có thể vùng vẫy ngồi dậy dựa vào đầu giường, sau đó nhìn cách bài trí hoàn toàn xa lạ trong phòng.
"Đây là đâu chứ. . . . . ." Cô mờ mịt nhìn quanh, tự lẩm bẩm.
Trong không gian to như vậy, chỉ có một cái giường lớn, trước giường là rạp phim gia đình cực lớn, chỉ là cô nghi ngờ dàn âm thanh cao cấp này anh có dùng qua chưa, bởi vì anh rất ít đến, có chuyện gì đều là gọi điện hoặc là gửi thư điện tử, hay qua máy fax, thậm chí khoa trương hơn, anh có thể ở nhà mở hội nghị thiết bị nghe nhìn.
Bên cạnh là lối vào phòng tắm. Dưới đất là sàn gỗ bóng loáng cao cấp, mọi thứ đều do gỗ chế tạo, đơn giản, thanh thoát. Hơn nữa tất cả đều là màu lạnh, làm cho người ta cảm giác rất tùy ý, rất nam tính . . . . . .
Cúi đầu, tầm mắt Thẩm Tâm Tinh nhìn quanh một vòng, phát hiện mình mặc lễ phục đêm qua, trên người lộn xộn, mà quần nhỏ phía dưới không biết đã không còn từ lúc nào.
"Trời ạ. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh che miệng lại, không dám hô to, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cô nhớ mình tới khách sạn đối diện phòng làm việc ăn cơm với Vương đổng, sau khi uống một ly rượu đỏ thì đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, nóng rất không thích hợp, vì vậy cô vội vàng xông về phòng làm việc, rồi sau đó. . . . . .
Ông trời, là Giang Doãn Chính!
Tối hôm qua người cứu cô là cấp trên của cô - Giang Doãn Chính. Cô nhớ lúc bắt đầu anh cũng không muốn tổn thương cô, là cô không cách nào chống cự được tác dụng của thuốc, giống như kẻ dâm đãng ở trước mặt anh rên rỉ, vặn vẹo . . . . . .
Đều tại cô! Quá mức tin tưởng Vương đổng đó, nếu không sao vừa uống rượu xong thì liền phát huy tác dụng?
Mặc dù anh chỉ dùng tay giúp cô, sau đó lại anh vội tìm bác sĩ tới chích thuốc cho cô, nhưng quan hệ giữa cô và anh đã không thể nào giống như trước kia - quan hệ ông chủ - thư ký đơn thuần được rồi.
Trời ạ! Cô còn mặt mũi nào đi gặp anh nữa chứ. . . . . . Thẩm Tâm Tinh che mặt, khổ sở nghĩ.
Một lúc lâu, cô thở dài, từ trên giường bò dậy, sửa soạn lại lễ phục nhăn nhúm trên người, đi tìm bóng dáng anh.
Nhưng mà, khắp nơi đều không có. Anh đi đâu chứ? Có phải vì vậy mà khinh thường cô hay không? Haiz! Nên tới thì phải tới, nên đối mặt thì phải đối mặt, trốn tránh cũng không phải biện pháp.
Chống thân thể đau nhức từ từ đi tới phòng tắm, Thẩm Tâm Tinh dùng nước lạnh rửa sạch mặt, cô gái trong gương và cô gái xinh đẹp, quyến rũ tối qua đã không còn là một.
Được rồi, lấy dũng khí đi đối mặt đi! Đi ra phòng tắm, Thẩm Tâm Tinh mở cánh cửa vào phòng làm việc.
Trở lại phòng làm việc quen thuộc kia, người đàn ông mặc quần đùi ngồi đọc Thời báo Tài chính Luân Đôn nghe được tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại.
"Đã dậy rồi à." Nhìn thấy Thẩm Tâm Tinh mặc lễ phục ngày hôm qua, dáng vẻ đứng ngây ngốc ở đó, Giang Doãn Chính đặt tờ báo xuống, đốt một điếu thuốc lên.
Đối mặt với vẻ tự nhiên của Giang Doãn Chính, mặt Thẩm Tâm Tinh đỏ lên, lời muốn nói lại chẳng thể thành lời. Dũng khí vừa rồi khi đối mặt với anh đã biến mất không còn chút bóng dáng.
"Tới đây." Giang Doãn Chính phá vỡ im lặng đầu tiên, dùng giọng nói mệnh lệnh trước sau như một. Nếu như anh không mở miệng trước, có phải cô vẫn đứng đó níu lấy vạt áo lễ phục không?
Phụ nữ à, thật là biến hóa khôn lường. Vốn là một cô gái đoan trang xinh đẹp, ở trước mặt của anh cũng sẽ có lúc chật vật như thế này.
Nghe được tiếng của anh, chân Thẩm Tâm Tinh bắt đầu di động về phía trước, cô cúi đầu đi tới trước người Giang Doãn Chính, ngập ngừng nói: "Tôi. . . . . ."
Cô muốn nói từ chức với anh, nhưng mà, "từ chức" hai chữ này như bị nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không nói được. Sao lại khó như vậy chứ? Dù là không bằng lòng, bởi vì trong nhà thật sự rất cần phần lương của công việc này chèo chống! Nhưng sau khi xảy ra chuyện thế này, cô không có cách nào đối mặt với anh được nữa.
"Muốn từ chức?" Giang Doãn Chính phun ra một ngụm khói, hỏi như không có chuyện gì xảy ra. Cô gái bình thường luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng sau chuyện hôm qua lại thành người khác, sự căng thẳng và luống cuống của cô anh đều thấy được.
Từ chức, rời khỏi anh, không gặp lại nữa. Nhất định trong lòng cô gái này nghĩ thế chứ gì? Chỉ là, Giang Doãn Chính anh dễ nói chuyện lắm sao? Cô cho là cô muốn thế nào đều được sao?
"Phải . . . . ." Thẩm Tâm Tinh nhỏ giọng trả lời. Sao anh có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô vậy? Người đàn ông đáng sợ này xem ra đã vượt quá xa với Giang Doãn Chính mà cô biết.
"Có thể. Công việc tìm người mới do em phụ trách, lúc nào thì tìm được người em có thể nghỉ việc." Tỉnh táo nói những lời máy móc, nét mặt Giang Doãn Chính không thay đổi, chỉ là cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, một giây cũng không di chuyển.
Anh đoán quả nhiên không sai! Muốn nghỉ việc? Tốt! Dù sao thì anh cũng muốn dính dáng gì tới nhân viên của mình, mà sau này phòng làm việc sẽ kết thúc việc kinh doanh trong nước. Bởi vì cộng sự của anh chuẩn bị đến Luân Đôn làm kinh doanh lớn hơn, làm bạn tốt kiêm cộng sự, anh đương nhiên phải đi cùng, công ty mới thành lập có rất nhiều việc phải làm.
"Vâng." Trong lòng cô có chút buồn phiền, vì vậy vô tình của người đàn ông này. Xem ra là cô quá nhạy cảm, cô cho là anh ít nhất ở ngoài mặt sẽ giữ lại cô, mặc dù trong hai năm qua, quan hệ của hai người là quan hệ chủ tớ trong sạch. Tối hôm qua anh giúp cô như vậy cũng chỉ là nhấc tay giúp bạn bè bình thường thôi sao? Hay anh căn bản không thèm đụng vào cô? Bạn bè bình thường? Chỉ sợ ngay cả cái này cũng không được? Nếu như vẫn là bạn bè, sẽ không sau khi chuyện đã xảy ra như vậy còn có thể lạnh nhạt?
Thẩm Tâm Tinh, rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì chứ? Rõ ràng không phải chính mày nói muốn từ chức sao? Tại sao vừa nói ra mày lại hối hận chứ? Lòng dạ phụ nữ, ngay cả phụ nữ cũng không hiểu hết được!
"Còn nữa, về chuyện tối ngày hôm qua. . . . . ." Giang Doãn Chính tắt điếu thuốc trong tay, "Hình như em đã nói em không có bạn trai?"
"Cái gì?" Thẩm Tâm Tinh bỗng chốc ngẩng đầu lên, tại sao anh lại muốn nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua? Còn nữa, chuyện này với chuyện cô có bạn trai hay không có liên quan gì? Bọn họ giống như từ chuyện công tác chuyển sang vấn đề cá nhân vậy. Tốc độ anh thay đổi đề tài nhanh thật! Nhanh khiến cô không chịu nổi!
"Nghe không hiểu? Em đã không có bạn trai, tôi cũng vậy, không có bạn gái, vậy chúng ta hẹn hò hẳn không có vấn đề gì chứ?" Giang Doãn Chính hứng thú nhìn cô, cô thật sự là cô gái đều chu đáo mọi chuyện sao? Sao anh lại thấy là cô gái phản ứng siêu cấp chậm chạp vậy?
Phần 2
"Hẹn hò? Tôi không muốn." Thẩm Tâm Tinh sững sờ, anh nói hẹn hò là có ý gì? Không phải là như cô nghĩ chứ? Chẳng lẽ anh cần người tình? Mặc dù cô ít chí khí, nhưng dù nghèo dù mệt hơn nữa cô cũng không làm. Giang Doãn Chính nhướng lông mày, anh vẫn cho cô chỉ là thư ký “búp bê” biết nói “Vâng”, “Được” mà thôi, không ngờ cô cũng sẽ nói "Không muốn"? Rất thú vị!
"Tại sao không muốn?" Anh nhất định sẽ không bạc đãi cô! Cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, dù sao Giang Doãn Chính anh sống hơn 30 năm, chưa bao giờ coi phụ nữ là sinh vật bình thường mà đối đãi, tất nhiên là trừ người nhà.
"Tôi. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh cắn môi dưới, sau một hồi lâu mới lấy dũng khí nói: "Anh căn bản không cần làm như vậy, ngày hôm qua. . . . . . Là tôi không tốt. . . . . . Hơn nữa chúng ta cũng không có thật. . . . . ." Trời ạ, lời cô nói bắt đầu không mạch lạc, nên làm sao mới nói rõ ràng đây? Nên làm sao mới khiến anh bỏ suy nghĩ này đi? Không phải anh muốn chịu trách nhiệm chứ?
"A, em cũng biết là em không tốt?" Giang Doãn Chính liếc nhìn hai gò má ửng hồng của Thẩm Tâm Tinh, "Mặc dù chúng ta không có làm hết, nhưng mà cũng không khác lắm. . . . . . Chẳng lẽ cái này không tính?" Nói xong, anh giơ một ngón tay ở trước mặt cô quơ quơ.
"Anh. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Giang Doãn Chính luôn tùy hứng sao có thể có lúc vô lại như vậy chứ? Hơn nữa lời nói của anh làm người ta không biết tiếp theo nên làm gì!
"Tôi làm sao? Tôi làm em thỏa mãn, nhưng ngược lại tôi phải đi tắm nước lạnh, em còn không chịu bồi thường tổn thất của tôi sao?" Thì ra là trêu chọc một cô gái lại là chuyện thú vị như vậy, đặc biệt rõ ràng là một cô gái rất thông minh lanh lợi lại ở trước mặt anh ngây ngốc nói không ra nửa câu, thật con mẹ nó, dễ thương vô cùng! Không trách được A Tự lại thích mấy cô gái phiền phức như vậy! Thì ra là phiền phức cũng có lúc biến thành đáng yêu.
"Cái gì?" Thẩm Tâm Tinh sững sờ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, "Tôi. . . . . . Bồi thường tổn thất của anh?" Anh bị tổn thất cái gì chứ? Người tổn thất là cô, được chưa? Cô là hoàng hoa đại khuê nữ lại bị anh chiếm tiện nghi lớn như vậy, cô đã không so đo rồi, người đàn ông chiếm tiện nghi kia lại còn không biết xấu hổ muốn cô bồi thường? Giang Doãn Chính lúc nào thì biến thành như vậy? Thẳng cũng có thể bị anh nói thành cong! Anh thật là có tố chất làm luật sư, tại sao không đi thi luật sư chứ? Xem tố chất của anh thì chắc chắn đỗ!
"Đúng, tinh thần tổn thất, thể lực tổn thất, tinh lực tổn thất. . . . . . Đợi chút, em còn thiếu tôi một ân tình, một ân tình rất rất lớn." Phần sau mới là quan trọng nhất, bởi vì A Tự nhất định sẽ vì cái sai sót này mà nói anh mãi cho đến lúc tóc hoa râm mới thôi, những ngày tháng tương lai khổ sở như vậy anh có thể tưởng tượng được, còn một vấn đề khiến anh không thể nhịn được chính là A Tự cho rằng “anh” “không được”! Cái vấn đề này đối với đàn ông mà nói là chuyện trọng đại cỡ nào chứ.
Mặc dù anh thanh tâm quả dục, nhưng không có nghĩa là anh không có năng lực đàn ông. Hơn nữa tương lai không lâu anh nhất định sẽ làm cho cô gái trước mặt này biết, năng lực của anh! Nhưng bây giờ anh cũng không muốn hù cô sợ, trêu chọc cô thì có thể.
"Anh Giang, anh không thấy chuyện này đùa giỡn quá mức sao?" Nghe đến đó, sắc mặt Thẩm Tâm Tinh có chút cứng ngắc. Anh ta nói những thứ gì vậy? Anh muốn tìm cô vui vẻ hay sao? Anh từng ở Mỹ rồi thì có thể nói những lời có hay không đều được này sao?
"Cô Thẩm, tôi không nói đùa." Giang Doãn Chính kéo tay cô, "Sau tối hôm qua, tôi muốn em ở bên tôi, không khó khăn như em tưởng tượng chứ?"
Giang Doãn Chính anh sao có thể làm cái chuyện ăn xong chùi mép đó chứ? Mặc dù không có làm hết, mặc dù anh không phải biện hộ chưa có bạn gái, cũng không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng dù gì cũng là đàn ông! Là đàn ông thì nên chịu trách nhiệm chuyện mình làm.
Coi như tối hôm qua là ngoài ý muốn, nhưng trời làm chứng, cả đêm anh không ngủ được, bởi vì anh phát hiện trên tay mình còn lưu lại xúc cảm khi vuốt ve da thịt trắng mịn của cô, trong đầu còn nhớ lại bộ dáng lúc cô rên rỉ, thở khẽ động lòng người . . . . . . khiến anh mở to mắt đến trời sáng.
Mà anh không muốn để cho người khác có trải nghiệm giống như anh, tuyệt đối không cho phép! Những điều này làm sao nói với cô đây? Dĩ nhiên không thể nói! Cho nên biện pháp tốt nhất là. . . . . .
"Không thể nào. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh liều mạng lắc đầu, bởi vì tất cả chuyện này tới quá đột ngột, đầu óc của cô còn hỗn loạn, căn bản không thể bình tĩnh suy xét.
"Trên đời này không có gì là không thể. Dĩ nhiên, tôi hiểu lấy điều kiện của em, tuyệt đối có thể tìm được người đàn ông tốt hơn tôi." Nhìn cô hoảng hốt luống cuống, Giang Doãn Chính cười cười, "Đáng tiếc em không may mắn lắm, tối hôm qua chỉ có tôi ở đây, bên cạnh em."<