Trong phòng trang điểm ồn ào nhiều người qua lại, sự lặng lẽ của hai người phụ nữ đã tạo ra không gian tĩnh lặng riêng biệt.
Cơn thịnh nộ dần trào dâng trong mắt Mã U, cô nhìn chằm chằm vào Thượng Linh, giọng nói trầm lạnh lùng: “Cô tưởng cô là người bị hại sao? Cáu giận, hờn dỗi không có ai vỗ về an ủi, nên tưởng mình mới là người đau khổ? Cô có hiểu tình yêu thật sự là gì không? Không cần cho đi chỉ biết nhận lại, không thấy tấm lòng của người ngay bên cạnh mình… cô không hề xứng đáng với tình yêu của cậu ấy.”
“Phải, tôi không xứng đáng, nên tôi mới ra đi!” Khóe miệng cô khẽ nhếch, gương mặt hiện lên nụ cười đầy mỉa mai: “Tôi đi rồi, đáng lẽ cô phải vui mừng mới đúng. Đừng ra vẻ tử tế nhìn tôi với ánh mắt “tại sao cô lại sống rất ổn cơ chứ?” Cô cũng một vừa hai phải thôi, trước khi tôi còn chưa giơ chân ra đá bay cô đi!”
Mã U hơi nhíu hàng lông mày thanh tú đẹp đẽ: “Đã bao lâu rồi, không ngờ cô vẫn tưởng tôi là…”
“Muốn nói thì nói, không nói thì im mồm, tôi không có thời gian dây dưa với cô.” Thượng Linh ghét nhất là kiểu nói nửa chừng thế này, quay mặt sang Mã U tiếp tục làm việc.
Gương mặt dưới những ngón tay cô vẫn xinh đẹp như xưa. Thời gian thật thiên vị cho cô ta, đã gần ba lăm tuổi, vậy mà làn da vẫn mềm mại xinh tươi, đôi mắt vẫn sâu thẳm như làn nước mùa thu. Mã U lặng lẽ nhìn cô, không nói gì nữa.
Sau khi chụp ảnh xong, Thượng Linh lại gặp cô ta một lần nữa trong hành lang trường quay. Lúc hai người đi lướt qua nhau, cô thấy Mã U đột nhiên lên tiếng: “Cậu ấy ốm, nên khi đó đã không đến kịp sân bay.”
Thượng Linh dừng bước chân.
“Những chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, nếu muốn biết cô tự tìm hiểu lấy. Nhưng hãy nhớ, dù mọi việc ra sao, điều tôi muốn thấy nhất là cậu ấy được hạnh phúc.” Mã U nói xong liền quay người bước đi khi cô chưa kịp lên tiếng.
Mã U có thể nói cho cô rất nhiều chuyện, nhưng cô ta không muốn nói. Đứng trên lập trường của Mã U, bất kể như thế nào Thượng Linh đều không đáng được biết. Nhưng Mã U biết chuyện này người quyết định không phải cô ta.
Thượng Linh đứng ngơ ngác một hồi, cho đến khi chuông điện thoại reo. Nửa tiếng sau, cô rời khỏi trường quay, leo lên chiếc BMW màu bạc vừa đến đón.
“Mệt rồi sao?” Người ngồi trên ghế lái mỉm cười hỏi.
“Vẽ vời lên mắt người khác thì mệt mỏi nỗi gì?”
“Chuẩn bị xong hành lý rồi chứ?”
“Xin người, cậu đã hỏi đến tám trăm lần rồi đấy!”
Người ngồi đối diện khẽ mỉm cười: “Chẳng dễ gì mới mời được, đương nhiên phải cẩn thận rồi!”
“Được rồi, lái xe đi!” Thượng Linh thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Thượng Linh vừa đẩy hành lý vào phòng khách sạn. Mễ Mễ đã lao đến hồ hởi đón mừng.
“Mình biết là cậu nhớ mình, nhưng thực sự không cần phải thể hiện quá khích như vậy đâu…”
“Đồ vô lương tâm, không thèm biết đường về thành phố S thăm mình. Nếu cậu không đến khai trương khách sạn với thằng nhóc đấy, có lẽ mình chẳng gặp nổi cậu mất!”
“Thôi xin, mình đến đây để kiếm thêm tí chút. Đừng nói như thể mình với cậu ta có gì ám muội vậy.” Ba ngày những hai nghìn tệ, khoản này đương nhiên phải kiếm chứ!
“Xì, đừng có lôi bài ấy ra đây. Nếu cần chuyên gia trang điểm sao không đến tìm mình, dù gì mình cũng là khóa trên của cậu ta.”
“Hình như cậu học chuyên ngành kinh doanh!”
“Có gì khác biệt chứ, đều có liên quan đến mỹ phẩm, thằng nhóc chết tiệt này quá thiên vị rồi!”
Mễ Mễ lải nhải mãi không thôi, Thượng Linh đành phải chuyển chủ đề: “Chồng cậu đâu rồi? Không đến cùng sao?” Ai ngờ lại chạm đúng nọc, Mễ Mễ chuyển mục tiêu, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nhai đi nhai lại về ông chồng bận rộn của cô. Thượng Linh nghe đau cả đầu, đúng là phụ nữ kết hôn xong ai cũng thay đổi, một cô gái tính cởi mở đến thế mà giờ cũng bước vào hàng ngũ các mợ lắm chuyện.
Cất xong hành lý, điện thoại trong phòng đổ chuông, đầu dây bên kia nhắc cô trước khi ăn tối đến xem qua vị trí hậu đài sân khấu catwalk, xem có cần bố trí thêm đồ đạc gì nữa không.
“Cậu cứ làm việc tiếp đi, khách sạn này tuyệt lắm, mình đi một vòng xem sao, lát nữa ăn tối gặp nhau sau.”
Sau khi Mễ Mễ đi, Thượng Linh thay một chiếc áo dài rộng và váy ngắn, đi dép lê ra khỏi phòng. Hơn một năm qua luôn bận rộn, lúc nào cũng chỉ công việc, chẳng mấy khi rảnh rỗi nên cô rất ít đi cắt tóc. Giờ đây mái tóc đen đã dài quá ngực, không nhuộm, không uốn đen nhánh như lụa, càng làm gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô thêm phần cuốn hút.
Khu khách sạn nghỉ dưỡng 5 sao nằm bên bờ hồ phía đông thành phố S, diện tích rộng lớn, đầy đủ các trang thiết bị, phong cảnh tươi đẹp. Ngoại trừ khách sạn Cẩm Hoàng, đây chính là dự án đầu tư lớn nhất mấy năm trở lại đây của nhà họ Hoa, do thiếu gia nhà họ toàn quyền phụ trách.
Vị trí đặt sân khấu catwalk là cung điện bằng kính trong suốt bên bờ hồ. Tại đây, một tòa nhà hình bán nguyệt được xây dựng hoàn toàn bằng kính, có thể tổ chức yến tiệc, cũng có thể tổ chức tiệc cưới hoặc các loại hình biểu diễn nghệ thuật.
Bên ngoài còn có một sân khấu trong suốt rộng lớn kéo dài đến trước mặt hồ. Nghe nói khi ánh đèn đêm chiếu sáng lung linh, cung điện tắm mình trong ánh trăng đẹp như mơ.
Tổ chức lễ khai trương khách sạn dưới hình thức biểu diễn thời trang là ý kiến của thiếu gia nhà họ Hoa. Như lời Mễ Mễ nói, rõ ràng là cậu chàng đang lợi dụng việc công để làm việc tư, bên cạnh việc cho ai đó một việc làm thêm lý tưởng, đồng thời còn chờ thời cơ tiến hành chiến dịch tấn công ba ngày hai đêm.
“Không bao lâu sau khi biết cậu ly hôn quay về thành phố Z, cậu ta cũng bye bye luôn cô người yêu. Nhưng ai ngờ cô gái đó lại yêu cậu ta thực sự, làm ầm cả lên một dạo, còn đồn ầm lên là phải đến tìm cậu. Đúng là, cậu ta mắt mù rồi, sao lại thích cậu cơ chứ? Một phụ nữ quá lứa lỡ thì đã ly hôn…” Mễ Mễ chẳng kiêng dè gì thổn thức một hồi, Thượng Linh cũng đã từng nói xa nói gần khi thấy Hoa Ninh quá quan tâm đến mình, nhưng dường như cậu ta định trường kì kháng chiến, xuất hiện với tư cách bạn bè, khiến cô không tài nào ứng phó nổi.
Tuổi trẻ, đẹp trai, giàu có nên mỗi khi Hoa Ninh lái chiếc BMW xuất hiện ngoài trường quay, những người mẫu khác luôn ngước nhìn, cũng thường xuyên tìm cô bắt chuyện. Có khi đi ăn, cô cũng cố ý đưa những người mẫu khác đi cùng, Hoa Ninh tiếp nhận hết tất cả những đợt tấn công mãnh liệt của các người đẹp. Sau này khi làm việc cô cũng thỉnh thoảng nghe mấy người mẫu nói có ăn uống gặp gỡ, cảm thấy mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra làm sao cả.
Vì nhà họ Hoa vốn đã kinh doanh thời trang cao cấp, nên lần biểu diễn này cũng coi như khai trương tuần lễ thời trang mùa hè của chính họ. Công việc của Thượng Linh là trang điểm cho người mẫu trình diễn. Buổi diễn sẽ tiến hành vào ngày thứ hai. Ngày thứ nhất và ngày thứ ba coi như tiện thể mời cô qua khách sạn chơi một chuyến.
Có lẽ gần ngày khai trương, nên rất đông khách đến nghỉ tại đây. Phần lớn các phòng đều đã kín chỗ, trên đường đến cung điện bằng kính, Hoa Ninh gọi điện cho Thượng Linh, cậu có việc đột xuất có lẽ sẽ đến hơi muộn,dặn cô cứ đi trước.
Mùa xuân năm nay nhiệt độ cao bất thường, vừa đến tháng tư mà trời đã nóng như ngày hè. Buổi diễn tập của người mẫu đã kết thúc từ lâu, cung điện bên bờ hồ giờ chìm trong im lặng, những tấm rèm màu trắng khẽ sột soạt trong làn gió. Cô đi một vòng trong phòng trang điểm hậu đài, kiểm tra xong không có vấn đề gì, liền bước chân lên sân khấu trong suốt, tựa mình trên lan can ngắm cảnh hồ.
Đúng lúc đang thư thái, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề ầm ĩ. Thượng Linh vẫn chưa kịp quay đầu lại, mùi rượu nồng nặc đã sộc ngay đến. Cô chau mày khó chịu.
Người đàn ông đứng trước mặt cô chắc đã uống rất nhiều rượu, mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt lờ đờ dừng lại trên chiếc váy ngắn cô mặc.
Váy vừa ngắn vừa bó, cô không đi tất da chân, đôi chân thon dài trắng muốt lộ ra ngoài. Thượng Linh cảnh giác, lách qua hắn ta chuẩn bị chạy đi.
Người đàn ông kia chặn đường cô, mượn men rượu kéo cô lại, đôi mắt quét qua người cô đầy xấu xa: “Cô bé, sao vội đi thế, ha ha… Một mình buồn biết bao, qua đây nói chuyện nào…”
Giữa ban ngày, lại dám mượn rượu giở trò với đàn bà con giá, sao khách sạn lại có loại khách hạ đẳng như thế này chứ? Thượng Linh nhíu mày vội rút tay lại, quay người định chạy đi.
Dường như tên khốn kia càng thích thú hơn khi thấy Thượng Linh kháng cự, lại kéo mạnh tay cô lần nữa, cô phát nôn khi nghe những lời nói trong men rượu nồng nặc.
“Em có biết anh là ai không? Anh là khách Vip ở đây đấy! Đừng có mà không biết phải trái thế! Ngoan ngoãn làm anh vui, anh không thiếu tiền…”
Có lẽ điều thích hợp nhất lúc này là cho hắn một cái bạt tai kết hợp cùng một cú song phi đúng chỗ hiểm, nhưng giọng điệu càng lúc càng lưu manh hơn của tên khốn nạn này làm cho Thượng Linh tức giận. Cô lạnh lùng nhếch mép, quyết định tặng cho hắn một “kỷ niệm suốt đời không quên”.
Nụ cười càng hiện rõ hơn, giọng cô thật dịu dàng, dụ tên dê già say rượu đến gần lan can sân khấu. Chỉ cần đến gần hơn một chút, cô sẽ vung tay, sau đó đẩy nhẹ. Kết quả, kế hoạch không thành công, đúng lúc cô định giơ tay, một giọng nói đàn ông không quen vang đến: “Tổng giám đốc Ngô! Thì ra ngài ở đây!”
Người đàn ông kia bước tới, đỡ lấy người đang say rượu, xem chừng anh ta có vẻ là cấp dưới của tên say này. Thượng Linh tức tối rút tay về, anh chàng kia rõ ràng không biết ý đồ thực sự của cô, rối rít cảm ơn. Tên say không vui nhìn thuộc hạ, lại giở giọng lưu manh dạy dỗ một hồi, hành hạ mãi mới để anh chàng kia dìu đi.
Thượng Linh hừ một tiếng, coi như lão kia gặp may, quay người chuẩn bị đi. Cô thấy có gì hơi khác lạ khi bước lên bậc thềm, từ từ quay đầu sang, người đó đang lặng lẽ đứng trên con đường mòn rải đá bên ngoài cung điện bằng kính.
Cô cũng không rõ lúc đó cảm giác của mình như thế nào, ánh mặt trời chiếu sáng từng lớp sóng trên mặt hồ trong vắt, càng làm tôn lên vẻ rực rỡ chói lóa trên gương mặt anh. Ngực bất ngờ nặng nề như có gì đó vừa đè nén, Thượng Linh bỗng có cảm giác khó thở nghẹn đắng.
Xa cách đã bao lâu nay, cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Hai người đứng cách nhau hơi xa, lại ngăn cách qua lớp cửa kính, cô không nhìn rõ gương mặt anh lúc này ra sao, chỉ loáng thoáng cảm thấy anh có vẻ không vui. Cũng đúng, gặp lại cô đương nhiên chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Người đàn ông đỡ tên say đi ngang qua, ngừng lại cúi đầu nói gì đó với anh, thái độ vô cùng cung kính. Thượng Linh hơi giật mình, lại bước tiếp, đi qua cung điện kính, đi trên con đường rải đá bên bờ hồ.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đen hơi bó, chiếc áo đặt may riêng làm hiện lên thân hình cao ráo hoàn hảo. Thượng Linh dừng bước không lại gần anh nữa, đứng cách anh hơn mười mét, cô không biết tại sao mình lại bước đến đây. Chỉ vì câu nói ấy của Mã U: “Cậu ấy ốm, nên hôm đó không kịp đến sân bay!” Hay bởi vì trước khi cô kịp suy nghĩ, cơ thể đã hành động trước?
Khuôn mặt ấy, những đường nét ấy đều quá quen thuộc, nhưng nét mặt lại vô cùng xa lạ. Dù bốn mắt đang nhìn nhau, nhưng cũng không tìm lại được chút cảm giác qu