giỗ của Tư Đồ Hoàng rồi. Bạch Kiểu Thiên lãnh đạm nhìn chằm chằm về phía cửa, nhưng vì sao cô gái kia vẫn chưa về, đôi khi hắn thật không biết cô có phải là “hồ ly” đầu thai như hắn không, nếu không tại sao lại có “nhiều đuôi” như vậy.
Thời gian cứ chậm chạp trôi đi, nhưng Thường Mạn Mạn vẫn chưa về, sắc mặt Bạch Kiểu Thiên càng ngày càng khó coi, cô rốt cuộc là đang nói chuyện với ai, vì sao lại tán gẫu lâu như vậy, chẳng lẽ là với “tình nhân” ư. Bạch Kiểu Thiên càng nghĩ càng tức giận, hắn nhất định phải đi xem cô một chút, chỉ có như thế hắn mới có thể yên tâm.
Vừa nghĩ xong, Bạch Kiểu Thiên liền nhanh chóng mở cửa, nhanh đi ra ngoài
“Học trưởng, sao anh lại có thời gian gọi điện thoại cho em thế?” Thường Mạn Mạn có chút bất ngờ, kể từ ngày gặp tại khu bách hóa, cô đã không còn liên lạc qua cùng anh, cô còn tưởng rằng học trưởng đã quên cô.
“Làm phiền đến em sao?” Trầm Lam Thiên ôn nhu nói.
“Không có, học trưởng gọi điện thoại cho em, em vui còn chưa kịp, tại sao lại “làm phiền” chứ?” Người khác căn bản cũng không biết mấy câu lễ phép cô vừa nói lại có thể khiến cho hai người đàn ông nào đó không thể bình tĩnh.
Lẽ dĩ nhiên Trầm Lam Thiên đang thật sự vui mừng, có thể nghe được Mạn Mạn nói như vậy, hắn có thể lý giải thành Mạn Mạn cũng rất nhớ hắn không đây.
Mà “bóng dáng vô hình” ở kế bên Thường Mạn Mạn – Bạch Kiểu Thiên, giờ phút này lại giống như Satan canh giữ địa ngục, hơi thở toàn thân hắn làm cho người ta khiếp sợ. Tốt, rất tốt, Thường Mạn Mạn em lại dám nói lời mập mờ người đàn ông khác sao, xem ra anh nên dọn dẹp cô thật tốt.
“Có thật không? Có thể nghe em nói như vậy, anh rất vui.” Thanh âm hưng phấn của anh truyền vào trong tai Thường Mạn Mạn, cô cảm giác có chỗ nào rất không được tự nhiên, nhưng lại không biết ở chỗ nào.
“Nhưng, học trưởng tìm em có việc gì sao?” Thường Mạn Mạn nghi ngờ nói.
“Buổi tối em có rảnh không, anh muốn hẹn em cùng ăn bữa tối.”
“Hôm nay ah, có thể không được, buổi tối hôm nay em có cuộc hẹn rất quan trọng, lần sau được không?”
“Được rồi, vậy cũng chỉ có thể để lần sau thôi.” Mặc dù có chút thất vọng, nhưng anh cũng không muốn dọa cô chạy, từ từ thì tốt hơn.
Bạch Kiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo cô đã cự tuyệt lời mời của người kia, mà khoan, buổi tối cô có hẹn với ai, chẳng lẽ là cái tên trong tin đồn tại công ty.
“Vậy cứ như thế đi, lần khác chúng ta nói chuyện sau.”
“Ừ, bái bai.”
“Bái bai.”
Bạch Kiểu Thiên thấy cô thu hồi điện thoại, liền nhanh hơn cô một bước tiến vào phòng làm việc.
Thường Mạn Mạn khi đi vào phòng làm việc có chút ngượng ngùng, cô khi nãy hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả liền chạy ra ngoài, không biết tổng giám đốc có thể hay không rất tức giận.”Cái đó, thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không vô ý như vậy.” Thường Mạn Mạn nhắm mắt lại, chờ bị mắng, cô đã chuẩn bị tâm lý.
Vừa mới định mắng cô, nhưng khi Bạch Kiểu Thiên nhìn thấy bộ dáng này của Thường Mạn Mạn, hắn liền mềm lòng, lời nói khi nào lại biến thành “Không sao, lần sau nếu có điện thoại, em đừng nhận nữa là được.” Hắn khi nào lại biến thành “bảo mẫu” suốt ngày canh chừng vợ như thế. Thật mất thể diện.
“Vâng, cám ơn tổng giám đốc.” Thường Mạn Mạn cao hứng nói.
Bạch Kiểu Thiên nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, hắn có chút si mê. Mặc dù Thường Mạn Mạn không thể gọi là mỹ nữ, nhưng cô có một mị lực đặc biệt, mà loại mị lực ấy vừa đúng có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Một lúc sau, Bạch Kiểu Thiên cũng không cùng Thường Mạn Mạn nói câu nào, chẳng qua là vùi đầu vào công việc, về phần có hay không chân chính làm việc, Bạch Kiểu Thiên cũng không biết.
Ai! Sau này khi nhớ lại, nghe nói ngày đó Bạch Kiểu Thiên căn bản chỉ ngước nhìn “vợ yêu” của mình, chỉ theo bản năng lật tài liệu trên tay, mắt cũng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tài liệu, chẳng qua là đại não lại hoàn toàn bay đến bên người cô gái kia, hữu ý hay vô ý liếc trộm Thường Mạn Mạn.
Hắn đến khi nào mới có thể ôm mỹ nhân thuộc về mình đây.
“Xin hỏi nơi này có ai tên là Thường Mạn Mạn không?”
Triệu Ngôn nhìn một bó hoa tươi trước mắt xong kiền ngẩn ra, Thường Mạn Mạn mới điều lên đây chưa tới một ngày đã có người tặng hoa rồi sao.
“Có, anh chờ một chút.” Triệu Ngôn nói xong liền đi tới gõ cửa phòng tổng giám đốc tỏ ý xin phép được vào.
Nghe được thanh âm tổng giám đốc cho phép truyền từ bên trong, Triệu Ngôn mới mở cửa.”Mạn Mạn có người tìm.”
“Tới đây.” Thường Mạn Mạn có chút cảm thấy kỳ quái, ai lại tìm cô nhỉ.
Bạch Kiểu Thiên nghe tới thanh âm Triệu Ngôn gọi cô xong, vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, quan hệ của bọn họ khi nào lại thân mật như vậy, trực tiếp gọi nhau bằng tên. Hắn cho đến bây giờ vẫn chưa thể gọi cô bằng Mạn Mạn đấy.
“Cô là tiểu thư Thường Mạn Mạn sao?”
“Vâng.”
“Xin cô ký nhận.” Nhân viên giao đưa biên lai.
“Có thể cho tôi biết là ai không?” Thường Mạn Mạn với ánh nhìn không hiểu nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng lớn trong ngực, lần đầu tiên cô được nhận một bó hoa lớn như vậy nha, nói không vui tuyệt đối là gạt người, hơn nữa nó lại có ít nhất 99 đóa.
“Chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết đấy là một người đàn ông rất tuấn tú.” Người nọ đáp.
“Vậy ah.” Thường Mạn Mạn ký biên lai xong, người nọ liền đi.
“Mạn Mạn, có phải là bạn trai em không !?.” Triệu Ngôn nói.
“Không phải, em không có bạn trai.” Thường Mạn Mạn phủ định hoàn toàn.
“Vậy là của một người con trai thầm mến em tặng chăng, có thể lắm. 4 Thành thực khai báo đi, đây rốt cuộc là ai tặng vậy.” Triệu Tình cũng sáp lên. Bọn họ đối với Thường Mạn Mạn đều có hảo cảm, Thường Mạn Mạn cũng là vô cùng dễ sống chung, chỉ trong vài giờ đã chiếm được cảm tình của hai anh em họ.
“Em thật không biết mà.” Thường Mạn Mạn quả thật không biết là người nào, người thầm mến cô chắc chỉ có bọn nhóc 5 tuổi.
“Mau nhìn xem có thiệp hay không….” Triệu Ngôn nghi ngờ nói. “Thật là hoàng đế không gấp thái giám đã gấp rồi ”.
“ Đúng rồi ha, em tại sao không nghĩ đến chuyện đó chứ.” Thường Mạn Mạn nhanh chóng lục lọi tìm thiệp.
“Có.” Thường Mạn Mạn cầm lên tấm thiệp màu hồng. Chân mày cô có chút nhíu lại.
“Viết gì, ta có thể đọc không?” Triệu Tình nhìn Thường Mạn Mạn hỏi.
Thường Mạn Mạn đem thiệp đưa cho hắn,”Em yêu, hi vọng em vẫn mãi vui vẻ, anh vĩnh viễn là người yêu em.”
“Vậy là sao, hơn nữa cũng không ghi tên?”
“Nhất định là của một anh chàng thầm mến em rồi.” Triệu Ngôn cười hì hì nói.
“Có sao? Em không thèm tám chuyện với các anh nữa, kẻo tổng giám đốc biết, liền mất đi chén cơm.” Thường Mạn Mạn le lưỡi, ôm một bó hoa tươi đi tới phòng làm việc.
Triệu Ngôn cùng Triệu Ngôn Hữu thấy Mạn Mạn đi rồi, cũng đành phải trở về tiếp tục làm việc. Bất quá bọn hắn thật tò mò, người ấy là ai nhỉ.
Thời điểm Bạch Kiểu Thiên vẫn còn đang suy nghĩ Thường Mạn Mạn đi gặp người nào, sao lại đi lâu như vậy vẫn chưa về, thì liền nhìn thấy một người cùng một bó hoa hồng to khi nào đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
Thường Mạn Mạn đem hoa đặt ở trên bàn làm việc của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã vì quá vui vẻ mà nhăn hết rồi, cô hoàn toàn không hề chú ý tới vị tổng giám đốc nào đó đang dùng một con ngươi bí hiểm, lãnh mạc nhìn cô với bó hoa đáng ghét trước mặt hắn.
Thật ra thì điều này cũng không thể trách Thường Mạn Mạn, dù sao mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn chỉ là cấp dưới và cấp trên, đây là ý nghĩ của Thường Mạn Mạn, nhưng Bạch Kiểu Thiên lại không nghĩ như thế.
Bạch Kiểu Thiên nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng, lòng hắn bực tức, là ai, rốt cuộc là ai dám theo đuổi lão bà của hắn, nếu để cho hắn biết, hắn nhất định dùng một chưởng giết chết hắn ta.
“Thường thư kí, là bạn trai cô tặng ư ?” Bạch Kiểu Thiên cắn răng nghiến lợi nói, nếu cô dám nói “dạ”, hắn hiện tại liền muốn cô, để cho cô biết ai mới là nam nhân của cô.
“A a không phải là, tôi vẫn chưa có bạn trai mà.” Thường Mạn Mạn phản ứng nhanh, thành thật trả lời.
Bàn tay đang nắm thành quả đấm của Bạch Kiểu Thiên liền buông lỏng xuống. Hoàn hảo! Thường Mạn Mạn đã nói câu hắn muốn nghe, nếu không hắn liền lập tức hành động rồi.
“Nhưng đó vốn là hoa dùng để tặng cho ngươi yêu, chẳng lẽ là đó là người thâm mến cô.” Hắn nhất định phải làm rõ ràng.
“Thật ra thì, tôi cũng không biết là ai đưa.” Thường Mạn Mạn lúng túng nói, sau liền đổ mồ hôi, người đưa hoa cho cô cũng không nói rõ về hắn. 0d Song đây là lần đầu tiên cô nhận được một bó hoa lớn như vậy, cô …. thật vui.
“Vậy ah, nhưng tôi thấy cô thật vui ?”
“Hi hi, quả thật có một chút.” Cô vẫn còn đang âm thầm hạnh phúc, hoàn toàn không có một chút nhận thức được nguy hiểm đang đến gần.
“Thật !?, nhận được hoa cô liền có thể vui sao?”
“Chỉ có chút chút.” Kỳ quái, tổng giám đốc sao lại quan tâm nhân viên như vậy cơ chứ. 48 Cô rốt cuộc cũng khôi phục thần trí.
Á Thường Mạn Mạn sợ hãi, vỗ vỗ lồng ngực, tổng giám đốc lúc nào đã chạy đến trước mặt cô thế.
“Tổng giám đốc có chuyện gì sao?” Thường Mạn Mạn vẫn không cảm giác một chút nguy hiểm nào.
“Cô thử nghĩ xem?”
“A “
“Cô xác định rất thích nhận được người khác tặng hoa à?” Cho cô thêm một cái cơ hội.
“Đúng, tôi rất thích.” Lần đầu tiên nhận được hoa, hơn nữa lại lớn như vậy có thể không thích sao?
“Vậy ah, vậy thì cô phải trả giá một cái giá thật lớn đấy.” Bạch Kiểu Thiên âm hiểm cười với Thường Mạn Mạn, nhanh chóng bày một kết giới, hắn cũng không muốn bỗng dưng lại có người đến phá hư chuyện tốt của hắn.
“A ” tổng giám đốc có ý gì.
Thời điểm cô nhận ra Bạch Kiểu Thiên càng ngày càng tới gần cô, Thường Mạn Mạn rốt cuộc cũng cảm thấy có chút không được bình thường.
“Tổng… Tổng giám đốc, tôi… a. ưm… a…” Lời còn lại bị hắn nuốt vào trong bụng rồi.
Thường Mạn Mạn dùng sức đẩy đẩy Bạch Kiểu Thiên, nhưng Bạch Kiểu Thiên lại đem cô khóa chặt vào trong ngực. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tổng giám đốc chẳng phải không bao giờ gần nữ sắc sao?.
Sau khi nhận thấy gương mặt của Thường Mạn Mạn đỏ bừng, Bạch Kiểu Thiên mới thả cô ra, “Ngốc, phải biết tự hô hấp chứ.” Hương vị của cô vẫn giống như trong kí ức của hắn, dục vọng nguyên thủy đang bảo hắn hiện tại nên thưởng thức cô, mà hắn cũng không phải là loại người thích ngược đãi mình, Thường Mạn Mạn hết thảy đều do em tự chuốc lấy phiền toái, vốn muốn cho em một chút thời gian tự thích ứng, nhưng coi bộ quá dư thừa rồi.
Thường Mạn Mạn sau khi phản ứng được, liền cố hô hấp.Một lúc sau khi cô vừa định chỉ trích Bạch Kiểu Thiên, Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng lại tiếp tục ngăn miệng của cô, lưỡi hắn cũng nhanh chóng trượt vào trong miệng cô, tùy ý khuấy động.
Vốn cô định phản kháng, nhưng khi Bạch Kiểu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve người cô, lý trí Mạn Mạn dần dần biến mất.
Bạch Kiểu Thiên ôm lấy Thường Mạn Mạn đã sớm xụi lơ hướng tới phòng nghỉ ngơi của hắn. Thật là một cô gái nhỏ nhạy cảm, y hệt năm năm trước.
Nhanh chóng thối lui xiêm áo hai người, Bạch Kiểu Thiên vội vã thưởng thức c