“Rất ngon, thật không ngờ anh cũng thích món này.” Thường Mạn Mạn vừa nói, vừa miệng to ăn.
Tần Phong chỉ dịu dàng nhìn cô, cũng không định trả lời vấn đề của cô, hắn cũng không thể nói cho cô biết hắn không thích, chỉ là bởi vì cô thích nên hắn mới tìm được nơi này, nói như vậy còn không đem cô hù dọa cho chạy mất mới là lạ.
“Mạn Mạn, em ăn đi, không thì lại có người giành ăn với em mất, em xem Khoái Khoái ăn gần hết rồi.” Tần Phong đùa cợt nói. Rồi hắn cầm lấy khăn giấy lau đi phần kem bơ dính bên khóe miệng cô, thật ra thì hắn rất muốn dùng miệng mình lau giùm cô, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt, cho nên chỉ còn cách cố nén nhịn dục vọng mình xuống.
“Ách cám ơn.” Thường Mạn Mạn ngượng ngùng, cầm lấy khăn giấy lau đi.
Thường Khoái Khoái từ đầu tới cuối đều chỉ yên lặng nhìn, khi Tần Phong giúp Mạn Mạn lau miệng, nhóc rất không vui, nhưng sau đó nhóc liền nhanh chóng che giấu loại biểu cảm đó, loại động tác thân mật như vậy, đáng lẽ chỉ có thể để cho người cha mà nhóc còn chưa muốn thừa nhận kia làm. Mặc dù người đàn ông này đã từng cứu nhóc, nhưng tận sâu trong đáy lòng, nhóc rất muốn cha cùng mẹ về bên nhau.
“Ăn xong rồi, hai người có muốn đi chơi tiếp không?” Tần Phong mặt không biến sắc, gợi ý đề tài.
“Ách còn chưa nghĩ tới, con trai, con có muốn đi đâu chơi không?” Thường Mạn Mạn quay đầu hỏi con trai mình.
“Không muốn chơi, con muốn về nhà.” Thường Khoái Khoái thản nhiên nói. 9 Nhóc hiện tại chỉ muốn đem mẹ kéo về nhà.
“Con trai con mệt rồi à !?.” Thường Mạn Mạn lo lắng.
“Ừ.”
“Vậy cũng được, chúng ta về nhà thôi.”
“Hôm nay thật cám ơn anh, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.” Thường Mạn Mạn khách khí nói với Tần Phong.
“Được, để anh đưa em về.”
“Không cần, con cùng mẹ ngồi xe về là được.” Thường Khoái Khoái vội vàng nói. Nhóc chỉ sợ người mẹ khờ khạo của mình lại đưa người lạ về nhà.
“Đúng vậy, anh nên về nhanh đi, hai mẹ con chúng em tự về nhà được mà.”
“Vậy cũng được, hai mẹ con đi đường cẩn thận, anh đi trước.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Nói xong, Tần Phong nhìn Thường Khoái Khoái với ánh mắt tràn đầy thâm ý, sau liền rời đi.
“Bảo bối nghe điện thoại, bảo bối nghe điện thoại…”
Thường Mạn Mạn nhanh chóng cầm điện thoại lên.
“A lô.”
“Bảo bối, em đang làm gì vậy?” Thanh âm Bạch Kiểu Thiên từ đầu đây điện thoại kia truyền tới. Hắn thật hối hận khi buổi sáng nhất thời nhanh miệng bảo Mạn Mạn nghỉ ngơi, làm hại hắn đã lâu không được gặp cô như vậy.
“Em cùng Khoái Khoái mới vừa đi ăn đá bào xong, giờ đang chuẩn bị về nhà.”
“Vậy cả hai mẹ con đến công ty anh đi, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.” Hắn thật không muốn rời xa cô dù chỉ một khắc, thật đúng là “một ngày không gặp như cách ba thu” nha.
“Khoái Khoái có muốn đi hay không.” Thường Mạn Mạn cầu mong con trai cô đồng ý.
“Đi đi, đỡ phải về nhà nấu cơm.” Xem ra nhóc sẽ phải giúp cha mình rồi, nếu không mẹ nhóc sẽ bị người khác cướp đi mất.
“Được, chúng em qua ngay.”
“Có muốn anh tới đón hai mẹ con em hay không?.”
“Không cần, hai mẹ con em đi xe qua là được.”
“Ừ, cẩn thận một chút.” Bạch Kiểu Thiên không yên lòng dặn dò.
“Biết rồi mà, anh dài dòng quá.” Thường Mạn Mạn nghịch ngợm nói.
“Vật nhỏ, em chờ đấy, xem anh buổi tối dạy bảo em thế nào, dám nói anh như vậy à.” Bạch Kiểu Thiên mập mờ nói.
Bùm Mặt Thường Mạn Mạn chuyển thành màu hồng rồi, cô nhanh chóng tắt điện thoại.
Bạch Kiểu Thiên nhìn chiếc điện thoại khi nào đã bị đầu dây bên kia ngắt đi, hắn cũng không tức giận gì, tưởng tượng đến bộ mặt hiện tại của Mạn Mạn, hắn liền biết gương mặt của vật nhỏ kia đã hóa hồng vì xấu hổ rồi.
Thường Khoái Khoái không nói gì, nhóc lặng yên nhìn tất cả, chỉ cảm thấy bộ dáng này của mẹ thật “xấu”.
BÉ LÀ CON TRAI CỦA ANH
“Thiên đi ăn cơm.” Tư Đồ Hoàng đi vào phòng làm việc của Bạch Kiểu Thiên.
“Này, tiểu tử ngươi làm sao vậy, tôi đang nói chuyện với cậu đấy?” Người kia còn đang cười khúc khích nữa chứ.
“Ê hồi hồn nha.” Tư Đồ Hoàng quát to một tiếng.
“A “
“Tiểu tử, ngươi muốn đi tìm chết à, không có chuyện gì sao lại kêu to thế.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nhìn chằm chằm Tư Đồ Hoàng.
“Cậu nghĩ lại đi, tôi đã kêu cậu nửa ngày trời rồi, vậy mà một chút phản ứng cậu cũng không có, tôi có thể không gọi lớn ư?” Hiện tại, người chịu uất ức chính là hắn đấy, tâm linh bé nhỏ của hắn đã bị tổn thương, sao dạo này hắn luôn bị khinh thường nhỉ.
“A có sao?” Sao hắn không nghe thấy ta.
“Nói, vì sao cậu lại ở nơi này ngẩn người, còn cười khúc khích.” Hắn hiếu kì đến chết mất, kể từ khi đi làm hắn chưa từng thấy qua Thiên như vậy.
“Không có, không có gì.” Bạch Kiểu Thiên cười cười, hắn không muốn nói cho cái kẻ “miệng rộng” này.
“Thật không có !?, chắc hẳn có liên quan tới Tiểu Mật rồi.” Tư Đồ Hoàng nhạo báng.
“Cái gì Tiểu Mật, khó nghe muốn chết, cô ấy là lão bà của tôi.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn.
“Cậu kết hôn khi nào, sao tôi lại không biết?” Hôm nay tôi sẽ đùa cậu cho đến chết, ai bảo cậu thường ngày luôn đe dọa tôi. Tư Đồ Hoàng suy nghĩ “xấu xa”.
“Rất nhanh rồi chúng tôi sẽ kết hôn, nhưng cô ấy là “bà xã” tôi đã định rồi.” Bạch Kiểu Thiên không nhanh không chậm nói. a Đời này hắn đã nhận định Mạn Mạn phải là lão bà của hắn.
“Đó chỉ là ý định mà thôi, có thành hiện thực không đây, cậu chỉ giỏi mơ mộng.” Tư Đồ Hoàng xấu xa nói.
“Tiểu tử ngươi, đúng là độc miệng, lại nói lời không may.” Bạch Kiểu Thiên tức giận nhìn hắn.
“Nhưng, hai người chỉ vừa mới biết nhau không lâu, cậu thật là, sao lại quyết định nhanh thế ?” Hắn thật không hiểu rõ. Mặc dù Mạn Mạn quả thật rất đáng yêu, Thiên cũng động tình thật, nhưng cậu ta cứ như vậy mà kết hôn à. Hắn có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi đã biết cô ấy lâu rồi, chính cậu không biết thì có, hiện tại tôi chỉ muốn thời thời khắc khắc trói cô ở bên người, như vậy mới an tâm.” Vốn tưởng rằng, cả đời này hắn sẽ không động tình, nhưng cuối cùng hắn vẫn động, nếu động, hắn cũng không định chỉ để mình cô đơn trong hố tình, hắn muốn có cả cô, cùng hắn lấp đầy hố tình ấy.
“Nói như vậy, hai người đã biết nhau trước, đúng không?” Sao hắn chưa từng nghe Thiên nói tới.
“Ha ha.” Không trả lời, coi như là đồng ý.
Ngoài cửa.
“Con trai, con muốn ăn gì?” Người còn chưa xuất hiện, giọng đã vang tới.
“Câu này phải để con hỏi Mạn Mạn mới đúng, sao cả ngày lẫn đêm Mạn Mạn luôn nghĩ tới ăn thế.” Giọng Khoái Khoái bất đắc dĩ, sao nhóc lại có người mẹ bất bình thường thế. Trời ạ, nhóc có thể có quyền lựa chọn cha mẹ không.
Bạch Kiểu Thiên nghe được giọng cô, liền vui vẻ đi nghênh đón lão bà cùng con trai của mình, không để ý gì tới người bạn tốt bên cạnh. f Hiện tại, trong lòng cùng trong mắt hắn đều chỉ có con trai cùng lão bà, thứ khác không lọt được vào.
“Con trai, sao con có thể nói mẹ đáng yêu của con như vậy?” Thường Mạn Mạn không thuận theo nói.
“Mẹ à, mẹ có thể đừng ghê tởm như thế không, con không muốn ăn không ngon.” Dáng vẻ Thường Khoái Khoái như không thể chịu được. 1 Thật ra thì hắn rất thích mẹ như vậy.
“Nhưng…”
“Lão bà, con trai, hai người đã tới rồi. Anh nhớ hai mẹ con muốn chết.” Bạch Kiểu Thiên khoa trương, ôm chặt bọn họ.
“Khụ khụ, mau buông ra, em không thể thở.”
“Đúng vậy, tôi bị ông ép đến chết rồi.”
Hai giọng nói khổ sở phát ra cùng lúc.
“A, thật xin lỗi, anh quá kích động.” Bạch Kiểu Thiên vội vàng buông bọn họ ra. Hối hận vì sao mình lại làm cái việc lỗ mãng như vậy.
“Cái gì? Chúng tôi chỉ không gặp anh có mấy giờ mà thôi, vậy mà anh lại ăn nói khoa trương như vậy.” Thường Mạn Mạn phản bác.
“Chẳng lẽ cho đến bây giờ em vẫn còn chưa hiều lòng của anh sao?” Bạch Kiểu Thiên nói với dáng vẻ đau lòng, lại tiếp tục khoa trương hơn, hắn dùng tay che ngực của chính mình, rồi đột nhiên nắm tay Mạn Mạn lên đặt lên ngực của mình.
“Em sờ thử xem, tim của anh đang vì em mà đập…” Mọi người bỗng cảm thấy mắc ói. Người này thật quá “buồn nôn” đi.
“Nhưng, nhưng nó là vì chính anh mà đập thôi.” Thường Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu nhìn Bạch Kiểu Thiên, cảm giác hắn hôm nay là lạ, tim của hắn làm sao sẽ vì cô mà nhảy, tim của hắn chỉ vì chính hắn mà đập, đứa trẻ ba tuổi cũng biết, tim không đập thì người sẽ chết. Bạch Kiểu Thiên thực ngốc. Nhưng cô quyết định không nói ra, tránh làm hắn bị tổn thương.
“Thật là, cảm xúc anh vất vả tạo ra, đã bị em cắt đứt rồi. Anh cố lắm mới nói được.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói.
Mặt Tư Đồ Hoàng cùng Thường Khoái Khoái không ngừng nhăn lại. Tư Đồ Hoàng không thể tin được cái tên ngu ngốc này chính là bạn tốt của mình, Thiên Địa ơi… mau đem Bạch Kiểu Thiên thật sự trở lại đi.
Thường Khoái Khoái trừng mắt nhìn cha mẹ của mình, nhóc một lần nữa lại cảm thán, tại sao bản thân nhóc không có quyền lựa chọn cha mẹ, nếu được sinh ra thêm một lần nữa, nhóc nhất định phải tự chọn cha mẹ cho mình.
“Tim của em đang vì anh mà đập.” Thường Mạn Mạn rất tốt bụng nói.
“Có thật không? Tim của em chỉ vì anh mà đập sao?” Bạch Kiểu Thiên vui mừng nói. Đây chính là lời tâm tình đầu tiên mà Mạn Mạn nói với hắn.
“Ách” đây là tình huống gì. Thường Mạn Mạn không hiểu nháy mắt mấy cái rõ to.
“Được rồi, đừng “phóng điện” nữa, nếu em phóng tiếp anh sẽ bị điện giật cho bất tỉnh mất.” Bạch Kiểu Thiên nói xong, còn xấu hổ cúi đầu.
Mặt Thường Mạn Mạn nhăn lại. Người này cũng quá tự kỉ rồi.
Tư Đồ Hoàng cùng Thường Khoái Khoái cũng không nghe nổi nữa, nếu tiếp tục nghe, họ chỉ sợ ói hết đồ ăn của ngày hôm qua ra mất.
“Cái đó, người bạn nhỏ, nhóc tên gì?”
“Ồ, người bạn nhỏ, nhóc trông rất quen nha, anh đã gặp nhóc lần nào chưa!?.” Tư Đồ Hoàng nhìn chằm chằm mặt của Thường Khoái Khoái, kỳ quái, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào ta.
“Bác, con xác định, trước đây con chưa từng gặp qua bác.” Thường Khoái Khoái tỏ vẻ mặt thành thật mà nói.
“Gì cơ bác, nhóc thế nhưng gọi anh là “bác”.” Tư Đồ Hoàng tỏ vẻ mặt không thể tin được. bc Hắn đã già sao, hắn rõ ràng là “đóa hoa vừa mới chớm nở”, tại sao có thể khiến cho người ta gọi như vậy.
“A, thật xin lỗi con nói sai rồi, con vốn định gọi “bác” là “ông”, nhưng lại sợ tổn thương ông, cho nên mới miễn cưỡng gọi “ông” là “bác”.” Thường Khoái Khoái tỏ một bộ dáng vẻ thật sự là vì muốn tốt cho hắn.
“A tiểu tử, nhóc có can đảm nói thêm một lần nữa không…” Tư Đồ Hoàng tức giận, nhấc Thường Khoái Khoái lên. 5 Dám sỉ nhục hắn ư, lại còn công khai nữa
“Cậu mau buông con trai tôi ra, cậu muốn chết ư, dám “động thủ” với coi trai tôi à.” Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng giải cứu cậu con trai của mình từ trong tay hắn.
“Có bị thương không?” Bạch Kiểu Thiên đau lòng nói với Khoái Khoái.
“Không sao.” Thường Khoái Khoái liếc hắn một cái rồi nói, nhóc dễ dàng bị thương như thế sao, chỉ là…. 1 có một dòng nước ấm bỗng chảy qua lòng nhóc, khi ba nhóc nói câu đó.