉ ghi chép lại, dừng lại công việc trong tay, nhìn đồng hồ báo thức, cách giờ nghỉ trưa cũng không còn nhiều! Trước kia cô cảm giác giờ làm việc trôi qua đặc biệt nhanh, nhưng bây giờ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều khổ sở như nhau.
Trên bàn truyền đến tiếng điện thoại phá tan suy nghĩ của cô, có phải là anh gọi không? Luống cuống tay chân cầm di động, không phải anh. Là số lạ, đứa ngốc, anh chưa bao giờ gọi điện thoại tư nhân!
Cô không muốn nhận điện thoại của số lạ, nhưng tiếng chuông vẫn inh ỏi vang lên.
"Xin chào, tôi là Thẩm Tâm Tinh." Rốt cuộc vẫn phải nhận.
"Tâm Tinh, là anh." Trong điện thoại truyền đến giọng nam đã từng vô cùng quen thuộc ...
~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 7 – CHƯƠNG 4 ~~~
Chương 5 – Tiền Hay Tình?
Phần 1
Buổi chiều, trong cửa hàng cà phê của khách sạn năm sao, lúc này cũng không có nhiều người, càng thêm yên tĩnh và tao nhã.
"A Chính, có vấn đề gì sao?" Sở Mạnh gõ bàn, không hiểu vẻ mặt đãng trí của bạn tốt trước mặt.
Anh nói hết một lần những vấn đề cần xử lí ở công ty mới tại Luân Đôn, tại sao A Chính giống như không nghe vậy? Muốn cái gì chứ? Để anh lãng phí nước miếng vô ích sao? Thời gian của anh cũng không phải là dùng để lãng phí trên bộ mặt ngẩn người của cậu ta.
"Mạnh, có thể lặp lại lần nữa hay không?" Rốt cuộc thu hồi ánh mắt của mình, Giang Doãn Chính ngượng ngùng nói. Lơ đãng lúc đang làm việc, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Mẹ nó, đều do Thẩm Tâm Tinh chết tiệt kia, cứ như vậy mà từ chối anh sao? Cho nên mấy ngày nay tâm trạng của anh một chút cũng không tốt. Tắt di động. Nhưng mà, cô gái kia, có cần phải có trách nhiệm đến thế không? Mỗi ngày đều gửi công việc đến hộp thư của anh, trừ công việc vẫn là công việc, anh biến mất nhiều ngày như vậy cô ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có? Chẳng lẽ cô trừ công việc không có chút nào quan tâm đến ông chủ như anh sống chết thế nào sao?
Cũng đúng, cô đã nói với anh muốn từ chức, đâu còn tâm tư quan tâm người sắp thành ông chủ trước như anh chứ?
Mẹ nó, cô gái đáng chết!
"Giang Doãn Chính, mình không có thời gian lề mề với cậu, mình đi trước. Chuyến bay trưa mai, cậu có đến hay không?" Thấy bộ dạng mất hồn của Giang Doãn Chính, Sở Mạnh tức giận điên lên. Anh căn bản là đủ phiền rồi, A Chính muốn chơi anh sao? Dọn dẹp tài liệu tán loạn trên bàn và laptop, Sở Mạnh đứng dậy muốn đi. Cậu ta muốn ngẩn người thì ngẩn người, ngẩn người lúc nào cũng được, anh không chơi cùng.
"Này, Mạnh. Cậu sao vậy?" Nhìn bóng lưng tức giận của bạn bỏ đi, Giang Doãn Chính vô lực đuổi theo. Đuổi theo cũng vô ích, cùng một người vừa bị hôn nhân làm gục ngã nói chuyện đàng hoàng thì thật mất trí.
Tình cảm thật là phiền phức, Mạnh kết hôn đã mấy năm còn xảy ra vấn đề, huống chi là anh - một người căn bản không biết phụ nữ cuối cùng là dạng sinh vật gì?
Chỉ có thể im lặng hỏi trời xanh! Có lẽ ngày mai sau khi đi Luân Đôn anh có thể dùng bận rộn để quên đi những phiền muộn này. Trước khi đi, anh vẫn nên về phòng công tác một chuyến thôi. Cho dù cô gái kia dùng thái độ gì đối diện với anh khi anh về mà không báo trước …
Bên ngoài ánh mặt trời thật chói mắt, nhưng tâm trạng của anh một chút cũng không vì ánh nắng mà tốt hơn. Lần đầu tiên trong đời vì một người phụ nữ mà phiền muộn, thật sự là chuyện trước nay chưa có …
* Diễn đàn Lê Quý Đôn *
Khi Thẩm Tâm Tinh đi tới phòng ăn hẹn gặp Trần Hải Ba, người đàn ông cô gần như quên đi diện mạo được xưng là anh rể của cô đang ngồi một góc trong phòng ăn. Anh ta đang ở đó cho hai đứa cháu ngoại trai uống sữa tươi.
Chị gái Thẩm Tâm Ninh không có, vậy anh ta mang hai đứa nhỏ tới đây là có ý gì đây? Anh ta rõ ràng biết thân thể bọn nhỏ không tốt mà còn dẫn bọn nhỏ đi đường xa như vậy làm gì?
"Đã lâu không gặp. . . . . . Tâm Tinh." Thẩm Tâm Tinh so quá khứ càng có thêm dáng vẻ của người phụ nữ trưởng thành, Trần Hải Ba sững sờ một lúc lâu mới đứng dậy vì cô kéo ghế ngồi ra.
"Chào dì." Hai đứa nhỏ sinh đôi mới 4 tuổi thấy Thẩm Tâm Tinh thì lễ phép chào. Mặc dù bọn họ chỉ gặp qua dì xinh đẹp này mấy lần, tuy nhiên không hề sợ người lạ.
"Khải Khải, Thần Thần. Dì rất nhớ các con." Thẩm Tâm Tinh căn bản không để ý tới Trần Hải Ba, trước mặt hai đứa cháu ngồi xổm người xuống, đau lòng vuốt đầu bọn nhỏ.
"Bọn con cũng rất nhớ dì. Nhưng mẹ và bà ngoại nói dì rất bận, còn phải kiếm tiền để bọn con chữa bệnh." Khải Khải là anh hai hiểu chuyện nói.
"Dì à, công việc dì rất khổ cực đúng không?" Thần Thần đã chạy tới tiến sát mặt Tâm Tinh.
"Dì không khổ cực. Một chút cũng không khổ." Nhìn hai đứa bé hiểu chuyện, cô cực khổ thêm nữa thì có sao chứ? Bọn nhỏ là bảo bối chị hai liều mạng sinh ra. Đáng tiếc bởi vì có bệnh tim bẩm sinh hai đứa so với bạn cùng tuổi nhìn nhỏ con hơn rất nhiều.
Thân thể chị hai vốn không tốt, sinh đôi xong thì càng tệ. Trần Hải Ba lại phải chăm sóc hai đứa nhỏ, còn một người vợ mang bệnh, căn bản không có cách đi làm. Mà người nhà họ Trần một chút giúp đỡ cũng không có, vẫn là mẹ cô giúp đỡ chăm sóc, những năm này cuối cùng mới tốt hơn.
Cũng chính bởi vì như vậy, tiền lương mỗi tháng của cô trừ để lại cho mình phí sinh hoạt, tất cả đều gởi về, nhưng mà, chẳng khác nào hạt muối bỏ bể. Nếu như cô từ chức mà không lập tức tìm được công việc tốt như vậy thì làm sao?
"Ngồi xuống đi, dù sao anh cũng là anh rể em." Trần Hải Ba cười khổ đứng lên, đợi Thẩm Tâm Tinh ngồi xuống mới chậm rãi trở lại ngồi ghế mình.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Sau khi ngồi xuống, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn uống sữa tươi. Thẩm Tâm Tinh cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, có chuyện gì cô tự nhiên sẽ cùng chị gái hoặc mẹ nói.
Im lặng một lúc lâu, Trần Hải Ba lấy tay chống cái trán mệt mỏi mà nói: "Hôm nay anh dẫn bọn nhỏ đến thiên tài khoa ngoại Tống Tử Tự khám, muốn hỏi anh ta có thể làm giải phẫu trong nước không. Nhưng mà bác sĩ Tống nói trước mắt trình độ y học trong nước vẫn chưa đủ, phải tới Mỹ. . . . . . Anh ta nói có thể giúp chúng ta liên lạc bác sĩ bên kia, nhưng mà chi phí sẽ rất lớn. Tâm Ninh. . . . . . Gần đây tình hình cũng không tốt lắm . . . . . ."
"Chi phí khoảng bao nhiêu?" Vừa nghe thấy lời anh ta, Thẩm Tâm Tinh cũng không có cách thờ ơ nữa, vội vàng hỏi thăm. Cô cũng biết sinh đôi nếu không làm giải phẫu có thể không sống quá 18 tuổi! Sau đó thân thể chị hai cũng thế. . . . . .
Nghe Trần Hải Ba chần chờ hồi lâu mới nói ra con số, Thẩm Tâm Tinh ngây ngẩn cả người, đó không phải là một con lượng nhỏ, nhưng mà. . . . . . Vì chị hai, vì bọn nhỏ, cô cũng phải lấy ra.
"Anh không nên để cô ấy sinh con, thật sự không nên. . . . . . Là anh có lỗi với cô ấy." Trần Hải Ba khổ sở ngẩng đầu lên.
"Sớm biết vậy, sao lúc trước còn như thế?" Nhìn sự khổ sở lộ ra trong mắt Trần Hải Ba, Thẩm Tâm Tinh không biết có nên tin tưởng anh ta hay không.
Phần 2
Người đàn ông này, lúc cô 18 tuổi từng điên cuồng theo đuổi cô, nhưng mà tuổi trẻ cô không dám đồng ý, chỉ có thể đối xử lạnh nhạt với anh, người con trai này vẫn không buông tha nói muốn đợi cô tốt nghiệp đại học.
Trẻ tuổi luôn dễ dàng cảm động. Mặc dù cô chưa bao giờ động lòng với người đàn ông này, nhưng anh mặc gió mưa, liên