Thỉnh thoảng Lí Cẩn lại muốn biết Chu Sĩ Tranh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Tuy rằng không nghĩ dùng khế ước để duy trì quan hệ, nhưng sau khi khế ước chấm dứt Chu Sĩ Tranh tiếp tục đưa ra yêu cầu gia hạn. Đối với dạng khách nhân hào phóng như vậy, công ty quản lí đương nhiên là vô cùng hạnh phúc, mà Lí Cẩn sau khi do dự một lát cũng đồng ý.
Nguyên nhân cùng với lần đầu đáp ứng cũng giống nhau, Chu Sĩ Tranh không khó hầu hạ, cuộc sống được bao dưỡng cũng không tồi. Bất quá, sau khi khế ước năm thứ hai chấm dứt, Chu Sĩ Tranh lại tiếp tục yêu cầu gia hạn, vì thế cuối cùng Lí Cẩn cũng hiểu được đối phương suy nghĩ cái gì.
Thay vì để cậu rời đi, Chu Sĩ Tranh thà dùng phương thức này để lưu cậu lại. Hai năm ở chung, Chu Sĩ Tranh đối với cậu hiện tại cũng hiểu rất rõ, biết cậu sẽ không từ mới mới đưa phương thức như vậy.
Hai người ở trong căn nhà này, mỗi đêm đều ngủ cùng một chiếc giường, tới sáng Lí Cẩn sẽ rời giường chuẩn bị bữa sáng sau đó gọi Chu sĩ Tranh dậy, cho dù quan hệ khế ước, nhưng cuộc sống lại giống như hai người yêu thực sự. Cậu đã quen sinh hoạt như vậy, hơn nữa cũng không muốn quay về cuộc sống phải hầu hạ nữ nhân như quá khứ, vì thế mới đồng ý khế ước mới.
Ngày qua ngày, Lí Cẩn cũng lo lắng đối phương tột cùng đến lúc nào sẽ mệt mỏi.
Nhưng mà, bất ngờ chính là qua hai năm, Chu Sĩ Tranh thủy chung không có dấu hiệu phiền chán cậu; yêu cầu ở trên giường vẫn chưa từng giảm bớt, vẫn vô cùng nhiệt tình; loại cảm tình hay cố chấp tựa hồ không hề bị cuộc sống bình thản làm phai mờ, ngược lại vẫn cứ tồn tại, cho tới giờ, cậu ngẫu nhiên sẽ thân thiết với Chu Sĩ Tranh một chút, đối phương vẫn như trước cảm thấy không được tự nhiên mà dời tầm nhìn.
Ngây thơ……… rồi lại nhiệt tình. Nếu cả hai thật sự là người yêu, cậu hẳn sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng vấn đề chính là điểm này…… mặc dù cùng nhau sinh sống một thời gian dài như vậy, cậu vẫn không biết chính mình tột cùng có thích Chu Sĩ Tranh hay không, nhiều lắm chỉ có thể khẳng định mình không chán ghét đối phương.
“Sĩ Tranh…………”
Cậu phát ra tiếng nói khàn khàn, hiếm khi có lúc cấp bách.
“Chuyện gì?”
Cho dù anh muốn làm gì, cũng nên xem trường hợp một chút……” Cậu mím môi, nhịn xuống tiếng thở dốc đã tràn tới bên môi.
Bốn phía là một mảnh tối đen, chỉ có màn ảnh lớn phía trước phát ra ánh sáng, nam nữ diễn viên trên bộ phim đang lớn tiếng cãi nhau, hiệu quả thanh quan vô cùng mãnh liệt. Cho dù trong rạp chiếu phim người xem cũng không nhiều, mà bọn họ ngồi ở một góc không có ai, nhưng cũng không phải Chu Sĩ Tranh có thể muốn làm gì thì làm.
Mới đầu chỉ là nắm tay.
Tuy rằng không hiểu cử chỉ này có gì thú vị, bất quá Chu Sĩ Tranh hiển nhiên thích đem mười đầu ngón tay giao triền nhau trong bóng tối, Lí Cẩn liền mặc kệ đối phương.
Cậu đối với bộ phim này không có hứng thú gì, nhìn thấy tên gọi cũng biết lại là một bộ phim tình cảm nhàm chán, có lẽ Chu Sĩ Tranh cũng cảm thấy như vậy mới cố tình ở nơi này đụng chạm cậu, thậm chí sáp đến gần tranh thủ không ai phát hiện hôn lên hai má cậu.
Này cũng nằm trong phạm vi Lí Cẩn dễ dàng tha thứ, dù sao chỉ là một ít thân mật mờ ám, không ảnh hưởng gì; nhưng mà khi Chu Sĩ Tranh đưa tay đặt lên đùi cậu, thậm chí còn không ngừng xâm nhập lên hướng bắp đùi, cậu cuối cùng cũng ý thức được đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Cách một lớp vải dệt mỏng, bàn tay Chu Sĩ Tranh nắm lấy tính khí cậu, vuốt ve như đang trêu chọc, cả người cũng nhích lại gần, hôn lên môi cậu ngay cả đầu lưỡi cũng vươn qua.
Đầu lưỡi Chu Sĩ Tranh vô cùng linh hoạt, Lí Cẩn cơ hồ rất nhanh liền rơi vào tay giặc chìm đắm trong mớ tình cảm mãnh liệt, hạ thân bị vuốt ve vài cái liền trở nên cứng rắn, môi lưỡi giao triền không dứt, tiếng nước mờ ám chìm trong âm thanh của bộ phim.
Một lát sau Chu Sĩ Tranh cầm lấy tay cậu kéo tới bộ vị giữa hai chân mình. Nhận thấy bộ vị kia đã sớm bành trướng cứng rắn, trên mặt Lí Cẩn có chút nhiệt, nhưng vẫn thuận theo đối phương bắt đầu đụng chạm.
Bời vì đang là mùa đông, hai người đều mặc áo khoát ngoài, nếu dùng tay giải quyết, hoàn toàn có thể dùng áo khoát làm bia chắn trong trường hợp hiện tại, nhưng mà hiển nhiên Chu Sĩ Tranh cũng không phải chỉ muốn như vậy, bằng không tay y cũng không mò tới phía sau, gần như khát cầu mà vuốt ve thắt lưng Lí Cẩn, tựa hồ càng muốn tiến thêm một bước mà cởi phăng quần lót của cậu.
“Không cần……” Cậu nói: “Không cần ở trong này.”
Chu Sĩ Tranh không nói gì chỉ chăm chú nhìn cậu; mặc dù trong rạp chiếu phim nhưng nương theo chút ánh sáng mong manh, Lí Cẩn vẫn thấy được ánh mắt đối phương phản chiếu khát vọng cùng khẩn cầu. Từ sau khi cậu nhớ lại Chu Sĩ Tranh rốt cuộc là ai thì anh trước mặt cậu liền thay đổi; không hề dè dặt như lúc trước, mà rất nhiều cảm xúc đều có thể lớn mật biểu hiện ra ngoài, tựa như bây giờ vậy.
Mà một Chu Sĩ Tranh thành thực…… kỳ thực cũng không chán ghét.
Huống chi, đối phương chỉ biểu hiện khát cầu của mình chứ không phải cưỡng cầu, điểm ấy càng làm cho người ta khó xử. Cảm nhận được chính mình bắt đầu mềm lòng, Lí Cẩn nhìn xung quanh, thở dài trong lòng.
“Đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng.” Cậu thấp giọng nói.
Chu Sĩ Tranh nhíu mi, ý thức được cậu muốn làm gì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lí Cẩn cúi xuống đưa tay kéo vạt áo lên che lại, chôn mặt giữa hai chân đối phương, ngón tay linh hoạt kéo quần lót xuống, ngậm lấy khí quan bành trướng bên trong vào miệng, tận hết khả năng nuốt vào thật sâu, gian nan dùng cả khoang miệng ma xát.
Bộ vị khó nhịn bị ngậm chặt liếm lộng như vậy không có nam nhân nào có thể thờ ơ được, Chu Sĩ Tranh đương nhiên không ngoại lệ. Màn hình vẫn còn chiếu phim, nhưng anh đã không còn lòng dạ nào nhìn tình tiết bộ phim đang phát triển, ánh sáng mong manh, anh có thể nhìn thấy nửa mặt đối phương, ánh mắt khép hờ, đang chuyên chú liếm mút tính khí mình.
Tính khí mẫn cảm bị liếm đến ướt sũng, bị khoang miệng mềm mại cùng đầu lưỡi không ngừng âu yếm, Chu Sĩ Tranh nhịn xuống dục vọng muốn phát tiết, ngón tay ôn nhu lại lưu luyến chạm vào gò má có chút lạnh của đối phương.
Bị anh đụng nhẹ, Lí Cẩn thoáng ngừng lại, giương mắt nhìn anh, đáy mắt tràn ngập hoang mang khó hiểu. Nhưng mà khó hiểu này nhanh chóng trôi đi, dường như chưa hề tồn tại, đối phương lại tiếp tục liếm láp khí quan, đầu lưỡi không ngừng ma xát phần đỉnh, liếm sạch chút chất lỏng trong suốt anh vô thức tràn ra.
Cho dù chiếm được khoái cảm cùng an ủi tạm thời, nhưng Chu Sĩ Tranh lại càng khó nhận nại.
Anh muốn nhiều hơn…….
Đối phương đưa tính khí anh tiến nhập vào chỗ sâu, đẩy nhanh hơn tốc độ tựa hồ tính toán tốc chiến tốc thắng; Chu Sĩ Tranh phát hiện gương mặt Lí Cẩn có chút đỏ, đại khái làm trong tình cảnh này cũng cảm thấy thẹn đi, tưởng tượng tới đối phương cũng cảm thấy ngượng ngùng, trong khoảnh khắc không kịp đề phòng một trận khoái cảm tê dại từ hạ thân truyền tới, anh theo bản năng dùng sức ấn đầu đối phương xuống.
Lí Cẩn phát ra tiếng kêu nhỏ, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng cùng không thối lui, thế là chất lỏng liền chảy xuôi hết vào trong khoang miệng; Chu Sĩ Tranh đắm chìm trong khoái cảm, mê loạn vuốt ve hai gò má cùng đôi môi đối phương, mãi đến khi chạm phải một chút chất lỏng dinh dính, anh mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được chính mình vừa làm cái gì.
Lí Cẩn duy trì tư thể cúi người, tựa như không có gì đáng kể lau miệng, nuốt hết số chất lỏng bạch trọc trong miệng.
“Thật xin lỗi……” Anh nhẹ giọng nói.
“Không sao.” Lí Cẩn cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu say, Lí Cẩn trầm mặt thay anh chỉnh lí lại quần tây, đột ngột đứng dậy, mạnh mẽ kéo tay anh, hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim.
“Lí Cẩn?” Anh thử gọi một tiếng.
Đối phương không lên tiếng trả lời, thậm chí dường như không hề nghe thấy tiếng anh gọi, chỉ kéo anh đi ra ngoài; dù sao cũng là hai người đàn ông nắm tay nhau, trên đường không khỏi có người chăm chú nhìn họ, bất quá Lí Cẩn làm như hoàn toàn không nhìn thấy, điềm nhiên như không kéo anh đi một đoạn đường, đi tới nơi đỗ xe ở một hẻm nhỏ.
Lí Cẩn từ túi áo khoát của anh tìm được chìa khóa, mở cửa xe, kéo cửa sau ra đẩy anh vào trong. Mãi đến lúc này Chu Sĩ Tranh rốt cuộc mới hiệu được đối phương muốn làm gì, Lí Cẩn đẩy mạnh anh vào xong, chình mình cũng chui vào, nằm sấp trên người anh, thẳng dùng đầu gối cọ cọ nơi vẫn còn lưu lại chút khoái cảm giữa hai chân anh.
“Em cũng muốn.” Lí Cẩn trực tiếp nói.
Vừa rồi thay Chu Sĩ Tranh khẩu giao, cậu cũng không phải không hề có cảm giác, ngược lại cậu cũng có chút nôn nóng ; sau đó đến khi Chu Sĩ Tranh bởi vì không khống chế được khoái cảm mà ép buộc cậu nuốt chất lỏng đó vào, loại cảm giác hưng phấn này lại càng gia tăng mãnh liệt, Chu Sĩ Tranh từ trước tới nay luôn dè dặt săn sóc lại trở nên kịch liệt như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cũng làm cậu cảm thấy phấn khởi.
Nơi mới vừa được phát tiết qua vẫn còn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần cọ xát vài cái sẽ lập tức cứng rắn lần nữa; Chu Sĩ Tranh trên mặt vẫn không có chút cảm xúc gì nhưng sắc mặt có chút đỏ lên, chủ động đưa tay lên thăm dò Lí Cẩn. Cảm nhận được hạ thân mình được an ủi, Lí Cẩn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn đối phương.
Cậu không muốn kéo dài cũng không muốn chậm lại, cho dù trời đã khá tối, xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang, nhưng cậu không chút do dự cởi quần, bắt lấy bàn tay đối phương, vội vàng liếm ướt hai ngón tay; Chu Sĩ Tranh nhìn thấy hành động bức thiết của cậu, phối hợp đưa ngón tay tới phía sau cậu, dò xét tiến vào, huyệt khẩu bị kéo giãn làm Lí Cẩn phát ra tiếng thở hổn hển, nằm sấp thân mình dựa vào trong lòng ngực dày rộng của đối phương.
Đối phương tựa hồ cũng cảm giác được cậu gấp gáp, động tác của ngón tay so với bình thường càng vội vàng hơn; bởi gì không có gì bôi trơn, cho dù đã sớm hình thành thói quen nhưng động tác cũng miễn cưỡng gây ra chút đau đớn, hai ngón tay tiến vào cũng đã là cực hạn, không thể chứa đựng nhiều hơn.
Lí Cẩn chịu đựng đau đớn, đồng thời tự an ủi hạ thân chính mình đã sớm tiến vào cực hạn, khoái cảm cùng thống khổ đan xen, tầng tầng tích lũy, phảng phất không có điểm dừng; cậy đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ, nhưng khi phát hiện Chu Sĩ Tranh rút ngón tay ra cậu không khỏi mờ mịt ngẩng mặt lên.
“Sao vậy?”
“Không đủ trơn.” Chu Sĩ Tranh bình tĩnh nói: “Em chuyển người lại đi.”
Chuyển…..chuyển qua?
Trong đầu Lí Cẩn là một mảnh mơ hồ, đang định hỏi rõ thì đối phương đã mạnh mẻ kéo cậu đứng lên để cậu xoay ngược lại hướng vừa nãy. Vừa mới dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, đùi đã bị Chu Sĩ Tranh từ phía sau vặn bung ra, địa phương ẩn mật phía sau bị nhìn không sót chút gì.
Một thứ mềm mại ướt át gì đó chậm rãi liếm láp ở lối vào chật hẹp của cậu.
“Chu Sĩ Tranh….. thả ra, em không cần………”
Cậu muốn chạy trốn, nhưng mà thùng xe quá mức chật hẹp, phần eo của cậu cũng bị gắt gao chế trụ, hoàn toàn không còn không gian giãy dụa. Nhiệt độ trên mặt đột ngột tăng cao, bên tai truyền tới tiếng liếm lộng khe khẽ, ý thức được đối phương đang làm gì, tuy rằng cảm thấy thẹn nhưng lại rất khó tin, hạ thân đang đứng thẳng lại càng thêm cứng rắn.