Ở cổng trường, một thiếu nữ đeo cặp quai chéo màu đen, tay đang cầm bánh mì, há miệng gặm một tiếng thật to chợt đứng sững lại vì tiếng gọi đó.
Quay đầu lại nhìn về phía có tiếng nói phát ra.
Lâm…Xuân…Vũ…
Thượng đế ơi, đã sang thế kỉ 21 từ lâu rồi sao mà vẫn còn có người thích sử dụng cái tên của thế kỉ trước thế nhỉ? Hơn nữa, điều càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn nữa đó là, cái tên ấy lại được dùng cho một thiếu nữ 16 tuổi, lứa tuổi đẹp như hoa chứ! Càng tồi tệ hơn nữa đó là, cái cô gái đang cầm bánh mì gặm ngon lành ấy lại chính là…tôi!
Đúng, không sai chút nào, tôi chính là cô gái đang đứng ngẩn ra trước cổng trường, là tiểu thư của Lâm Nguyên Đường. Tên của tôi là: Lâm Xuân Vũ!
Còn người đang chạy hồng hộc từ ngoài cổng trường vào, mái tóc cột đuôi ngựa, giọng nói lanh lảnh ấy chính là Lí Thu Sương, là oan gia, là kẻ thù đáng ghét của tôi từ nhỏ tới lớn.
Trời ơi, sáng nay ở đằng sau núi tôi đã bị bố và cái tên Tùng Bình kia dọa cho sợ chết khiếp đi được. Biết chắc hôm nay không phải là một ngày may mắn, nhưng mà trời ơi, cho dù có đen đủi thì cũng có nhất định phải đen đủi đến mức này không hả trời? Lâm Xuân Vũ và Lí Thu Sương…nghe hai cái tên này cứ như thể vận mệnh đã an bài cho họ trở thành một cặp oan gia vậy!
Đáng nói hơn là, con ranh này thừa biết thứ mà tôi ghét nhất chính là cái tên quê mùa của mình, thế mà nó còn dám hét to tên của tôi trước mặt bàn dân thiên hạ nữa chứ! Con ranh này chắc chắn là chán sống rồi!
Nhét nốt miếng bánh mì vào miệng, tôi ngẩng đầu lên, ưỡn ngực hiên ngang trước cô ta (đáng tiếc là “cái sân bay” trước ngực tôi không chịu hợp tác khiến cho tư thế này không được hoàn mỹ cho lắm!) rồi nói:
“Lí Thu Sương, tôi tuyệt đối không đi…”
“Lâm Xuân Vũ, chắc không phải vì sợ mất mặt mà không dám đến chứ?”
Sợ mất mặt? tôi trợn mắt nhìn Lí Thu Sương: xin người! Bản cô nương đây đường đường là người kế thừa duy nhất đời thứ 18 của Lâm Nguyên Đường, chẳng nhẽ tôi lại sợ cái con nhãi ranh như cô?
Hừ, câu chuyện cười hài hước nhất thế kỉ này vẫn chưa dừng lại ở đó.
“Lí Thu Sương, xin cậu nói cho tôi biết tôi sợ mất mặt gì nào?”, tôi liếc mắt nhìn cô ta.
“Cậu sợ gì á? Đương nhiên là sợ nhìn thấy cảnh tượng tôi và anh Huân thắm thiết bên nhau chứ còn gì nữa! Lâm Xuân Vũ, đối với một người mà cho đến giờ vẫn còn chưa có người yêu thì việc đáng sợ nhất chính là nhìn thấy người khác có đôi có cặp! Hơn nữa, đối tượng lại là tôi, Lí Thu Sương_kẻ thù số một của cậu!”
Giỏi lắm, con ranh này dám động chạm vào hai điều đại kị của tôi.
Tôi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lí Thu Sương! Điều thứ nhất mà tôi đây căm thù nhất là có kẻ nào đó réo đủ cả họ lẫn tên của ta ra trước đám đông, bởi vì như vậy khiến tôi cảm thấy thật mất mặt! Thứ hai chính là có người động chạm tới việc tôi chưa có người yêu. Tôi mới chỉ 16 tuổi, cho dù chưa có bạn trai, chưa từng yêu cũng là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề lại là…
Lâm Xuân Vũ tôi không chỉ là người kế thừa duy nhất của nhà họ Lâm mà gia đình tôi còn làm chủ một câu lạc bộ hoàng tử KTV trên thị trường, mà câu lạc bộ Hoàng tử chính là nơi nổi tiếng bởi nhiều nhân viên phục vụ đẹp trai.
Nói cụ thể hơn có nghĩa là, tôi sinh trưởng trong một môi trường dễ có bạn trai nhất nhưng lại chưa tìm được một người bạn khác giới nào có thể nói chuyện quá năm câu.
Hơn nữa trong cuộc đời đáng buồn của tôi, để có thể thuận lợi hoàn thành “kế hoạch bồi dưỡng con rể”, đào tạo ra một cậu con rể ưu tú, tài sắc vẹn toàn cho nhà họ Lâm, ông bố đáng ghét của tôi đã cấu kết với tất cả mọi người, từ lớn đến bé trong nhà họ Lâm, sử dụng mọi phương pháp đe dọa để ép buộc tôi phải liên tục theo đuổi hết anh chàng này đến anh chàng kia mà họ cảm thấy “không tồi” ngay từ hồi tôi mới học lớp một.
Nói một cách cụ thể hơn đó là, mỗi năm tôi đều phải thổ lộ tình cảm đến n lần đối với các anh chàng đẹp trai, cậu bé đẹp trai hay thậm chí các nhóc tì đẹp trai dưới sự uy hiếp của cả gia đình. Nói một cách đơn giản hơn nữa đó là, từ nhỏ tới lớn tôi đều bị những anh chàng đẹp trai, cậu bé đẹp trai hay các nhóc tì đẹp trai ấy từ chối đến n lần.
Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn chưa là gì! Thảm hại nhất vẫn là, trong lần đầu tiên “triển khai nhiệm vụ” thổ lộ tình cảm với người bạn trai ngồi cùng bàn, tôi đã bị thất bại. Thất bại không thành vấn đề, vấn đề là ở_ người bạn trai cùng bàn ấy lại bị con ranh Lí Thu Sương này một tay bắt gọn!
Kể từ đó, trong cuộc đời của tôi luôn đi kèm với sự thất bại và cười nhạo của Lí Thu Sương.
Vì thế mà…bạn bảo tôi làm sao nuốt được cục tức to đùng này đây?
“Lâm Xuân Vũ, tôi nghĩ kế hoạch bồi dưỡng con rể của bố cậu đến nay vẫn chưa thể thành thực được đâu, chắc là ông ấy thất vọng lắm nhỉ? À phải rồi, tôi nghe nói dạo trước ông ấy có giới thiệu cho cậu một người, sao rồi, người ta không thích cậu chứ gì? Không phải là bị cái dáng vẻ đàn ông của cậu dọa cho sợ chạy mất dép đấy chứ?”
“Lâm Xuân Vũ, ngày sinh nhật của cậu cách ngày sinh của tôi không xa đâu nhỉ? Chẳng phải bố cậu nói sẽ xác định đối tượng kết hôn cho cậu trước ngày sinh nhật 16 tuổi đúng không? Nhưng phải làm thế nào bây giờ, cái gì mà đối tượng kết hôn chứ, đến giờ ngay cả bóng dáng của đối phương còn chưa thấy đâu nữa là!
Lâm Xuân Vũ, sao bố cậu vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ? Nói cái gì mà nhất định phải gả cậu khi cậu tròn 18 tuổi chứ? Tôi nghĩ, với tướng mạo của cậu, công thêm với tính cách của cậu thì đừng nói 18 tuổi, mà đến 28 tuổi cũng không có người rước đâu! Ha ha…thực ra cậu có thể bảo bố cậu mua cho cậu một người bạn trai cũng được mà! Ha ha ha…”
“Ai nói là tôi không có bạn trai?”
Trên đời này có ai đi mua bạn trai chứ? tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này!
Mặc dù biết là con ranh Lí Thu Sương này chỉ cố tình dùng những lời lẽ không hay để khích bác tôi, mặc dù biết bây giờ không phải là lúc phô trương thanh thế, mặc dù biết nếu vì không chịu nổi uất ức mà nói ra một lời nói dối khủng khiếp, ví dụ như câu “Ai nói là tôi không có bạn trai” thì đến lúc cấp bách tôi sẽ càng phải dùng nhiều lời nói dối hơn để che đậy lời nói dối lúc ban đầu.
Nhưng mà, hu hu hu…thượng đế ơi, cái con ranh Lí Thu Sương này quả là khinh người quá mức, dám nói là cho dù tôi 28 tuổi cũng chẳng thể lấy nổi chồng, như vậy làm sao mà tôi nhẫn nhịn cho nổi?
“Lí Thu Sương, tôi nói cho cậu biết, tôi đã có bạn trai từ lâu rồi!”, tôi ưỡn ngực, ra vẻ hống hách.
Mặc kệ, mặc kệ hết, sự việc đã đến nước này rồi thì thể diện quan trọng hơn tất cả. Trước mắt phải giảm bớt sự hống hách, đắc chí của con ranh Lí Thu Sương này đã!
“Cậu có bạn trai rồi sao?”, quả nhiên khi nghe thấy tôi nói vậy, cô ta liền ngây người ra, khuôn mặt không dấu nổi vẻ sửng sốt, “Không thể nào!”, Lí Thu Sương khẳng định chắc nịch.
Cái con ranh này, khẳng định chắc nịch như vậy có ý gì?
Tôi trợn mắt lườm cô ta một cái sắc lẻm rồi phẫn nộ quát: “Lí Thu Sương, cậu không tin thì cứ chờ đấy! Ngày mai tôi sẽ dẫn anh ấy cùng đến tham dự sinh nhật của cậu, cho cậu trắng mắt ra!”
“Được thôi, Lâm Xuân Vũ, câu này là cậu nói đấy nhé! Tôi đợi gặp bạn trai của cậu vào ngày mai! Đến lúc ấy, cậu mà dám trốn thì cứ chuẩn bị tâm lí bị chúng tôi cười nhạo cả đời đi!”
Đến lúc ấy, cậu mà dám trốn thì cứ chuẩn bị tâm lí bị chúng tôi cười nhạo cả đời đi!
Lí Thu Sương vừa bỏ đi, sự hung hăng của tôi bỗng chốc xẹp lép như quả bóng bay bị châm kim vậy. Bị cười nhạo cả đời? Hơn nữa lại bị cô ta cười nhạo cả đời sao? Thượng đế ơi, cái giá này có phải là quá đắt hay không?
Vào chính cái lúc tôi đang lê bước về phòng học thì từ xa vọng lại tiếng của Lí Thu Sương:
“Này, nếu như thật sự sợ mất mặt, cậu cũng có thể mang theo anh chàng vệ sĩ Tùng Bình của cậu đến. Thực ra anh chàng đó cũng xứng đôi với cậu lắm! Đương nhiên cậu cũng có thể lợi dụng thân phận ông chủ của bố cậu để mời một anh chàng phục vụ đẹp trai nào đó giúp cậu ứng phó với chuyện này!
A..ha ha…ha”
Tiếng nói ám ảnh ấy cứ bám lấy tôi không chịu tan biến, khuôn mặt của tôi đỏ bừng như sắp vỡ tung đến nơi rồi! Tức quá! Thật là ức hiếp người quá mức mà!
Không, không được! trong não tôi vụt qua những hình ảnh bị Lí Thu Sương chê cười, tôi vỗ mạnh đầu mình, nắm chặt tay hạ quyết tâm: cho dù thế nào, cho dù có là lừa gạt, đe dọa, quyến rũ hay cầu xin…bất kể là sử dụng phương pháp nào đi nữa, trước ngày mai tôi cũng phải tìm cho bằng được một “người bạn trai”!
….. Hình như mới sáng nay, mục tiêu của tôi chỉ là tìm cho được bạn trai trong thời gian hai tháng trước ngày sinh nhật, vậy mà chỉ vài phút sau thôi, ông trời ơi…cái giới hạn này đã rút ngắn lại chỉ còn đến tối mai thôi!
Ở nơi nào đó trên bầu trời kia, chắc chắn có kẻ nào đó rất căm hận tôi, chắc chắn là như vậy!
Vol 2. Hoàng tử nụ cười của lớp học quyến rũ Thực ra đến lúc cấp bách cũng không phải là không có người để lựa chọn. Trái qua mấy tiết liền trăn trở suy nghĩ, đến giờ nghỉ giải lao, tôi lặng lẽ đến trước cửa lớp 11A ở lầu ba, lớp học được toàn trường mệnh danh là “lớp học quyến rũ”
Đừng tưởng rằng mỗi lớp trong trường tôi đều có biệt hiệu riêng. Ngoài lớp 11A ra, các lớp khác không hề có biệt danh hay tên riêng gì cả. Lớp học có được cái tên đặc biệt và được cả trường ngưỡng mộ như lớp 11A thì toàn trường chỉ có một mà thôi.
Thậm chí, trường trung học quý tộc Thần Nam nổi tiếng nhất nhì trong cả nước không phải là vì có nhiều các công tử, tiểu thư con nhà danh giá, cũng không phải là nơi có thiết bị giảng dạy cao cấp nhất của thế giới, càng không phải trường học nổi tiếng hàng năm đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú cho đất nước, mà chính là bởi vì lớp 11A, “lớp học quyến rũ” này.
Tôi cẩn thận thò đầu nhìn vào từ phía cửa kính, lập tức có cảm giác như được ánh hào quang chiếu tới. Đứng trước lớp học này, ai ai cũng có cảm giác như bản thân mình thật nhỏ bé!
Những chàng trai và những cô gái hoàn mỹ nhẹ nhàng đi lại trên giảng đường chuyên dụng của “lớp học quyến rũ”, những sản phẩm It mới mẻ chỉ thấy trên ti vi lấp lánh ánh sáng, trong không khí phảng phất mùi thơm tao nhã hòa quyện bởi nhiều loại nước hoa danh tiếng càng khiến cho không khí ở lớp học này trở nên đặc biệt.
Tôi lắc mạnh cái đầu suýt nữa trở nên mê muội và hướng mắt về phía cửa sổ “lớp học quyến rũ” này. Đó chính là nơi chứa đứng một trong ba nguyên nhân khiến cho lớp học này được mệnh danh là “lớp học quyến rũ”_chỗ ngồi của hội trưởng Sam Mậu Nhất, người có “nụ cười quyến rũ” nhất.
Trong phòng học huyên náo, ở một góc nhỏ hoàn toàn tách biệt khỏi thứ tạp âm xung quanh, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng tao nhã, yên lặng ngồi dựa lưng vào cửa sổ, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh rất dày. Người ấy chăm chú đọc sách, đôi lông mày nhíu lại, vẻ mặt biến đổi theo những tình tiết trong tiểu thuyết.
Ánh sáng mặt trời nhảy nhót trên bục cửa sổ, lấp lánh trên mái tóc ngắn màu hạt dẻ khiến cho chàn