ng chậm mở cửa lên xe ngồi, Vũ Chi Húc cũng vội vã ngồi chỗ tay lái, khởi động quay đầu xe.
"Đừng đùa anh nữa , nói mau đi!" Hắn vừa lái xe vừa hỏi.
"Anh ta bảo em giúp anh ta bắt Mặc Tử Hàn!" Tử Thất Thất rốt cục nói ra.
"Cái gì?" Vũ Chi Húc kinh ngạc mở to mắt, nhiên sau không nhịn được cười to, "Ha ha ha. . . . . . Anh ta cũng quá khôi hài rồi đấy, vậy mà lại tìm em hỗ trợ? Ha ha ha ha. . . . . . Anh ta không ngu đến mức đó chứ? Ha ha ha ha. . . . . ."
"Anh làm gì mà cười đến mức vậy, lái xe cho cẩn thận, rất nguy hiểm đấy!" Tử Thất Thất nhìn hắn cười to lập tức nhắc nhở.
Vũ Chi Húc cực kỳ nghe lời nhịn cười, ngồi thẳng, nghiêm túc lái xe.
Tử Thất Thất nhìn hắn, cũng khẽ cười nói, "Anh ta thấy em đi cùng với anh, đã cho rằng em muốn thuê anh giết Mặc Tử Hàn, nhưng mà em nghĩ anh ta hẳn sẽ không ngốc như vậy, anh ta tìm em nhất định còn mục đích khác!"
"Có ý gì?" Vũ Chi Húc hỏi.
"Anh nghĩ đi, anh ta đã điều tra em, nhất định biết cảm tình năm năm trước của em với Mặc Tử Hàn, tuy rằng cũng có khả năng vì yêu thành hận, nhưng mà anh ta tìm em, có thể là muốn từ chỗ em biết được một chút tin tức, có điều là, em ngược lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất thú vị!" Tử Thất Thất lộ ra nụ cười giảo hoạt, hơn nữa còn như một tên trộm cực kỳ tà ác .
Vũ Chi Húc quay lại nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, tò mò hỏi, "Em nghĩ đến chuyện thú vị gì vậy hả?"
"Cái này em không thể nói cho anh, nhưng chờ thời cơ chín muồi, anh tự nhiên sẽ biết thôi!"
Vũ Chi Húc lại quay lại nhìn nụ cười của cô.
Trong năm năm này, dường như cho tới giờ chưa thấy cô cười xinh đẹp như vậy, xem ra trước mộ Ninh Ngọc Nhi, Mặc Hình Thiên, và nghĩa phụ, cô đã đưa ra kết thúc cuối cùng, cũng nhất định hạ quyết tâm cuối cùng, và đưa ra lựa chọn cuối cùng. Thật hy vọng cuộc sống về sau của cô ấy sẽ trở nên sáng lạn, lấp lánh. . . . . . Giống như mặt trời ở trên cao.
"Kế tiếp muốn đi đâu đây?" Hắn đột nhiên chuyển đề tài.
"Tới khách sạn, em muốn nghĩ ngơi một chút!"
"Không trở về Mặc gia sao?" Hắn hỏi.
"Em cùng anh ấy ước định ba ngày, ba ngày sau em sẽ về tìm anh ấy!"
"Sao lại là ba ngày?"
"Bởi vì ngày mai em còn muốn tới một nơi, còn có một chuyện rất quan trọng phải xử lý!"
"Là chuyện quan trọng gì vậy?"
"Ngày mai anh sẽ biết. A đúng rồi. . . . . . Em lại quên mất một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng!" Tử Thất Thất đột nhiên quay lại nhìn hắn.
"Chuyện gì?" Vũ Chi Húc kinh ngạc.
"Đó là. . . . . . Em đã đáp ứng mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì? Cơm Tàu? Cơm Tây? Hay là món Nhật? Hoặc món Hàn?"
"Anh muốn ăn món gia đình!" Vũ Chi Húc cố ý gây phiền toái.
"OK! Không thành vấn đề, em sẽ giúp anh mời một đầu bếp cực kỳ có tiếng!" Tử Thất Thất sảng khoái đáp ứng.
"Ai a?"
"Họ Tử, tên Thất Thất!"
"Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh rồi!"
"Đương nhiên rồi!"
Hai người trêu đùa tán gẫu, giống như bạn bè quen biết lâu năm. Mà lúc này Tử Thất Thất tiếp tục nói nốt những lời chưa nói xong với ba thân nhân thân nhất của mình: ba, mẹ, ba. . . . . . Con xin lỗi, con lựa chọn tha thứ cho Mặc Tử Hàn, nếu ba người tức giận, vậy chờ sau khi con xuống địa ngục, nhất định sẽ rửa sạch cổ mình, mặc cho mọi người chia cắt, thế nên. . . . . . Hãy để Thất Thất được buông thả lúc này đi!
Một lần này. . . . . .
Cám ơn mọi người!
※※※
Sáng sớm ngày thứ ba
Tại biệt thự Mặc gia
Mặc Thiên Ân đứng ở cửa phòng ngủ lầu hai, nhẹ nhàng gõ ba cái.
"Cộc, cộc, cộc!"
"Vào đi!"
Nghe tiếng Mặc Tử Hàn vọng ra, hắn mở cửa vào rồi đi vào, nhìn Mặc Tử Hàn đang đứng ở cửa nhìn cửa lớn của biệt thự.
"Con tìm ba có việc gì sao?" Mặc Tử Hàn quay người lại nhìn khuôn mặt đáng yêu của hắn.