a như tuổi của chúng ta, cũng lớn tuổi rồi, cũng già rồi, nghĩ lại thời trẻ, muons trở lại tuổi mười tám là chuyện không thể. Bây giờ chúng ta đã không còn như thời thanh xuân nữa, chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều. Tình yêu ban đầu trong sự rửa trôi của năm tháng đã thay đổi hoàn toàn rồi, bị phá tan thành những mảnh nhỏ, dù chúng ta có sửa chữa thế nào, có làm cách gì để khôi phục như lúc ban đầu, nhưng, khi ghép lại với nhau lại phát hiện ra chỉ càng tạo thêm vết nứt.
Hai chúng ta liều mạng muốn ở cùng nhau, muốn tìm về những thứ hoàn mỹ trước kia, nhưng, đúng như anh nói, càng muốn nắm chặt, lại cách xa hơn, sẽ lại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó khiến chúng ta tách ra. Em vốn không tin vào định mệnh, nhưng, hiện tại đã có chút tin rổi. Những thứ của anh sẽ mãi là của anh, nếu đã không phải cưỡng cầu cũng không có được. Không phải chúng ta không đủ cố gắng, không đủ kiên định, mà có lẽ chỉ là chúng ta không có duyên với nhau. Chung Dương, đừng cố gây khó khan cho mình nữa, đừng tiếp tục khổ sở như vậy nữa, có được không?”
Chung Dương đỏ mắt nhìn Tả Á, cô đã không còn là cô bé không sợ trời không sợ đất mà anh đã biết nữa rồi, cái gì mà tin số phận không cho chúng ta ở bên nhau, tại sao lại chấp nhận như vậy, tại sao? “Yêu nhau…….tại sao lại không thể đến được nới nhau? Đây là cái số phận gì chứ? Anh không chấp nhận!”
“Chung Dương, không phải mọi cuộc tình đều có thể ra hoa kết quả. Chúng ta yêu nhau, đã từng có nhau, đã từng quý trọng, đã từng vui vẻ, đã từng nhớ nhung lẫn nhau, nhưng có lẽ tiếc nuối, thiếu sót cũng là một loại tình yêu.” Tả Á nói xong dùng giọng điệu cầu khẩn nói: “Chung Dương, chúng ta trở về thôi, được không?”
Chung Dương nắm bả vai Tả Á thật chặt: “Em ……. Đã hết yêu anh rồi sao? Anh ta đã chiếm được lòng em rồi, phải không?”
“Chung Dương, đừng suy nghĩ cực đoan như thế nữa. Em…….đã không còn hơi sức để bàn về tình yêu nữa rồi, em chỉ muốn bình yên sống qua ngày thôi.”
“Cái gì đã mài mòn hết tình cảm trong lòng em rồi……..” Chung Dương rốt cuộc cũng cảm nhận được, Tả Á dường như đã phải chịu rất nhiều khổ sở, con người của cô đã thay đổi, trở nên xa lạ với anh, nhưng, anh vẫn yêu cô gái này, “Nói cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra với em trong hơn một năm qua, em còn giấu anh những gì nữa, nói đi, rồi chúng ta trở về thành phố A.”
Tả Á yên lặng nhìn Chung Dương, trong lòng cũng đau đớn đấu tranh.
Khi Tả Á trở về thành phố A đã là rạng sáng ngày hôm sau, cô đoán Kiều Trạch có lẽ đã sắp nổi điên lên rồi, nhưng, lúc ấy Chung Dương bị như thế, cô cũng không dám mượn điện thoại di động của Chung Dương để gọi điện thoại về mà kích động anh.
Chung Dương đưa Tả Á đến cửa chung cư, lúc này nhìn bề ngoài có vẻ như anh đã khôi phục lại sự nình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới rõ, trái tim anh bị đang chất đầy nỗi đau, hận, giận, thương. Tất cả đều vì Tả Á.
Anh biết, Tả Á đã có một đứa con trai, mà Kiều Trạch chính là cha đứa bé, nhưng nó đã bị bắt mất. Mong ước của cô bây giờ chỉ là mau tìm được đứa bé, rồi bình an sống qua ngày. Cô đã bị rất nhiều nỗi đau đớn khổ sở hành hạ, đã không còn sức lực để theo đuổi tình yêu nữa rồi.
Chung Dương là người thông minh, đương nhiên nhận ra được, Tả Á vẫn còn giấu anh rất nhiều việc, những chuyện cô kể chỉ là những chuyện bên ngoài thôi, nhưng chỉ thế cũng đã đủ để khiến anh đau lòng rồi, số mệnh của Tả Á chính là cô phải chịu khổ.
Tả Á nói, bọn họ hãy làm bạn, không nên vì tình yêu mà làm tổn thương lẫn nhau, tổn thương những người bên cạnh nữa, mặc cho đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đều đã có gia đình, cũng nên chăm sóc tốt cho người bên cạnh mình.
Làm bạn thì làm bạn, chỉ cần cô có thể sống vui vẻ, chỉ cần cô không còn khổ sở nữa, anh sẽ đồng ý…….làm bạn của cô. Tả Á nói, tình yêu của bọn họ không có kết quả là do duyên phận, vậy thì anh sẽ chờ đợi, dùng thân phận bạn bè mà tạo ra duyên phận của tình yêu. Sự đau đớn khó chịu trong lòng anh không thể nói ra, cũng không cách nào giải thoát cho trái tim đang khốn khổ này.
Tả Á xuống xe, chào tạm biệt Chung Dương, nói anh lái xe cẩn thận, rồi quay người đi lên lầu. Xe Chung Dương đỗ ở dưới chung cư, ở đó rất lâu mới rời đi, anh nhìn căn nhà của Tả Á, trong lòng không ngừng nghĩ về quá khứ. Thời gian vui vẻ như vậy, tình yêu đẹp như vậy, làm sao có thể vứt bỏ được đây? Chung Dương đốt điếu thuốc cuối cùng rồi lái xe rời đi.
Lúc Tả Á về đến nhà, Kiều Trạch đã không có ở đó, cô nóng lòng lo lắng, vội nhấc điện thoại cố định lên gọi cho Kiều Trạch, muốn nói cho anh biết, cô đã trở về, nhưng điện thoại của Kiều Trạch lại không có người bắt máy.
Cô có chút đứng ngồi không yên, chạy vào phòng ngủ Kiều Trạch thấy bộ lễ phục đã được chuẩn bị từ hôm trước bị vứt trên mặt đất giống như vứt rác, Kiều Trạch nhất định là đã bị chọc tức, đã nổi điên rồi. Quan hệ của hai người mới vừa được giải tỏa, bây giờ lại phải đón nhận một trận băng tuyết mới.
Tả Á đang lo lắng thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Cô vội đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy khuôn mặt mệt mỏi của Kiều Trạch, hai mắt anh đỏ ửng, mới chỉ có một đêm mà râu ria anh đã mọc ra lởm chởm.
Nhưng, vẻ mặt anh lại không có chút biểu cảm nào, không có tức giận, không có sự lạnh lẽo khác thường, chỉ có sự mệt mỏi cùng xa cách. Tả Á biết không thấy mình, Kiều Trạch nhất định sẽ rất lo lắng, mà mình lại ở cùng với Chung Dương, còn không gọi điện thoại nói cho anh biết, cô nợ anh một lời giải thích.
Mặc dù biết, chuyện giữa cô, Chung Dương, và Kiều Trạch là chuyện cấm kỵ, nhưng, Tả Á vẫn quyết định thẳng thắn nói chuyện, thành thật nói hết ra, có như vậy quan hệ của hai người mới không trở nên tồi tệ. Cô đi về phía anh hai bước: “Kiều Trạch, xin lỗi anh, đã để cho anh lo lắng rồi, em……..”
“Về sau, không được phép ra khỏi cửa!” Kiều Trạch lạnh lùng ngắt lời Tả Á, cũng không nhìn cô một cái mà đi thẳng vào phòng tắm. Anh đã quá mệt mỏi, cả người đều mệt mỏi. Anh đi tìm cô suốt cả đêm, lo lắng suốt cả đêm, nhưng cô lại ở bên Chung Dương. Bảo vệ dưới lầu nói, thấy có người nào đó đưa Tả Á trở về, anh hỏi là ai, Từ Bân ú ớ không chịu nói, nhưng anh cũng có thể nhận ra được ai đã đưa cô về.
Tả Á ngẩn ra, sự áy náy trong lòng chuyển thành tức giận: “Tại sao không cho phép em đi ra ngoài? Chuyện xảy ra hôm qua, anh nghe em giải thích đã, đừng giận dữ như thế, được không?”
Kiều Trạch xoay người, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ lấp đầy sự tức giận, híp mắt lại nhìn chằm chằm Tả Á: ” Được, em giải thích đi!”
“Anh ấy đã biết chuyện năm đó em lợi dụng anh đóng kịch, cho nên mới tìm em.”
“Anh ta nhất định rất đau lòng, rất tức giận.” Kiều Trạch cười lạnh, “Cho nên, em phải an ủi anh ta, đúng không?”
“Kiều Trạch……..”
Kiều Trạch âm trầm lạnh lùng nói: “Lúc em an ủi anh ta, có nghĩ tới tôi đang lo lắng chạy khắp thành phố A tìm em không?”
Lòng Tả Á rối loạn, tự biết mình đuối lý, đau lòng nói: “Em xin lỗi…….Điện thoại di động em bị rơi vỡ, cho nên không thể gọi điện thoại cho anh được……. Kiều Trạch ……Anh đừng tức giận nữa được không?”
“Tả Á!” Kiều Trạch tiến tới gần cô, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy giận dữ biến mất, thay vào đó là sự thất vọng ngập tràn, “Đây chỉ là viện cớ mà thôi. Không phải em không dám gọi điện thoại cho tôi trước mặt anh ta, mà bởi vì em quá quan tâm đến cảm nhận của anh ta, sợ anh ta sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, cho nên dù biết là tôi đang lo lắng, đang giống như con chó vội vàng tìm chủ, em cũng không dám mở miệng mượn điện thoại của anh ta!”
Kiều Trạch ít khi nói nhiều, nhưng, chỉ cần nói ra thì sẽ nói trúng tim đen của người khác. Những lời Kiều Trạch nói, đã nói hết ra tâm tư của cô, nhưng lại không muốn tìm hiểu đến cùng, giống như năm đó, Kiều Trạch đã buông tay khi nhận ra cô lợi dụng anh để lừa gạt Chung Dương, khi đó tình yêu của Kiều Trạch đã thực sự lùi bước. Tả Á muốn nói không phải, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, lặng yên, không một tiếng động.