Hành trình Châu Phi-Sudan Hàn Mai xử lý chuyện của An Tiểu Tâm hiệu suất không thể không bội phục. Mùa xuân đã qua hai tuần lễ, cô đem tất cả các thủ tục cần thiết để An Tiểu Tâm xuất ngoại đều làm xong. Vì vậy, cuối tháng 2, khi các đồng nghiệp trong công ty còn đang chìm đắm ở trong ở trong khoảng thời gian nhàn nhã không muốn đứng lên, An Tiểu Tâm đã cùng An Bồi bay đi châu Phi.
An Bồi lần này đi châu Phi là định đi thời gian rất lâu, là một tên cao cao tại thượng Phó tổng tài tập đoàn, anh rất khẩn cấp muốn biết Thần sâm công ty con trải rộng thế giới đến tột cùng là hoạt động như thế nào ,đặc biệt là châu Phi nơi được mệnh danh là gian khổ nhất. Anh Bồi đã cùng bộ nhân sự đi châu Phi tìm hiểu trước, dọc đường đi không cần bất kỳ khoản tiếp đãi nào. Hành trình khảo sát cùng nội dung hoàn toàn do Anh Bồi tự mình quyết đinh, cũng không có thông báo trước cho các chủ quản nơi đó.
Vốn dĩ lần này muốn dẫn người nam thư ký tốt nhất đi cùng, nhưng là nam thư ký của tổng tài cũng không thông thuộc tiếng Pháp. Cũng may, ngày đó hắn nhìn thấy Khúc Như Y cùng Sở Úc cãi vã, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ mang An Tiểu Tâm đi cùng.Hơn nữa vừa đúng,An Tiểu Tâm thong thạo hai ngôn ngữ Anh- Pháp
An Tiểu Tâm trước khi đi cũng chịu đủ sự hãm hại, Đinh Phổ Nguyệt, Khúc Như Y chỉ rối rít để lại ám hiệu kêu cô không được có lòng mơ ước gì đối với Anh Bồi. Lí Anh Ái, Hoa Diễm Hà chỉ lưu lại một vài lời hâm mộ đầy mùi ghen tị. Nhưng đối với người chưa từng đi xa khỏi cửa như An Tiểu Tâm mà nói, chỉ có lúc ban đầu sau khi khiếp sợ xong, thậm chí còn có điểm hưng phấn cùng mong đợi.
Nhưng là An Tiểu Tâm sau khi bay hơn 20 tiếng, mệt mỏi đi ra khỏi phi trường Khartoum*, đặt mình vào trong vùng đất châu Phi này cô mới hiểu thế nào là “nóng bức”.
Khartoum* : Thủ đô Sudan An Tiểu Tâm cảm giác như mình giống như một con cá sắp bị đặt trên lò nướng bị lử lớn thiêu đốt. Trên mặt lỗ chân lông muốn nổ tung. Không khí khô hanh làm cho người ta nhịn không được há to mồm để thở, khó nhịn đói khát, cô đột nhiên liền muốn về nhà. Mặc dù thời điểm trong nhà nóng lên, cô đều kêu ca giống cái lồng hấp, nhưng bây giờ cô cuỗi cùng biết thế nào là lồng hấp tốt rồi, bỏi vì ít nhất trong đấy còn có nước. Cô len lén nhìn Anh Bội, nếu như anh ta biết mình mới vừa xuống máy bay liền muốn về nhà không biết sẽ nghĩ thế nào?
Anh Bồi không có phản ứng lớn như An Tiểu Tâm vậy, chỉ là mở cổ áo hướng ngoài trời nhìn. An Tiểu Tâm cũng nhìn lên trời, oa, bầu trời quang đãng, vạn dặm không có bóng mây, thế nhưng có thể thấy mấy con diều hâu quanh quẩn ở trên trời. Anh Bồi anh tuấn đứng ở bầu trời xanh thẳm, ngước đầu, ngược sáng, không thấy rõ mặt mũi, nhưng thân hình cao lớn làm cho người ta có cảm giác giống một loại vũ khí hiên ngang. An Tiểu Tâm nghĩ thầm, lúc này thế nhưng lại phải lăn lộn theo anh ta, phải đem đại thiếu gia phục vụ thật tốt. Nếu như không vui vẻ chút ít, nói không chừng liền đem mình ném lại nơi này. Ngoài sân bay chủ quản Lâm Nặc của công ty con ở Sudan đã chờ ở nơi đó, nhiệt tình đón bọn họ đến nơi ở đã sắp xếp trước đó.
Anh Bồi một chút cũng không dài dòng, hành lý vừa để xuống, lập tức yêu cầu cán bộ từ trung tầng trở lên tất cả đều đi đến phòng họp. Phút chốc, trong phòng họp đã nhiều hơn mười mấy người, An Tiểu Tâm ngồi ở bên Anh Bồi ghi chép.
Anh Bồi mặt không chút thay đổi, ho nhẹ một tiếng đi thẳng vào vấn đề: “Sudan là trạm đầu tiên tại tôi tới châu Phi, vốn dự định không phải nơi này, nhưng nghe nói các ngươi gần đây hoạt động không thuận lợi lắm, cho nên tôi tạm thời quyết định trước tiên đến nơi này. Được rồi, người nào nói cho tôi một chút, chuyện gì đã xảy ra?”
Lâm Nặc là chủ quản, nhất định là nói chuyện đầu tiên. Anh ta có chút không hiểu rõ vị thái tử gia này tính tình bướng bỉnh, không biết hắn tới đây tột cùng là để làm gì, vì vậy anh ta lấy tài liệu đã chuẩn bị trước ra nói: “Anh phó tổng, để tôi giới thiệu một chút về tình huống của Sudan. Sudan chính thức thành lập mặc dù mới 20 năm, nhưng nghiệp vụ phát triển vô cùng tốt, năm ngoái cũng đã được vào hàng ngũ đại diện tiêu biểu…”
Anh Bồi mặt trầm xuống, ánh mắt lấp lánh, giơ tay lên cắt ngang lời Lâm Nặc: “Anh nói những số liệu này, ở trong nước ta đã nhìn rồi. Công ty đối với thành tích của các người không nghi ngờ gì cả. Nhưng là hôm nay, tôi không phải tới nghe thành tích. Tôi hiện tại chỉ muốn tham dự hôi nghị tổng kết thi đua thất bại. Theo tôi được biết, các ngươi tham gia cạnh tranh hạng mục công trình mạng lưới Mauritania đã thất bại”. Anh Bồi thanh âm rất rõ ràng, nghe không ra mừng giận, nhưng một hồi áp lực lạnh lùng lạnh lùng lại từng hồi một phát tán ra ngoài. An Tiểu Tâm nhìn một vòng bàn hội nghị như một đống người ngồi trên đống lửa, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thì ra Anh Bồi trong công việc lại nghiêm túc như vậy, khí tức cường đại như vậy.
Không khí giống như bị ngưng lại, trầm mặc trong chốc lát, Anh Bồi lại bày ra nở nụ cười trên tuấn nhan, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: “Mọi người không cần hiểu lầm, tôi có thể bảo đảm, công ty tuyệt đối sẽ không bởi vì lần này thất bại mà truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người nào. Công ty Thần Sâm gần 30 năm qua có thể đi từ nhỏ đến lớn như ngày hôm nay, chính là từ trong thất bại đến trưởng thành. Cho nên, thất bại cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta muốn tổng kết ra nguyên nhân thất bại, về sau không thể để sai lầm cùng một lỗi nữa. Hôm nay chúng ta liền mở ra hội nghị tổng kết đặc biệt để xem là từ tuyến khách hàng, tuyến sản phẩm, tuyến giao phó, mọi người cùng nhau xem lại, đem mấu chốt tìm ra. Không cần cố kỵ tôi, coi tôi như những đồng nghiệp bình thường cùng nhau thảo luận”.
Nghe Anh Bồi nói như vậy, nhân viên tham gia hội nghị tâm trạng đang treo trên cao cuối cùng cũng thả lỏng, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. An Tiểu Tâm âm thầm tặc lưỡi,cái này Anh Bồi, thật là lợi hại nha. Một câu nói đem toàn bộ thần kinh mọi người căng thẳng, mọi câu nói sau lại để cho mọi người thanh tỉnh lại, thật đúng là thủ đoạn nha.
Quả nhiên, bộ phận quản lý khách hàng mở miệng nói chuyện. Phía bên trái một nhóm người, há mồm nói: “Vậy tôi xin nói trước. Các ngươi nói, chúng tôi đã đi sớm về tối làm hai tháng, coi như đã hoàn thành, tôi đừng nhắc tới những khó khăn. Trước tiên là nói về tình huống, mỗi lần chúng tôi đi họp cùng những khách hàng kia, đều là bảy tám người cùng đi. Khách hàng có hỏi vấn đề gì, không phải mọi người đều tranh nhau đáp, nếu không ai cũng không đáp, lộn xộn lung tung. Khách hàng luôn là cùng tôi oán trách, thế nào mà Thần Sâm nhìn qua lại loạn như vậy a”.
Quản lý tuyến sản phẩm cũng nói: “Lần này đối thủ thiết kế trạm phát điện năng lượng mặt trời, mà phương án của chúng ta là chủ yếu dùng mỡ lợn truyền thống. Rất dễ nhận thấy, Sudan điện tín đi vào hoạt động tiền vốn cần rất lớn, không chịu nổi mỡ lợn truyền thống, nhưng là khách hàng phía bên kia không hề đem tin tức truyền lại cho phòng sản phẩm chúng ta.”. Hai người kia vừa mở đầu, trong phòng hội nghị lập tức náo nhiệt lên. Anh một lời, tôi một câu, đem mấu chốt công việc đều nói ra hết. Anh Bồi chỉ là lẳng lặng ngồi nghe. An Tiểu Tâm nghĩ lại hội nghị này nên dùng máy ghi âm ghi lại, vì vậy có thể đem hết những gì mình cho là quan trọng ghi chép vào trong laptop.
Mọi người thảo luận thật lâu, cũng không có tính tổng kết gì. Đều là nói mấy ngành trong lúc đó phối hợp, nhưng cũng không biết như thế nào mới có thể phối hợp, Cuối cùng, Anh Bồi ho khan một tiếng nói: “Tôi cảm thấy được, nếu như tôi là khách hàng cũng sẽ không hài lòng”.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Anh bồi, Anh Bồi bình tĩnh nói: “Bởi vì khách hàng cần không phải mạng thông tin truyền thông, không quan trong là mạng lưới, càng không phải là nhiều mạng lưới khác nhau, bọn họ cần chính là những hoạt động mạng lưới viễn thông!”.
Ngay lập tức không khí yên tĩnh lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức bị Anh Bồi gây kinh hãi, bởi vì anh lập tức đã nói trúng điểm mấu chốt rồi. Anh Bồi gõ bàn một cái nói: “Như vậy đi, hôm nay thảo luận dừng tại đây, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi. Hiện tại chúng ta không ta không phải vẫn còn tham gia một dự án khác sao?”
“Ừ, hiện tại chúng ta còn có một dự án Senegal thông tin di động Internet “ Lâm Nặc nói.
“Rất tốt” Anh Bồi kiên định nói: “Chúng ta rút kinh nghiệm lần thất bại này, mọi người cùng nhau cố gắng, đem dự án Senegal giành lấy, đem mặt mũi Thần Sâm đoạt lại cho tôi”.
An Tiểu Tâm nhìn mọi người trong phòng họp bị anh kích động nhiệt huyết sôi trào, trong lòng nghĩ, người này không đi bán hàng đa cập thật đúng là đáng tiếc. Ngay sau đó, An tiểu Tâm cùng Anh Bồi đi vòa phòng nghỉ đơn dành cho khách. Anh Bồi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, ở phòng đơn như An Tiểu Tam và nhưng những nhân viên bình thường khác. Trong không gian hai mươi mấy phòng, tủ lạnh, máy điều hòa không khí, máy nước nóng, máy giặt quần áo, đầy đủ mọi thứ. Gian phòng bên cạnh còn có phòng luyện tập thể hình, bày biện đủ các loại máy tập thể dục, bàn bóng bàn. Hai người nghỉ ngơi cả đêm, ngày thứ hai , Anh Bồi tiếp xúc toàn bộ với nghiệp vụ của công ty con Sudan.Anh cũng không can thiệp công việc cụ thể của người nào, cũng không quyết sách, chẳng qua là không ngừng tham gia hội nghị các ngành, quan sát. Ngay cả đi gặp mặt cùng khách hàng, anh cũng đi theo, lẳng lặng nghe. Bất quá như vậy lại bận chết An Tiểu Tâm, bởi vì cô chẳng những phải đi chung với Anh Bồi. Anh Bồi lúc nghỉ ngơi còn bắt cô làm báo cáo vắn tắt và chỉnh lý ghi chép. Anh Bồi đối với công việc yêu cầu cực cao, phát hiện sai sót liền làm mặt lạnh một chút cũng không qua loa. An Tiểu Tâm số khổ, lúc này không thể không thay đổi tác phong làm việc từ tám phần lên mười hai phần tinh thần nghiêm túc làm việc.
Hàng ngày, Anh Bồi nhìn An Tiểu Tâm nhỏ bé lại nhanh nhẹn sửa sang báo cáo vắn tắt hoặc những ghi chép trọng điểm rõ ràng, không tự chủ được gật đầu. Anh thường thường nghĩ, tại sao làm tổng tài lâu như vậy anh cũng không phát hiện ra nhân tài này? Đáp án dĩ nhiên là An Tiểu Tâm cố ý che giấu, thật đúng là cô nàng giảo hoạt.
Hôm nay nửa đêm, An Tiểu Tâm đột nhiên nghe được một hồi thanh âm dồn dập chạy trốn trong hành lang. Họ ở nơi này rất xa, bình thường buổi tối An Tiểu Tâm căn bản không dám ra ngoài. Hiện tại cô nghe thấy đông đông đông tiếng chạy trốn, trong lòng vô cùng bất an. Cô rời giường giơ tay lên bật đèn, nhưng đèn không có sáng. Cô thử lại bật đèn chỗ khác, cũng không sáng. Vì vậy cô mặc quần áo tử tế , mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng trên trời. An Tiểu Tâm dựa vào trên hành lang nhìn xuống, thoáng thoáng thấy mấy chiếc xe từ trong sân mở ra đi ra ngoài. Đang nhìn, sau lưng cô có tiếng động ở cửa làm An Tiểu Tâm sợ hết hồn. Nhìn kỹ, thì ra là Anh Bồi từ gian phòng cách vách đi ra. Trong bóng tối anh nhìn thấy An Tiểu Tâm trong mắt mang theo cảnh giác, anh không khỏi có chút buồn cười, kinh ngạc hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài xem một chút, giống như bị mất điện”. An Tiểu Tâm trả lời. “A, Khartoum bị mất điện toàn diện, người của ta trong suốt đêm đi đến trong phòng máy tiến hành đảm bảo thông tin”. Anh Bồi trả lời.
“À” An Tiểu Tâm gật đầu một cái, nhìn Anh Bồi một chút rồi nói: “Anh phó tổng, anh cũng muốn đi?”
“Ừ, tôi muốn đi xem một chút. Cô không phải đi theo, trở về ngủ đi”.