Kiều Trạch nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Tả Á, không biết là nên giận hay nên đau lòng. Anh buông lỏng cô ra, đứng thẳng người dậy, nhìn cô từ trên cao xuống, trên khuôn mặt lãnh đạm tuấn mỹ đều là vẻ lo lắng, mất đi bình tĩnh mà giận dữ hét lên: “Nếu khổ sở như vậy tại sao còn muốn tái hôn? Nếu khổ sở như vậy tại sao lại tìm tôi mà không đi tìm anh ta?”
Không, Tả Á lắc đầu, cô biết Kiều Trạch nghĩ rằng cô vì đang giận dỗi với Chung Dương, muốn dùng hôn nhân để kích động Chung Dương, xem anh có đến tìm cô hay không. Nhưng sự thật không phải như vậy, không phải vậy. Cô không thể nào giải thích cho anh biết được, chỉ có thể nắm chặt di động trong tay, cúi đầu, không dám nhìn vào vẻ mặt bi thương của anh, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Sự lặng im của Tả Á ở trong mắt Kiều Trạch lại chính là một loại cam chịu, sự tức giận trong lòng anh càng tăng, khóe môi co rút, khép mở mấy lần, nhưng lại không nói ra được lời nào, đêm tân hôn, cái tốt đẹp chó má gì, rốt cuộc cũng chỉ là một câu chuyện cười.
Kiều Trạch xoay người, giận dữ đi lên lầu hai, anh sợ bản thân mình nhất thời kích động sẽ ném Tả Á ra ngoài cửa mất, sẽ rống giận để cho cô đi tìm Chung Dương, để cho cô đi tìm người đàn ông kia. Nhìn thấy cô khóc thầm, anh không có cách nào an ủi cô, cũng không thể nổi giận với cô, chỉ có thể âm thầm chịu đựng như vậy. Nhắm mắt quay đi, cô yêu đi hay yêu lại, tùy cô, anh không có cách gì để can thiệp vào.
Tả Á nhìn bóng lưng bi thương của Kiều Trạch, trái tim co rút từng cơn, cô thẫn thờ ngồi ở đó, cắn môi, cố gắng không để cho mình khóc ra thành tiếng. Hôm nay là ngày cô tái hôn, cũng là ngày cô kết hôn.
Anh vốn nên có một đêm tân hôn tuyệt vời với Tình Văn, không cần phải nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc thảm thương của cô, không cần phải chịu đựng sự lạnh nhạt cùng không tình nguyện của cô. Thế nhưng, tất cả đều bởi vì cô xuất hiện mà bị phá hỏng. Anh biết rõ cô không yêu anh, nhưng vẫn là anh vào lúc cô cần được giúp đỡ nhất, lựa chọn cô, mặc kệ cô xuất phát từ mục đích gì, chỉ bởi vì cô đau khổ cầu xin anh.
Trong lòng Tả Á vô cùng khó chịu, Kiều Trạch nói không sai, đúng, tái hôn là cô nói ra, cô đã đồng ý với anh sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ, không hận anh nữa…..Cô dựa vào cái gì mà bày sắc mặt, dựa vào cái gì mà đối xử với anh như vậy, lần hôn nhân này, gút mắc lần này, đều là con đường do cô tự mình chọn, cô dùng lí do gì để oán trách đây.
Không có, chỉ là bởi vì hiện tại lòng cô như dầu sôi, cô không biết có nên báo cảnh sát hay không, có nên nói cho anh biết sự thật hay không, cô sợ chỉ sơ ý một chút sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cô cảm thấy mờ mịt bất lực, không biết phải làm như thế nào, người xa lạ kia cứ như lắp máy nghe trộm trên người cô vậy, nhất cử nhất động của cô mỗi tiếng nói từng cử chỉ, hắn đều nắm giữ ở trong lòng bàn tay, đáng sợ, thật đáng sợ!
Tả Á càng nghĩ lòng lại càng thêm hoang mang lo sợ, cố gắng kéo dài thêm một ngày, có phải sẽ ít đi một ngày hi vọng? Hay là, kết quả sẽ giống như cô vẫn luôn mong đợi? Cô không báo cảnh sát có phải lựa chọn sai lầm hay không?
Kiều Trạch cả đêm không chợp mắt. Đêm tân hôn anh có chút mong đợi lại cứ như thế mà trôi qua. Trong lòng anh, đây mới là đêm tân hôn chân chính, nhưng lại kết thúc bằng việc anh mở to mắt đến bình minh ngày hôm sau.
Vốn định nghỉ phép mấy ngày ở với Tả Á nhiều một chút, cải thiện mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ xem ra anh đến công ty thì tốt hơn. Cho nên sau một hồi do dự, cuối cùng anh vẫn quyết định đến công ty làm việc.
Ở trên lầu rửa mặt, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Kiều Trạch xuống lầu cầm chìa khóa xe, ngay lúc anh đi đến nơi thay giày trước cửa định rời đi, lại nghe được sau lưng có một giọng nói rất không tự nhiên hỏi anh: “Em…..em nấu bữa sáng rồi, anh có muốn ăn một chút không?”
Bàn tay đang thay giày của Kiều Trạch chợt dừng lại, cô vẫn ở đây, không hề rời đi, trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Bởi vì Chung Dương không để ý tới mà tuyệt vọng, cho nên quyết định yên ổn sống với tình trạng hiện nay ư?
Anh không quay đầu, thay xong giày, đưa tay định mở cửa đi ra ngoài, chợt một cây dù đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, cây dù màu đen cùng một đôi tay trắng thuần tạo thành sự đối lập rõ ràng. Anh không nhịn được quay đầu lại, thấy Tả Á đang đứng bên cạnh anh, đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt có chút e sợ, thậm chí còn có chút lo lắng, các khớp xương tay nắm cây dù trở nên trắng bệch, có cảm giác như sắp bóp gãy nó.
“Hôm nay sẽ có mưa…..cái này…có lẽ anh sẽ cần dùng đến.”
Giọng nói cô thật thấp, mang theo chút e dè khiến Kiều Trạch vô thức chậm rãi đưa tay ra nhận lấy cây dù, mà tay Tả Á cũng mau chóng rụt trở về, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đi đường cẩn thận…..Em…..em đang bận…..còn đang nấu cháo!”
Tả Á nói xong xoay người đi vào nhà bếp, bóng lưng có chút hoảng hốt. Kiều Trạch nhìn bóng lưng của cô, rồi cúi đầu, tầm mắt rơi vào cây dù màu đen trong tay anh. Tả Á chưa từng chủ động làm gì cho anh cả, nhất là những hành động nhỏ nhặt trong cuộc sống như thế này. Những hành động nhỏ nhặt khiến anh cảm thấy thật thân thiết, thật ấm áp như thế này đối với anh mà nói là một loại hy vọng xa vời.
Cô chưa bao giờ làm chuyện thân thiết nhỏ nhặt như vậy với anh, thế mà hôm nay cô nấu cơm sáng cho anh, dặn dò anh trời mưa cầm theo dù, đi đường cẩn thận, lúc cô làm điều này, Kiều Trạch nhìn ra được, cô có chút không được tự nhiên, có chút sợ anh cự tuyệt.
Cô đang cố gắng thực hiện lời hứa của mình sao? Cố gắng làm một người vợ tốt, tái hôn rồi sẽ không hận nữa, không còn hận anh nữa. Đây là bước đầu tiên ư? Bước đầu tiên để không hận anh, để sống hòa thuận với anh, bước đầu tiên tiến hành cuộc hôn nhân tốt đẹp của bọn họ sao?
Khó khăn nhất trong đời chính là đi bước đầu tiên, không phải sao? Mặc dù đêm qua không phải là một đêm tân hôn vui vẻ, thế nhưng, hiện tại, cô vươn cành ô liu0ra cho anh, hơn nữa còn là cành ô liu vừa mới manh nha, sự cự tuyệt của anh sẽ tương đương với việc bóp chết bước đi thứ hai của Tả Á…..
Tả Á có chút mất hồn ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cô căn bản cũng không có khẩu vị ăn gì cả, trong đầu đều là những lời nói của người đàn ông xa lạ ở trong điện thoại kia, cho nên khi Kiều Trạch tiến vào phòng ăn, cô hoàn toàn không phát hiện ra, cho đến khi Kiều Trạch ngồi xuống, giọng điệu có chút lãnh đạm nói: “Ngẩn người cái gì thế?” cô mới hoàn hồn, từ trên ghế ngồi bắn người đứng dậy, nghi ngờ nhìn anh, anh không phải đã đi đến công ty rồi sao?
Kiều Trạch tránh đi ánh mắt nghi hoặc của Tả Á, hai cánh tay bắt chéo trước ngực, cau mày nói: “Đột nhiên hơi đói.”
Tả Á vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, hai tay xoắn vào nhau, không có phản ứng gì. Kiều Trạch đưa tay gõ lên bàn ăn: “Bữa sáng đâu?”
“À!” Tả Á lúc này mới phản ứng lại, vội vã đi vào phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra. Cháo trứng muối thịt nạc, thịt bò khoai tây thái hạt lựu, thịt cuộn rau củ, còn có một bàn món ăn phụ khác. Một năm này sống bên ngoài một mình, năng lực độc lập của Tả Á tăng lên rất nhiều, thức ăn làm cũng rất đặc sắc. Nhìn Tả Á bưng từng món ăn ra, tâm tình khó chịu cả đêm của Kiều Trạch cứ như vậy mà tan dần, chỉ là một bữa cơm sáng đã lấy được lòng anh.
Nếu để cho đám người Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của anh đoán chừng sẽ chê cười, cười nhạo anh mất. Nếu như Tả Á dùng vẻ mặt nhu tình này cho anh uống thuốc độc, nói không chừng anh cũng sẽ không chút do dự mà uống hết, anh đã bệnh đến không có thuốc nào cứu được rồi.
Sau khi Kiều Trạch ăn xong cơm sáng vẫn đến công ty, tình hình hai người hiện giờ thời gian ở chung không quý trọng ở chỗ nhiều, mà là ở chỗ tinh, mỗi một lần ở cạnh nhau đều phải có ý nghĩa nào đó, dần dần mối quan hệ giữa hai người sau mỗi một lần như vậy nhất định sẽ có sự thay đổi, dù chỉ là một chút cũng được.
Kiều Trạch đến công ty, mới vừa vào văn phòng ngồi xuống, Tình Văn liền gõ cửa đi vào, trong tay cầm một vài văn kiện đặt ở trước mặt anh: “Đây là giấy tờ cần chữ ký của giám đốc.” Nói xong lại có chút trêu đùa mà nói: “Thế nào? Ngày thứ hai sau tân hôn đã đi làm ngay rồi sao? Không cần ở nhà chăm sóc chị dâu à?”
Kiều Trạch liếc mắt nhìn Tình Văn không nói gì. Tình Văn cũng chỉ là gượng cười, mà nhìn anh dường như cũng có chút không được vui vẻ. Tình Văn khom lưng, hai tay chống cằm ghé lên bàn, “Anh nói xem sao anh lại kỳ quái như thế? Biết rõ núi có hổ mà vẫn cứ đi, nếu như anh lựa chọn em thì đã không cần phiền não như vậy rồi. Xem mặt anh khó chịu như vậy, không phải ngày hôm qua bị nhốt ở ngoài cửa đấy chứ?”
“Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ?” Kiều Trạch híp mắt, giọng điệu mang theo uy hiếp nhưng cũng là có chút cưng chiều.
Tình Văn cười cười đem một phong thư đặt ở trước mặt Kiều Trạch: “Đây là đơn thôi việc của em, về sau, em không còn là cấp dưới của anh nữa, đã không cần nhìn sắc mặt của anh thì đương nhiên lá gan của em cũng lớn hơn nhiều.”
Bàn tay đang cầm bút ký tên của Kiều Trạch chợt ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Tình Văn: “Nhất định phải như vậy sao?”
Tình Văn buông tay, nhíu mày cười giỡn nói: “Em đều vì anh mà làm trâu làm ngựa ngần ấy năm, cũng mệt mỏi rồi, sau khi thôi việc em muốn ra nước ngoài ít lâu, thả lỏng một chút, nói không chừng, còn có thể bất ngờ gặp được một đoạn tình yêu lãng mạn.”
Kiều Trạch có chút trầm tư: “Em có thể nghỉ phép, không nhất định phải thôi việc!”
“Anh à, em đã quyết định rồi, không phải nhất thời xúc động, xử trí theo cảm tính đâu.”
Kiều Trạch im lặng một lát rồi nói: “Nếu như vậy có thể khiến em vui vẻ, anh chấp nhận đơn thôi việc của em.”
“Vậy em đi ra ngoài trước.” Tình Văn khổ sở cười cười xoay người hướng cửa, đi được vài bước, rồi chợt dừng lại, quay đầu nhìn Kiều Trạch, rất nghiêm túc nói: “Anh, nếu như…..nếu như anh đã cố gắng mà vẫn thất bại, thì xin anh đừng quên, em vẫn mãi chờ anh, cho dù là thay thế, em cũng muốn là người đầu tiên, cho nên, đừng dễ dàng trao cơ hội này cho những người phụ nữ khác, biết không?”
Lòng Kiều Trạch cộm lên chút khó chịu, anh rất muốn nói, Văn Văn, thử đi yêu người khác đi, không nên khóa chặt lòng mình, nhưng mà, anh không nói ra khỏi miệng được, bởi vì chính anh đã từng thử đi yêu người khác, nhưng lại làm tổn thương Tình Văn, cho cô hi vọng, rồi lại khiến cô thất vọng.
Chấp nhất của Tình Văn đối với anh không thua kém chấp nhất của anh đối với Tả Á, anh còn không cách nào làm được, làm sao lại dám đi khuyên Tình Văn đi yêu người khác được đây, có lẽ tất cả cứ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất, lúc nào tình cảm nên đến thì tự nhiên sẽ đến. Anh hi vọng, có một ngày, Tình Văn có thể tìm được một phần tình yêu thuộc về cô, còn giờ phút này anh chỉ có thể nói: “Tình Văn, không nên vì anh mà đóng cửa trái tim mình!”
Trong mắt Tình Văn ngấn lệ, nhưng vẫn dùng nụ cười che giấu đi nỗi đau xót trong lòng cô. Tình Văn rời đi, văn phòng chỉ còn một mình Kiều Trạch, giữa anh và Tình Văn, anh đã có lỗi quá nhiều, thế nhưng, anh chỉ có thể lựa chọn con đường này.
Ba người, ba trái tim ngoan cố, con đường Tả Á chấp nhận Chung Dương đi đến một màu tối đen. Mà anh và Tình Văn cũng vậy, cũng toàn một màu đen, cho dù là đầu rơi máu chảy vẫn cố đi tiếp, tình yêu