Chiêu thứ tư, cùng nhau tập thể dục buổi sáng . . .
Sáng sớm, không khí trong lành mát mẻ An Tiểu Tâm mặc quần lửng thể thao với áo ba lỗ rộng thùng thình, tinh thần sảng khoái xuất hiện ở trong sân thể dục trung học .
Mới vừa chạy một vòng, cô đã toát rất nhiều mồ hôi. Cô vừa chạy vừa đem vạt áo ba lỗ cuốn lên, thời tiết quái quỷ này, mới tháng 6 mà đã nóng như vậy rồi.
Phía sau có tiếng chạy bộ gần tới, An Tiểu Tâm theo bản năng tránh sang một bên để nhường đường. Trong tiểu khu này toàn là những người thức khuya thành tinh, thật đúng hiếm thấy có người dậy sớm chạy bộ giống cô.
Chạy được một lúc, phía sau người nọ mãi vẫn chưa thấy vượt qua, chẳng qua theo đuôi mình. An Tiểu Tâm chân chạy nhanh hơn, nghĩ kéo giãn khoảng cách.Thế nhưng người nọ cứ như cái bóng của cô, lại cùng đi lên.
An Tiểu Tâm nổi giận quay đầu lại nhìn lên,ho khan một cái khụ khụ khụ, : “Anh Bồi?”
“Sớm” Anh Bồi từ bên tai lấy ra một bên tai nghe, cùng An Tiểu Tâm lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đem ống nghe nhét về trong lỗ tai, tựa hồ không có ý muốn nói chuyện với nhau .
An Tiểu Tâm nhún nhún vai, đơn giản coi Anh Bồi đang rèn luyện thân thể buổi sáng, cô tiếp tục chuyên tâm chạy bộ.
Chạy 5 vòng xong, cô đi tới bên sân làm vài động tác kéo duỗi thân thể, thế nhưng lần này cô không quá chuyên tâm, nhìn trộm quan sát Anh Bồi còn đang chạy trên đường rèn luyện thân thể bằng cách chạy bộ .
Anh Bồi thân thể cao lớn trên người mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, kết hợp với giày thể thao sọc đen hai chân chạy ở trên đường bước đi như bay, thân hình cường tráng cân xứng trong lúc chạy bộ càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn nóng bỏng mị lực phái nam.
Anh ngũ quan anh tuấn đắm chìm trong nắng mai bừng lên tư thế oai hùng, nhất là đôi mắt đen kia, lấp lánh có hồn. Những sợi tóc bị gió thổi loạn, khi chạy,anh luôn luôn ngửa đầu làm tóc ngả hết về phía sau. Dáng vẻ tự nhiên mà lại tự tin như thế này, càng lộ ra vẻ gì đó vừa tà mị vừa hấp dẫn.
“Bực thật! Kẻ gieo họa!” An Tiểu Tâm ánh mắt không dời, trong lòng oán trách thượng đế bất công. Một người mà hội tụ đủ yếu tố giỏi giang kiên quyết, học thức cao, bối cảnh hùng hậu, tài phú kinh người, tướng mạo anh tuấn một người đàn ông nhứ thế trông sẽ như thế nào? Đáp án rõ ràng ngay trước mặt,chính là Anh Bồi đại thiếu gia .
Đó là lí do một kẻ tư sản như anh phong lưu không kềm chế , đổi tình nhân như thay quần áo. Đúng, khuyết điểm trí mạng nhất của anh chính là hoa tâm, quả thực là siêu cấp vô địch nhất trong lịch sử phong lưu hoa tâm đại củ cải.
An Tiểu Tâm tức giận , không thèm nhìn Anh Bồi nữa, hai tay chống trên mặt đất, đầu theo chiều ngược lại từ trên xuống, làm một trong những động tác yoga thường thấy nhất động tác uốn dẻo hình tam giác. Động tác này yêu cầu phía sau lưng cùng eo hoàn toàn gập xuống , nhưng An Tiểu Tâm xương sườn bị thương, không dám dùng lực mạnh.
Cô hơi ngửa đầu thấp xuống một chút, tầm mắt thoải mái xuyên qua giữa hai chân nhìn về phía sau lưng.
“Ồ?” Cô tò mò lên tiếng, mảnh đất trống kia thế nhưng đặt hai túi đồ.
Trên túi màu lam thấy rõ nhãn hiệu hình tròn. Trên nhãn hiệu in hình một ngọn núi, phía trước của ngọn núi màu xanh có một thùng gỗ, bên cạnh thùng gỗ có một nhánh cây.
Đôi tay cô cố gắng chống trên mặt đất, mặt kìm nén đến đỏ bừng, tư thế này thật đúng là mệt mỏi. Nhất là áo ba lỗ rộng thùng thình tuột xuống, che trước mắt cô.
Cô cố gắng duỗi cổ, kiên trì muốn nhìn rõ một chút trên túi màu lam nhãn hiệu bên ngoài vòng chữ viết nhầm là cái gì?
“Ừ. . . . . . JA¬MAICA. . . . . . BLUE MOUN¬TAIN. . . . . . COF¬FEE” An Tiểu Tâm híp mắt, vất vả đọc lên Anh văn phía trên. Oa, cà phê Blue Mountain.
Không đợi vui vẻ, một đôi giày thể thao sọc trắng đen xuất hiện ngay bên cạnh cái túi kia, ngay sau đó là giọng điệu chế giễu của người đàn ông vang lên: “Cô có thể đổi lại tư thế nhìn, hơn nữa, chiếc áo của cô dường như muốn rớt xuống rồi.”
“Hô!” An Tiểu Tâm khó nhịn một hơi mất thăng bằng, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất.
Anh Bồi vội vàng tiến lên hai bước, đỡ An Tiểu Tâm ngồi dưới đất. Cô □ trên đầu gối tất cả đều là bùn đất, Anh Bồi liếc cô một cái, sau đó cẩn thận đem những thứ bùn đất kia phủi xuống ,tiếp đó lại quan sát cẩn thận xem đùi cô có bị vết thương nào không.
An Tiểu Tâm đầu tiên là bị anh trừng cả người co rúm lại, sau đó nhớ tới anh là đầu sỏ gây nên, nổi giận thét lên với anh: “Không có việc gì tới đây làm gì? Hù chết người à?”
Thấy cô đầu gối không có việc gì, Anh Bồi lười biếng đứng lên, duỗi một cái tay về phía An Tiểu Tâm nói: “Bình thân đi, không cần phải hành lễ như thế.”
An Tiểu Tâm không cần anh kéo, bò dậy sửa sang lại quần áo của mình, vừa thở gấp vừa tức giận nói: “Đừng nói với tôi sau này anh cũng sẽ tập thể dục buổi sáng.”
“Cô có thể tập thể dục buổi sáng tôi thì không thể à? Nơi này cho cô tập thể dục, không cho tôi chạy bộ à?” Anh Bồi nhún nhún vai.
“Xui xẻo.” An Tiểu Tâm nhỏ giọng mắng, phủi mông một cái chuẩn bị đi.
“Này, lần sau cô đừng mặc cái áo rộng thùng thình như thế này để tập thể dục nữa, khẽ khom lưng một cái là thấy hết.” Anh Bồi ở sau lưng cô hô.)[ ̓̓ - ̔̔ ]0 hướng về phía cô nói nhăng nói cuội một hồi cuồng oanh loạn tạc.
“Từ từ đợi chút. . . . . .” An Tiểu Tâm thật khó khăn mới cắt đứt lời nói Lý Anh Ái , “Chị nói muốn lôi em về tổ của chị à?” “Đúng vậy, có phải em không muốn?” Lý Anh Ái trợn mắt.
An Tiểu Tâm nào dám nói không muốn, cái gọi là trong triều có người làm quan, so với loại quan hệ xã giao với Hàn Mai, đương nhiên vẫn là
Mặc dù nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ làm cấp dưới của Lý Anh Ái vẫn thoải mái hơn.
“Chị nói tổng giám đốc và Hàn Mai đều đồng ý rồi, duy chỉ có Anh Bồi không phát biểu ý kiến?” An Tiểu Tâm hỏi.
“Đúng vậy, chị tìm Hàn Mai, cũng đã xin chỉ thị tổng giám đốc. Sếp nói sếp không có ý kiến, Anh Bồi đồng ý là được.” Lý Anh Ái trả lời.
“Tại sao phải gọi em quay lại?” An Tiểu Tâm hỏi.
“Vì sao? Em đầu heo à. Em có biết hay không, lúc em cùng Anh Bồi từ Châu Phi trở lại, tất cả mọi người đang suy đoán chuyện hai người bị thương. Làm sao bị thương, quá trình như thế nào, như cũ cũng không ai nói rõ, em mà tiếp tục sống ở cái tổ kia, rất nhanh trong công ty sẽ truyền ra lời đồn hai chị em các người cùng hầu hạ một chồng. Em không để ý Hàn Mai vẫn chưa sắp xếp công việc cho em à? Cô ta đang suy nghĩ em cùng Anh Bồi đến tột cùng quan hệ thế nào đấy. Lựa chọn tốt nhất bây giờ của em , chính là trở về tổ của chị, vừa đúng tổng giám đốc cũng có việc cần giao cho em.”
An Tiểu Tâm vừa nghe“Cùng hầu hạ một chồng” , không kiềm chế nổi cả người khẽ run rẩy, nhưng trong lòng vẫn bị Lý Anh Ái làm cho cảm động. Mặc dù Lý Anh Ái nói hơi có chút khoa trương, nhưng đều là vì mình suy nghĩ. An Tiểu Tâm đã sớm không muốn cùng Đinh Phổ Nguyệt một tổ, vì Anh Bồi phục vụ.
Cô cười nói: “Vậy chị muốn em làm thế nào? Chúng ta chỉ là cấp dưới cỏn con, em muốn ở tổ nào, cũng không phải do em có thể quyết định .” “Em thật ngoan cố, chính em phải đi nói với Anh Bồi.” Lý Anh Ái nghĩ kế.
“Không phải chị nói,anh ta khó gần sao.” An Tiểu Tâm hỏi.
“Nhưng em thì khác. Hai người người cô nam quả nữ ở Châu Phi thời gian dài như vậy, còn cùng nhau bị thương, khẳng định quan hệ không tầm thường. Em nói, nhất định sẽ được.” Lý Anh Ái thần thần bí bí nói.
“Cái gì người khác, em thấy lời đồn chính truyền ra từ chính những người rảnh rỗi sinh nông nỗi như chị thì có.” An Tiểu Tâm phồng má, hất Lý Anh Ái ra ,đi về bàn làm việc của mình.
Lý Anh Ái bước nhanh đuổi theo, cười đùa tí tửng với An Tiểu Tâm, nói thì thầm vào lỗ tai cô: “Chúng ta là chị em tốt,em cứ thú tội với chị đi. Em cùng Anh Bồi cô nam quả nữ ở Châu Phi thời gian dài như vậy, có hay không quyến rũ thành gian? Chị đảm bảo sẽ không nói với người khác. . . . . .”
” Phó Chủ Nhiệm Lý Anh Ái, hôm nay màu sắc son môi của chị quá khó nhìn.” An Tiểu Tâm lười biếng cắt đứt lời cô.
“Vậy sao? Đây là màu năm nay thịnh hành mà. . . . . .” Lý Anh Ái đã xoay người muốn tìm gương.
“Dạ,trông cứ như vừa uống máu trẻ con xong.” An Tiểu Tâm tâm tình không tốt, ác độc nói.
Ngồi ở trên bàn làm việc, An Tiểu Tâm nhìn một tổ thư ký Hàn Mai loay hoay xoay quanh, nhưng lại không bố trí công việc cho cô. Cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy quay về làm cùng tổ với Lý Anh Ái cũng tốt, không thể chạy đến xin anh thiếu gia kia sắp xếp công việc cho. Vì vậy, cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới trước phòng làm việc Anh Bồi. Đinh Phổ Nguyệt đang ngồi ở trước cửa xử lý công việc, An Tiểu Tâm chỉ chỉ trong cửa hỏi: “Anh phó tổng có ở đây không?”
“Ở đây, chị tìm anh ấy làm gì? Em có thể giúp chị thông báo một chút.” Đinh Phổ Nguyệt hỏi.
“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .” An Tiểu Tâm nghĩ, cũng không muốn giấu giếm Đinh Phổ Nguyệt , ” chị muốn tìm Anh phó tổng nói chuyện một chút, chị muốn quay về tổ của Lý Anh Ái.”
Đinh Phổ Nguyệt phong tình vạn chủng cười, vuốt vuốt mấy lọn tóc dài, “Kiêng dè? Ha ha, em cũng sớm muốn nói với chị rồi, chị nên về tổ của Lý Anh Ái, hoặc là dứt khoát đừng ở bộ phận tổng giám đốc giả bộ ngây ngô. Nếu không, người ta nói hai chị em chúng ta cùng hầu hạ chung một mình Anh Bồi. . . . . .”
“Nói nhăng gì đấy?” Mỗi một tiếng quát, An Tiểu Tâm và Đinh Phổ Nguyệt bất giác cũng cả người giật mình. Không biết từ lúc nào, cửa phòng làm việc Anh Bồi mở ra, anh sắc mặt cứng lại đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng quét Đinh Phổ Nguyệt.
Đinh Phổ Nguyệt há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng nhún nhún vai, không nói gì ngồi xuống.
“Đi vào.” Anh Bồi xoay người đi vào. An Tiểu Tâm do dự một chút, kêu người nào đi vào? Cô liếc Đinh Phổ Nguyệt một cái, thấy cô ấy không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là cất bước đi vào theo.
“Đóng cửa lại.” Vị bên trong kia lại ra lệnh, An Tiểu Tâm không tình nguyện xoay người lại, thấy rõ ánh mắt dò xét của Đinh Phổ Nguyệt qua khe hở cánh cửa.
Anh Bồi tức giận, có thể làm cho anh tức giận cũng không dễ dàng. Cái người này, vui buồn không bao giờ biểu hiện trên mặt, để cho người khác nhìn thấy tức giận, có thể nói là trăm năm mới gặp.
Chẳng qua là, An Tiểu Tâm cũng không có bãn lãnh thưởng thức cơ hội hiếm có trăm năm mới thấy này, cô ở trong lòng thay Đinh Phổ Nguyệt không đáng , cô thấy Anh Bồi ra ngoài với sắc mặt kia là cho Đinh Phổ Nguyệt nhìn. Thật đúng là thay Đinh Phổ Nguyệt khó chịu.
“Tìm tôi có việc? Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.” Anh Bồi sắc mặt đã dịu xuống, tùy ý ngồi trên ghế sa lon tiếp khách.
“Cũng không có chuyện gì lớn , Anh phó tổng anh cứ nói vần đề của anh trươc đi.” Ở công ty, An Tiểu Tâm vẫn theo khuôn phép cũ, không dám nói lung tung .
“A, sáng sớm hôm nay Lý Anh Ái tới tìm tôi, nói tổ của họ muốn cô quay lại, tôi đồng ý rồi. Vậy cô – ý kiến gì à?” Anh Bồi thong thả ung dung hỏi,
“Anh đồng ý?” An Tiểu Tâm sửng sốt, tổ tông của tôi, ngài lúc nào thì đồng ý? Vậy tôi còn chạy tới đây làm gì?
“Đúng vậy, cô không muốn?Thế thì tôi nói chuyện với Lý Anh Ái một chút, không cần miễn cưỡng cô.” Nói xong Anh Bồi đứng dậy đi về phía bàn làm việc kia, nghĩ ấn phím gọi người.
“A, không không, tôi đồng ý,tôi đồng ý.” An Tiểu Tâm liên tục không ngừng nói.