Khóe miệng Mặc Thiên Tân gợn lên. Tiểu quỷ quả nhiên vẫn là tiểu quỷ, cho dù thông minh như thế nào vẫn là đứa trẻ nhỏ chưa hiểu gì, làm cho hắn rất muốn đùa giỡn.
“Này… anh hỏi em, tại sao lại muốn gặp cha anh đây?” Hắn bỗng nhiên dịu dàng cười hỏi.
Thổ Nghiêu phía sau nghe được âm thanh mềm mại thân thiết của hắn không khỏi có chút cau mày, trong lòng âm thần nỉ non: lại bắt đầu rồi.
“Em không có nghĩa vụ nói cho anh biết.” Mặc Thiên Ân không chút lưu tình trả lời.
“Có đúng không ?” Mặc Thiên Tân vẫn dịu dàng cười, sau đó khe khẽ nhướng mi một chút nói: “Em không muốn nói, thì để anh đoán thử đi. Em hôm qua nói sẽ không gọi anh là anh trai, chứng minh có quan hệ người thân, mà nhìn tuổi của em, sẽ khoảng dưới 5 tuổi, mà năm năm trước mẹ quả thực mang thai, nhưng mẹ lại sinh hạ một bé gái, theo hiểu biết của anh đối với mẹ, trừ bỏ cha bây giờ sẽ không thích một người đàn ông nào khác, cũng không gả cho bất cứ người đàn ông nào, cho nên… từ đó suy luận ra, cộng thêm suy đoán của anh, 5 năm trước khi mẹ sinh em bé, cùng với Thiên Ái còn có thêm một anh trai hoặc một em trai song sinh.”
Nghe hắn nói không ngừng, Mặc Thiên Ân vẫn duy trì im lặng, nhất là khi hắn từ khe cửa nhìn ra thấy một thân hình mảnh khảnh, cũng không có biến hóa gì, vô cùng bình tĩnh.
“Như thế nào? Tại sao không nói gì? Anh nói đúng rồi phải không ?” Mặc Thiên Tân cười hỏi.
“…….” Mặ Thiên Ân vẫn không nói gì, hoàn toàn im lặng.
“Xem ra anh đoán đúng, em chính là em trai của anh, mà nhìn em khỏe mạnh như thế thì mẹ cũng có thể sống rất tốt đi, thế mẹ….”
“Rầm….” Mặc Thiên Tân còn chưa nói xong, Mặ Thiên Ân đã đem cửa phòng đóng lại, một lần nữa không cho khách vào nhà.
Tiểu tử thối kia, hắn không tin không có biện pháp trị hắn.
“Thổ Nghiêu!” Hắn tức giận lớn tiếng.
“Vâng!” Thổ Nghiêu vẫn đứng đằng sau lập tức cúi đầu.
“Mở cửa ra.” Mặc Thiên Tân ra lệnh.
“Vâng.”
Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, đi đến trước cửa, chuẩn bị tốt từ trên xuống dưới, chỉ nghe cửa phòng “ken, két” một tiếng, được mở ra, sau đó thổ Nghiêu mở cửa phòng, nghiêng người mà đứng, cung kính hơi hơi cúi đầu.
“Tiểu thiếu gia, mời!”
Mặc Thiên Tân đi nhanh vào trong phòng, mà trong phòng khách, Mặc Thiên Ân ngồi trên ghế sofa, trên sống mũi vẫn mang cặp kính đen, che khuất nửa khuôn mặt.
Mặc Thiên Tân đi đến sofa ngồi đối diện hắn, theo dõi nét mặt hắn.
“Bây giờ nói cho anh biết, mẹ đang ở đâu?” Hắn chất vấn.
“…..” Mặc Thiên Ân trầm mặc, cầm ly nước chanh lên uống một ngụm nhỏ.
“Nói cho anh biết, em tìm tới cha có mục đích gì?” Mặc Thiên Tân lại hỏi tiếp.
“………” Mặc Thiên Ân không nói, lại uống một ngụm nước chanh.
Mặc Thiên Tân cau mày, nhìn vẻ hết sức bình tĩnh của hắn, thậm chí có thể nói không hề có chút phản ứng nào, cảm thấy giận dữ.
“Em không nói lời nào cũng không sao, nghe anh nói cũng được, nhờ em chuyển lời đến mẹ, thực ra năm năm trước cha….”
“Xin anh đừng nói nữa có được không?” Mắc Thiên Ân đột nhiên ngắt lời bằng giọng điệu cực kỳ khách sáo.
“Em nói cái gì?” Mặc Thiên Tân nổi giận.
“Mặc dù em không biết anh giải thích cái gì, nhưng người em muốn gặp không phải là anh, cho nên mời anh lập tức ra ngoài, được không ?”
“Em………”
“Tự tiên xông vào phòng người khác, cũng là một hành vi phạm pháp, nếu anh muốn nghỉ ngơi một chút trong nhà giam, em sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của anh.”
“Tiểu quỷ thối, em không cần quá kiêu ngạo!” Mặc Thiên Tân từ ghế sofa đứng lên, hai mắt trừng khuôn mặt non nớt của hắn.
Mặc Thiên Ân hơi ngửa đầu, xuyên qua mắt kính màu đen nhìn khuôn mặt giận đùng đùng của hắn, mẹ Lam Lam từng nói qua, hắn từ bé rất thích trêu trọc người, càng thích đùa giỡn người, luô nắm cơ hội dắt mũi người khác để thao túng, cho nên biện pháp giải quyết tốt nhất là không để ý đến hắn, coi hắn như không khí thì sẽ không rơi vào cạm bẫy của hắn, cũng sẽ không cho hắn có cơ hội đi bước tiếp theo, cho nên….
“A, những gì muốn nói đã nói xong rồi sao? Có thể mời anh đi ra ngoài không ?” Hắn lập tức hạ lệnh trục khách.
“Nững gì muốn nói đều không nói .” Mặ Thiên Tân thực sự tức giận.
“Phải không ? Vậy thì không cần nói, mẹ em từng nói cho em biết, cùng người xa lạ xảy ra tranh luận là một hành vi vô cùng xa xỉ.”
“Cái gì?”
“Mời đi thong thả, không tiễn.” Mặc Thiên Ân lại hạ lệnh trục khách, vừa uống một ngụm nước chanh trong tay.
Sắc mặt Mặc Thiên Tân nháy mắt trở nên nặng nề, biểu cảm cũng hết sức nghiêm túc.
Tiểu quỷ này rất cá tính, hơn nữa hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hắn, xem ra mềm không được, chỉ có thể mạnh bạo rồi.
“Thổ Nghiêu.”
“Vâng.”
“Bắt hắn lại cho ta, ta mang về, từ từ, từ từ thẩm vấn.” Hắn bỗng nhiên gian ác ra lệnh.
“Vâng.” Thổ Nghiêu cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức bước mấy bước tới bên người Mặc Thiên Ân, vươn tay định bắt hắn.
Mặc Thiên Ân khẽ ngẩng đầu, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười giả tạo, hết sức nghiêm túc nói: “Chạm vào tôi sẽ bị thương.”
Bị thương?
Tiểu quỷ cuồng vọng.
Mày Thổ Nghiêu hơi nhăn lên, sau đó vươn tay, tiếp tục tiếp cận, va chạm vào cánh tay hắn, đồng thời sử dụng lực bắt lấy.
“Thật sự là không nghe lời khuyên bảo của tôi, mọi người đều nói bị thương là vì vẫn khư khư cố chấp nhảy vào trong hố lửa.”
Một tiếng động đột nhiên vang lên làm cho Mặc Thiên Tân cùng Thổ Nghiêu quay đầu lại, nhưng khi bọn hắn phát hiện, Vũ Chi Húc cũng đã nhanh chóng từ cửa phòng đi tới phía sau Thổ Nghiêu, đồng thời sử dụng súng trong tay chỉ vào sống lưng của hắn.
“Chú là ai?” Mặc Thiên Tân hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt xấu xa tươi cười của Vũ Chi Húc.
“Tiểu thiếu gia, hắn là Vũ Chi Húc.” Thổ Nghiêu xoay người nhìn Vũ Chi Húc, giữa đôi lông mày nhăn lên thật sâu.
“A….. là người năm năm trước bắt mẹ tôi, gián tiếp hại chết chú Bách Hiên, là người đàn ông mất tích cùng mẹ, như vậy tên tiểu quỷ này đúng là con trai của mẹ, là em trai ruột thịt của tôi, nói cách khác… mẹ không có chết, lại còn sống rất tốt nữa, đúng không ?” Mặc Thiên Tân cuối cùng xác định phán đoán của mình.
“Cháu rất thông minh.” Vũ Chi Húc mỉm cười.
“Cám ơn khen ngợi.” Mặc Thiên Tân rất lễ phép gật đầu cảm ơn.
“Nhưng tiếc là chú không thể để cháu nói việc này cho Mặc Tử Hàn, nếu không chú sẽ bị Tử Thất Thất mắng.”
“Phải không? Vậy chú sẽ làm gì?”
“Cháu yên tâm, chú sẽ không làm hại cháu, dù sao cháu cũng là con trai bảo bối của Tử Thất Thất, nhưng muốn ủy khuất cháu ngủ một chút rồi.” Vũ Chi Húc nói xong, liền dùng tay lấy từ trong âu phục ra một khẩu súng gây mê, nhắm ngay vào cổ lộ ra của hắn.
Mặc Thiên Tân nhìn súng trong tay hắn, cũng không có chút sợ sệt nào, ngược lại đem khóe miệng tươi cười của mình kéo càng sâu, nói: “Nếu cháu đã biết nhiều như vậy thì chú không ngại nói nhiều cho cháu biết một chút, sau năm năm, mọi người đột nhiên xuất hiện là vì cái gì?”
Hai mắt Vũ Chi Húc hơi hơi chuyển động, liếc nhìn Mặc Thiên Ân.
“Em tới giết Mặc Tử Hàn.” Mặc Thiên Ân rất thẳng thắn trả lời.
Giết?
Mặc Thiên Tân có hơi chút sửng sốt, hai tay đột nhiên nắm chặt, vừa muốn mở miệng, tay trái Vũ Chi Húc lập tức bóp cò súng, trong nháy mắt súng gây mê bắn ra một cái kim tiêm nho nhỏ.
Mặc Thiên Tân chỉ cảm thấy cổ như bị muỗi cắn một chút, một giây sau đó, hai mắt liền chở nên mơ hồ, nhanh chóng hôn mê.
“Tiểu thiếu gia?” Thổ Ngiêu kêu to, Vũ Chi Húc liền đem súng bên tay trái bắn vào cổ của hắn, nhưng Thổ Nghiêu cũng không té xỉu ngay, Vũ Chi Húc thừa dịp hắn không cách nào đánh trả, bắn thêm một lần nữa, lần này Thổ Ngiêu mới từ từ mất đi tri giác, ngã ở trên mặt đất.
Mặc Thiên Ân rất bình tĩnh nhìn hai người té xỉu trên đất, sau đó dùng lực ngẩng đầu, nhìn Vũ Chi Húc nói: “Đem người tuổi trẻ vào phòng, còn người lớn tuổi lên trên ghế sofa.”
Tuổi trẻ? Lớn tuổi?
“Cháu dùng từ rất kỳ quái, kêu anh trai sẽ ít đi miếng thịt hay sao?” Vũ Chi Húc có chút phàn nàn.
“Không cần chú quản.” Mặc Thiên Ân hoàn toàn không cho hắn thể diện.
“Chú không cần biết người nào quản cháu. Cháu là chú mang đến, nếu cháu bị thương, trở về chú ăn nói làm sao với Tử Thất Thất.”
“……..”
“Này, chú nói cháu có nghe không ?”
“……..”
“Ai…… Tại sao tính cách của cháu lại như vậy, chú giống như một thằng hề vậy.”
“Chú không phải thằng hề mà là chú nói quá nhiều.” Mặc Thiên Ân đột nhiên mở miệng, sau đó nói ra nguyên tắc của mình: “Cháu cho rằng chỉ cần nói vấn đề trọng điểm là tốt, nói quá nhiều chỉ lãng phí nước bọt, rất phiền toái.”
“Ha. Phiền toái? Là như thế sao?” Vũ Chi Húc hoàn toàn bị đứa nhỏ này đánh bại, hắn không có gì để nói nữa.
“Nhất định không sai, chú nhanh đem hai người kia xử lý tốt đi, chúng ta sẽ đi gặp Mặc Tử Hàn.”
“Cháu muốn đi tìm hắn?”
"Dĩ nhiên!" Hắn xác định nói , liền khom lưng đem điện thoại trong túi Mặc Thiên Tân lấy ra.
Hắn không muốn chờ đợi nữa, nếu kế hoạch bị người phá hư, thì cũng chỉ có thể chủ động xuất kích rồi.
Nắm chặt điện thoại ở trong tay, mặt hắn vẫn tỉnh táo như cũ.
Mười phút sau.
Đại sảnh khách sạn Rich.
Mặc Thiên Ân và Vũ Chi Húc cùng nhau đi ra cửa chính bằng thủy tinh trong suốt, nhưng lúc mới vừa muốn lên xe, lại phát hiện sau xe ngồi ngồi một người đàn ông.
Quả nhiên còn phái người tới rồi.
Vũ Chi Húc chân mày hơi nhíu lên, âm thầm than thở.
Chợt, cửa xe bị mở ra, ngươig đàn ông ngồi trên xe đứng ở trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói, "Tử Thất Thất muốn hai người phải lập tức trở về!"
"Chú Tường Vũ, mẹ cũng tới sao?" Mặc Thiên Ân hỏi.
"Không có!" An Tường Vũ trả lời.
"Vậy cháu an tâm rồi!" Mặc Thiên Ân rất rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Có ý tứ gì?" An Tường Vũ không rõ hỏi.
"Như vậy vẫn chưa rõ sao?" Vũ Chi Húc đột nhiên mở miệng, cười xấu xa nói, "Ý tứ của hắn là, chỉ có một mình anh tới, cũng không gây sợ hãi rồi, bởi vì anh căn bản cũng không phải là đối thủ của tôi!"
"Anh ở đây xem thường tôi?" Trong nháy mắt trên người của An Tường Vũ tản mát ra sát khí.
"Không phải xem thường, tôi đang nói sự thật, anh mới được Mặc Thâm Dạ huấn luyện bốn năm, còn tôi từ nhỏ ở nơi này với một nhóm tiếp xúc, cho nên. . . . . ." Hắn muốn nói lại thôi, vô cùng đắc ý.