“Mạn Mạn” Thường Khoái Khoái kêu một tiếng, nhìn cô.
Thường Mạn Mạn mím môi, dừng ngay động tác “kén cá chọn canh” của mình, ngoan ngoãn ăn một cọng rau, vừa ăn vừa nói, “Ha ha, rau ngon, rất ngon, hai người cũng ăn đi.” Nhưng vẻ mặt của cô lại tựa như đang ăn hoàng liên* vậy.
0 : hoàng liên là một loại thuốc bắc, vị rất đắng cùng khó nuốt
Bạch Kiểu Thiên giật mình nhìn một cảnh tượng này, hắn không ngờ Mạn Mạn lại nghe lời Khoái Khoái như vậy, thật quá ngoài ý muốn. Thoáng nhìn món rau cải kia, hắn cau mày, hắn vốn cũng rất ghét ăn rau. Động tác kia lại bị Thường Mạn Mạn thấy được, cô cười xấu xa một tiếng. Gắp một ít rau cải vào trong chén hắn.
“Anh cũng ăn đi, rau cải rất ngon, rất dinh dưỡng, có tác dụng dưỡng dung, hơn nữa món rau này là do Khoái Khoái làm nên nó càng ngon, anh nhất định sẽ không để cho Khoái Khoái thất vọng đúng không !?.” Cô nói với vẻ mặt mong đợi, tại sao chỉ có một mình cô là bị con trai ngược đãi chứ, một người vui không bằng mọi người vui mà, Thường Mạn Mạn rất phúc hắc nghĩ.
Thường Khoái Khoái đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Mạn Mạn, nhóc cũng không có ý định phá cuộc vui của cô. Ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên, sau nhóc cúi đầu ý chỉ rất thất vọng, nhưng nụ cười bên khóe miệng đã bán đứng vẻ đáng thương của nhóc.
Bạch Kiểu Thiên sắc mặt khó coi nhìn mấy cọng rau giống như côn trùng kia, khẩu vị hắn mất ráo, nhưng khi nhìn biểu tình mong đợi của Mạn Mạn, hắn không thể để cho mỹ nhân thất vọng, cầm lên đôi đũa, gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng, máy móc nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.
“Ừ, ngon, Khoái Khoái làm món rau này thật ngon.” Mặc dù mùi vị không tệ, nhưng hắn trời sinh đã không thích món ăn này.
“Ngon à?” Thường Mạn Mạn vui vẻ nói, đừng nghĩ cô ngu ngốc mà không nhìn ra việc hắn không thích ăn rau, nếu hắn muốn gượng chống, cô sẽ thành toàn cho hắn. cb Thường Mạn Mạn ở trong lòng cười “hô hô hô”. Rót toàn bộ rau xanh trong dĩa vào trong chén hắn, cô không cần tiếp tục ăn món rau đáng ghét kia nữa rồi. Xem xem, cô thông minh không ^^. Thường Mạn Mạn trong lòng hồi hộp.
Bạch Kiểu Thiên bén nhìn món rau đấy ắp trong chén, nuốt nước miếng một cái, hắn thật muốn đánh vào mặt mình.
“Thiên, nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng, Thiên là người giỏi nhất, dũng cảm khiêu chiến với rau.” Thường Mạn Mạn hai mắt mong đợi nhìn hắn.
“Dĩ nhiên, anh là ai chứ, mấy cọng rau xanh nho nhỏ này là gì, có nhiều hơn, anh cũng ăn được hết, hơn nữa đây là món do con trai làm.” Nói xong Bạch Kiểu Thiên liền hối hận, hắn vốn định kêu Mạn Mạn ăn cùng với hắn, vì sao lời khi đến khóe miệng liền thay đổi đây. Bạch Kiểu Thiên mặt ảo não. Thầm mắng chính mình không giữ vững lập trường, vì sao khi nhìn Mạn Mạn, suy nghĩ của hắn lại thay đổi chứ.
“Thật ư, vậy anh nhanh ăn hết đi, không đủ thì kêu Khoái Khoái làm thêm.” Thường Mạn Mạn nhiệt tình đề nghị.
“Không cần, nhiêu đấy là đủ rồi, Khoái Khoái cũng mệt rồi.” Bạch Kiểu Thiên trong lòng hối hận, vì sao chỉ cần là lời Mạn Mạn nói thì hắn vĩnh viễn nghe theo, hắn muốn chống án, hắn muốn chống án, hức hức mệnh hắn thật khổ, hắn không muốn trở thành “liệt sĩ”. Nội tâm hắn nghĩ như vậy,nhưng miệng lại ngoan ngoãn ăn rau – thứ hắn ghê tởm nhất.
Tâm tình Thường Mạn Mạn thật tốt mà ăn những món còn lại trong chén, thấy vậy, kẻ bị cô “chỉnh” nhưng không thể nói – Bạch Kiểu Thiên liền vui vẻ hẳn lên, ngay cả món rau cải trong chén cũng biến thành mỹ vị tuyệt hảo.
Thường Khoái Khoái nhìn hai người, tâm tình nhóc cũng rất tốt, xem ra mẹ có thể ăn sạch sành sanh cha được rồi, về sau nhóc không cần sợ cha sẽ khi dễ mẹ nữa.
BỮA TIỆC
“Tổng giám đốc, đây là lịch làm việc hôm nay, đúng rồi, tối nay có một bữa tiệc từ thiện, ngài có đi không?” Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Triệu Linh Linh nghiêm túc báo cáo. Kể từ khi tiếp nhận chức vụ thư kí tới nay, cô cảm thấy so với tưởng tượng nó nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Không đi.” Tần Phong cự tuyệt không chút do dự, hắn vẫn luôn ghét mấy cái chuyện xã giao này, trừ phi cần thiết hắn tuyệt đối không đi.
“Vâng, tôi hiểu thưa tổng giám đốc, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin đi ra ngoài trước.” Triệu Linh Linh cung kính nói.
“Chờ một chút.” Tần Phong đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
“Tổng giám đốc còn có việc sao?”
“Công ty Bạch Thị cũng sẽ đi sao?”
“Ách hẳn là vậy.” Cô không hiểu, chuyện này có liên quan gì tới công ty Bạch Thị chứ !?.
“Tối nay tôi sẽ đi, cô sẽ làm partner của tôi, không còn chuyện gì nữa, cô đi ra ngoài đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Triệu Linh Linh tỏ vẻ mặt không hiểu đi ra ngoài, cô thật không hiểu, tổng giám đốc rốt cuộc là đang suy nghĩ gì chứ, chẳng lẽ là vì chuyện Bạch Thị cự tuyệt hợp tác lần trước ư, tổng giám đốc đang muốn củng cố mối quan hệ tốt với bọn họ sao.
Thời điểm Triệu Linh Linh rời đi, Tần Phong ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, ánh mắt lóe ra tia sáng thần bí, tối nay sẽ là một buổi tối khó quên.
“Bảo bối, tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng anh đi.” Bạch Kiểu Thiên hướng về phía Thường Mạn Mạn – người đang xem văn kiện nói.
“Rất quan trọng sao?” Thường Mạn Mạn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Bạch Kiểu Thiên, bình thường vốn không thấy hắn có vẻ gì như thích đi dự tiệc, vì sao tối hôm nay hắn lại muốn dẫn cô theo chứ.
“Cũng không phải là quá quan trọng, nếu em không muốn đi thì thôi.” Thật ra thì hắn cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn giới thiệu Mạn Mạn cho mọi người, để cho họ biết Mạn Mạn là cô gái của hắn, vừa không muốn Mạn Mạn xuất đầu lộ diện.
“Em đi, dù gì cũng rảnh, chúng ta đi chơi một chút cũng hay.”
“Bảo bối thật muốn đi?” Hắn biết Mạn Mạn cũng không ưa thích gì những bữa tiệc như vậy, nhưng nó rất giúp ích cho việc quảng bá thương hiệu công ty, xem ra cũng chỉ có thể để Mạn Mạn chịu uỷ khuất rồi.
“Chẳng lẽ anh không muốn em đi theo sao, có phải anh muốn tìm cô gái khác hay không?” Thường Mạn Mạn tỏ dáng vẻ hung hăng, mờ ám nhìn hắn.
“Gì cơ, làm gì có, đương nhiên anh rất muốn dẫn bà xã theo rồi, ngoại trừ bà xã, anh không hề có hứng thú với các cô gái khác.” Bạch Kiểu Thiên vội giải thích, chỉ sợ Mạn Mạn hiểu lầm, chuyện lần trước, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Tốt nhất là như vậy, nếu để cho em biết anh gạt em, coi chừng em lột da anh.” Thường Mạn Mạn đe dọa nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Bà xã, em đang lo lắng do ông xã anh đây sao, thật tốt, thì ra ở trong lòng bà xã anh đây cũng có vị trí nhất định, bà xã, anh yêu em.” Bạch Kiểu Thiên vòng tay qua ôm cổ Thường Mạn Mạn quay vòng.
“A ngừng, dừng lại, mau dừng lại, em sắp ngất.”
Bạch Kiểu Thiên nghe Mạn Mạn nói, lập tức dừng lại động tác, ôm Mạn Mạn đến ghế sa-lông.
“Bà xã không sao chứ, đều tại anh quá vui, thật xin lỗi bà xã, lần sau anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa.” Bạch Kiểu Thiên nhìn mặt Thường Mạn Mạn có chút tái nhợt, áy náy nói.
“Ai là bà xã của anh, đừng kêu loạn, nếu có lần sau, coi chừng em sẽ chém anh.” Đầu thật choáng váng nha.
“Bà xã, sao em lại có thể không thừa nhận, con cũng đã có, em không phải bà xã anh, thì ai có thể là bà xã anh chứ?” Xem ra hắn phải nhanh lấy cái chứng nhận cùng con dấu gì đó của loài người, nếu không cô sẽ không thừa nhận.
“Em không thừa nhận thì thế nào.” Thường Mạn Mạn tỏ biểu tình “tôi không thừa nhận đấy, anh có thể làm gì tôi” nhìn Bạch Kiểu Thiên.
“Bà xã đây là em nói đấy, em hẳn biết anh có thể làm thế nào với em rồi. Còn nữa, bà xã sao dạo này em thay đổi trở nên càng ngày càng bạo lực thế, em không thể chém ông xã em, nếu em chém thật, thì sao em có thể tìm được một ông xã nào tốt như anh đây chứ?” Bạch Kiểu Thiên tỏ vẻ mặt bất bình, nói.
“Nếu em chém thật, anh làm gì được em?” Vừa nói, lỗ mũi cô còn hừ hừ hai cái, biểu tình kia rõ là đang nói “anh lắm lời”.
“Bây giờ em sẽ biết.” Nói xong hắn liền xuất ra vuốt sói bay về phía Thường Mạn Mạn.
“A, không cần, nơi này là phòng làm việc, anh không thể.” Thường Mạn Mạn đánh rụng vuốt sói của hắn, nhưng nó lập tức lại xuất hiện, Thường Mạn Mạn thật muốn ba chân bốn cẳng chạy.
“Không sao, chúng ta cũng không phải không từng làm tại đây, yên tâm, người khác sẽ không biết, hiện tại, bà xã, anh muốn trừng phạt em rồi.” Nói xong, hắn không chút khách khí hưởng thụ món điểm tâm ngọt của mình.
“Không, ư, ưm.. a….”
Ai! Khi Đại Hôi Lang gặp gỡ cừu nhỏ, con cừu nhỏ nào có thể trốn khỏi móng vuốt sói chứ.
Màn đêm rất nhanh lại tới, bữa tiệc đã sớm có đông khách tụ tập. Dạ tiệc lần này thật hấp dẫn dân buôn bán, người có thể tới tham gia dạ tiệc này, có thể nói, chỉ có thể là người có thật nhiều quyền lực cùng kim tiền.
Tần Phong dẫn theo Triệu Linh Linh tiến vào hội trường, sự xuất hiện của bọn họ nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Một bộ vest tây màu đen vừa người, khiến Tần Phong càng thêm cao to cùng khôi ngô, ngũ quan tinh tế tựa như được điêu khắc nên, không tìm được một chút tỳ vết nào, toàn thân hắn toát ra vẻ thành thục, chững chạc, khiến không ai có thể sao lãng, thoát khỏi mị lực của hắn. 4a Những cô gái xung quanh cơ hồ đều nhìn ngây người, đồng thời bắn ra tia nhìn ghen tị về phía Triệu Linh Linh, cùng ánh mắt hâm mộ, ảo tưởng nếu người đứng bên cạnh hắn là mình thì tốt biết bao.
Triệu Linh Linh mặc một bộ dạ phục màu đen, tôn lên vóc người hoàn hảo, thân người hình chữ S tiêu chuẩn, cổ áo sâu hình chữ V khiến rãnh rực cô lộ ra, nơi đó là niềm kiêu ngạo của phụ nữ, ánh mắt của phái nam nhất thời bị nơi đó quyễn rũ. Triệu Linh Linh âm thầm kéo kéo y phục lên, cô cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đặc biệt là những tên đàn ông kia, dục vọng không chút che giấu trong mắt họ, làm cho người ta buồn nôn, cô thật muốn thoát khỏi nơi này.
Tần Phong vỗ vỗ phần lưng trơn bóng của cô, bởi vì là kiểu váy lưng trần, cho nên phía sau cơ hồ không có ti tí vải vóc nào, việc hắn vỗ nhẹ không khiến Linh Linh bớt đi lo lắng, ngược lại thì đúng hơn, toàn thân cô cứng đơ. Cô thật không hiểu vì sao tổng giám đốc lại chọn cho cô bộ y phục hở hang này, nếu hắn không phải là cấp trên của cô, đánh chết cô cũng không mặc.
“Đừng lo, không sao đâu, quen liền tốt ngay.” Tần Phong nhẹ nói bên tai cô. Động tác này trong mắt người ngoài cực kỳ mập mờ.
“Vâng! thưa tổng giám đốc, tôi hiểu rồi.” Nhưng cô sao có thể không lo chứ, ánh mắt của những tên đàn ông này tựa như đang muốn lột y phục của cô xuống. Cô sao có thể thích ứng. Triệu Linh Linh im lặng đứng trong sảnh. Mặc dù lòng cô đang bất mãn vô cùng, nhưng tay cô vẫn rất tao nhã vòng qua khuỷu tay của Tần Phong.
Ánh mắt Tần Phong lướt nhanh qua xung quanh, hắn không nhìn thấy người mình muốn gặp, chẳng lẽ cô không tới sao, không thể nào, hắn tới bữa tiệc này vì cái gì. Lòng hắn thoáng thất vọng cùng sụp đổ, nhưng vẫn bình tĩnh mang theo Triệu Linh Linh đi vào trong đám người.
“Tần tổng, đã lâu không gặp, gần đây ngài có khỏe không?”
“Là Triệu tổng à, mặt ngài trông rất “xuân”, có phải gần đây lại có chuyện tốt?” Tần Phong khách khí hàn huyên, ưu nhã nâng ly lên với hắn.
“Ha ha, hệt như Tần tổng nói, quả thật gần đây tôi có chuyện tốt.” Hắn cười đến mức khóe miệng kia muốn kéo tới tận sau mang tai, thịt mỡ trên mặt cùng bụng cũng rung rung theo, thân