Cố Hoài Nam hiển nhiên vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị Diệp Tích Thượng đè ở trên bàn, dưới con mắt mọi người hôn nóng bỏng, nào có thể nhập tâm theo anh, ngay cả mắt cũng còn ngây ngốc mở. Diệp Tích Thượng thấy cô mở mắt, khe khẽ căn môi cô, một tay vốn nắm sau đầu cô, một tay khác vốn nắm hông cô, hiện tại đổi thành hai tay bưng lấy mặt cô, ép cô chuyên tâm.
Cố Hoài Nam bị anh hôn thần hồn điên đảo, tiếng huyên náo bên tai tựa hồ cách mình càng ngày càng xa, trước mắt chỉ có con ngươi thâm thúy không đáy của Diệp Tích Thượng, chói lọi như ngôi sao. Cố Hoài Nam dần dần bị anh hấp dẫn, cũng bắt đầu đáp lại, tay nhỏ bé lúc trước chống đỡ anh từ từ leo lên vai anh.
Chung quanh ồn ào lớn hơn, Cố Hoài Nam căn bản không có tinh lực chú ý tới, cô vốn không phải làm bộ tiểu thư nhăn nhó, Diệp Tích Thượng cũng phóng khoáng, cô há không phối hợp.
Tất cả mọi người đều vỗ tay cho Diệp Tích Thượng kêu khẩu hiệu thì chỉ có hai người coi như bình tĩnh, ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Tiết Thần phụ trách tính giờ, thỉnh thoảng ngước mắt đem tầm mắt từ đồng hồ chuyển qua trên người hai người đang triền miên không mệt mỏi bên kia, lại liếc xéo Trần Nam Thừa bên cạnh. "Có cảm tưởng gì?"
Vẻ mặt Trần Nam Thừa bình tĩnh như thường, nghe Tiết Thần hỏi như thế liền khẽ cười. "Đám người kia nhiều lần cũng làm như thế, cũng không đổi trò gian trá chút."
"Tốt." Tiết Thần chậm rãi nhả ra làn khói, "Chờ thời điểm tôi kết hôn, chúng ta sẽ chơi mới mẻ."
Anh không nói lời nặng, ý vị khiêu khích lại nồng. Trần Nam Thừa nhìn anh một cái: "Không phải cậu chia tay cùng Kim Kim sao? Cưới ai? Có đối tượng mới?"
Tiết Thần khinh thường nhẹ xuy. "Vậy còn phải cảm ơn Trần Nam Tầm, chỉ là chia tay rất lâu đối với vài người mà nói cũng không phải kết thúc tình cảm, mà một đoạn mới hoàn toàn mới bắt đầu. Nói yêu thương, phân phân hợp hợp cũng bình thường, cô ấy chưa gả tôi chưa lập gia đình, tôi hối hận còn có thể bắt cô ấy trở về bên cạnh tiếp tục thương yêu cưng chiều, cho nên phân mấy lần kết quả vẫn hợp thành một, nhưng mà đối với một số người khác mà nói chia tay chính là vô luận như thế nào cũng không có biện pháp quay đầu lại, cậu nói. . . . . . Đúng không?"
". . . . . ."
Tiết Thần đang ám chỉ Trần Nam Tầm hay anh, Trần Nam Thừa không biết, trong lòng cảm thấy bị đâm. Anh không có lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười, tầm mắt trở lại trên thân hai người kia, con mắt sắc sâu mấy phần không dễ dàng phát giác.
Trước mắt anh, vài bước xa, cô gái cùng người đàn ông lâm vào nụ hôn nóng bỏng, vẻ mặt anh quen thuộc như vậy.
Nhưng quen thuộc thì thế nào? Sờ không tới cũng đụng không được, anh không có tư cách.
Diệp Tích Thượng hôn đã nghiền, mới dùng đầu lưỡi đem quả anh đào trong miệng đẩy tới bên môi cô, lúc này Cố Hoài Nam mới giật mình là còn có một quả anh đào nữa tồn tại. Trước kia buổi chiếu phim tối cô tới quầy rượu chơi, làm sao không hiểu trò chơi nhỏ này? Cô dùng răng cẩn thận cắn anh đào để cố định, đem cuống anh đào chuyển tới cho Diệp Tích Thượng.
Chỉ là mới vừa làm như vậy cô cũng có chút hối hận, Diệp Tích Thượng lúc trước còn là người đàn ông thứ thiệt, khi hai người lui tới, ban đầu anh liên tiếp dùng kỹ thuật hôn khéo cũng trẻ trung, loại trò chơi này đối với anh mà nói có thể có chút làm người khác khó chịu hay không? Còn không bằng để cho cô làm.
Nào biết cô đang suy nghĩ có muốn đem anh đào trả lại cho anh hay không, Diệp Tích Thượng đã kết thúc nụ hôn này, rời khỏi môi cô. Cố Hoài Nam mở mắt ra mờ mịt nhìn anh, đôi mắt quyến rũ xuân tình, khuôn mặt nhỏ đỏ thẫm, đôi môi sưng, nhất là phần môi đang ngậm lấy quả anh đào. Khăn trải bàn màu đậm làm nền cho váy màu đỏ cùng làn da nõn nà, Diệp Tích Thượng giật giật hầu kết, kéo cô, nhìn về phía Tiết Thần.
Tiết Thần sang xem anh đào hoàn chỉnh trên phần môi Cố Hoài Nam, còn có anh đào bị cắn, bĩu môi, nâng đồng hồ lên. "Năm phút mười bảy giây, cố ý phải không? Diệp Suất?"
"Nhất định là cố ý! So với tôi, thời gian sử dụng còn dài hơn, Diệp Suất, miệng chị dâu ngọt như thế à? Hôn xong kích thích chúng tôi đấy?"
Một người đàn ông làn da ngăm đen khoác vai Diệp Tích Thượng, nháy nháy mắt hướng Cố Hoài Nam. Cố Hoài Nam nhớ người đàn ông này, năm ấy cô len lén trở lại, đêm đó ở bên ngoài Ngự Cảnh Uyển chú rể này nói chuyện cùng Diệp Tích Thượng, nhưng tối nay cũng là một trong những người huyên náo vui mừng.
"Không tệ, tôi chính là cố ý, không ai quy định không cho phép thua." Diệp Tích Thượng chỉ cười yếu ớt, giơ tay lên lấy quả anh đào kia ra. Cố Hoài Nam cho rằng anh muốn vứt bỏ, vậy mà anh lại ở trước mặt mọi người đem anh đào ăn, cuối cùng lấy ngón tay lau miệng, thưởng thức thành phẩm.
"Không ngọt."
Vẻ mặt anh rõ ràng nghiêm chỉnh thế kia, nói ra lại tà khí như vậy, Cố Hoài Nam vừa muốn mở miệng bỗng dưng lại bị anh kéo vào trong ngực hôn, lưỡi mềm mại linh hoạt nhảy múa trong miệng cô, chừng ba phút mới thả cô ra, chống đỡ trên môi cô, liếm khóe miệng cô hỏi. "Đúng không?"
Cố Hoài Nam bụm mặt, đúng lúc mọi người càng ngày càng khoa trương ồn ào lên lại xấu hổ nói không ra lời, người đàn ông này thật đã thay đổi, tại sao ngày trước chưa từng thấy qua anh cũng có một mặt lẳng lơ CMN như vậy?
Diệp Tích Thượng lại bị lôi kéo đi uống rượu, lúc này là người đàn ông tài giỏi đấu, không thể có phụ nữ dính vào. Cố Hoài Nam cho rằng rốt cuộc mình cũng có thời gian thở dốc, nhưng những người này làm sao tốt bụng bỏ qua cho cô, thay nhau tới gây khó khăn cho "Cô dâu mới" của Diệp đoàn.
Cố Hoài Nam cũng không phải cô gái bình thường, trong tính cách có sức hào phóng như một người đàn ông, mấy ly rượu đi qua thì càng phóng khoáng hơn. Diệp Tích Thượng ở bên kia binh đến tướng canh, bên này Tiết Thần vâng mệnh giúp đỡ cản lại, nếu không lấy tửu lượng của Cố Hoài Nam sớm không thể không nằm xuống.
"Này, có chừng mực, chuốc say cô ấy buổi tối Diệp Suất phải làm thế nào?" Tiết Thần lại ngăn cản một người tới mời rượu, mặt người nọ nghiêm cất giọng hướng phía bên kia hỏi. "Họ Diệp, vợ cậu là bùn nặn hay sao? Chảy ra như nước? Ngay cả mấy ly rượu cũng không uống được?"
Người này thô thanh thô khí, tại chỗ đã sớm không xem ra gì, nhưng Cố Hoài Nam không biết, còn tưởng rằng chọc đối phương mất hứng, không muốn phá hư không khí, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, đưa đến trận trận trầm trồ khen ngợi.
Tiết Thần cản cũng không cản được, cứ như vậy nhìn Cố Hoài Nam liên tiếp bị chuốc vài ly. Ngay cả đứng cô cũng không yên, trên mặt cười chói lọi như hoa đào. Rốt cuộc Diệp Tích Thượng không nhìn được tới làm hộ hoa sứ giả, lúc này mọi người mới dời hỏa lực đi tấn công Diệp Tích Thượng.
Cố Hoài Nam chân chính có khẩu khí, Tiết Thần nửa dìu cô ngồi xuống, chuyển chén nước trà tới, ngay tiếp theo giơ ngón tay cái lên. "Đủ tăng vinh quang cho chồng cô, các cô gái không có mấy người có thể đối phó đến bây giờ."
Cố Hoài Nam cho anh một ánh mắt an tâm, lại bưng một ly tới giơ lên trước mặt anh. Tiết Thần khoát tay, "Chúng ta coi như xong đi, cho cô chút mặt mũi, tránh cho Diệp Suất quay đầu lại tìm tôi gây phiền toái."
"Tôi gánh vác cho anh." Vẻ mặt Cố Hoài Nam tươi rói, chợt nghiêm túc lại. "Ban đầu không nên đem chuyện kết hôn công khai là yêu cầu của tôi, vì tôi, Diệp Tích Thượng che giấu anh nhiều năm, tôi biết rõ trong lòng anh khó chịu, một ly này coi như tôi nói lời xin lỗi với anh, xin lỗi anh."
Dứt lời liền một hơi cạn sạch, Tiết Thần nhún vai, hết cách than thở, không thể làm gì khác hơn là làm theo cô. Cố Hoài Nam lại rót đầy, Tiết Thần nhướng mày. "Ly này vì cái gì?"
"Vì. . . . . . Kim Kim." Cố Hoài Nam mở miệng như dặn dò. "Chờ Kim Kim trở lại, đừng khiến cô ấy chịu uất ức, cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, tôi tin tưởng cô ấy nhận thức chuẩn người. Tiết Thần, đừng trách cô ấy nữa, cô ấy chỉ không cẩn thận để cho mình đả thương anh, đả thương lẫn nhau. Cô ấy yêu anh, anh rõ ràng nhất."
Tiết Thần trầm ngâm chốc lát, cười, cười có chút khổ sở, ly rượu cùng cô đụng một cái. "Làm." Dẫn đầu uống một hơi cạn sạch
Trước khi đến Diệp Tích Thượng từng phòng bị trước cho Cố Hoài Nam, đám người kia điên khùng náo thế nào thì không nắm chắc, nói chuyện xảo trá sắc bén, trường hợp này tiết mục ngắn nhất định không thể thiếu được, ý đồ vui đùa, cũng không có ác ý. Cố Hoài Nam tới mới tự thể nghiệm, da mặt cô tốt nữa cũng dầy hơn mấy tấc so với bình thường, vừa bắt đầu còn miễn cưỡng chống đỡ được, sau lại thật muốn đem mình giấu đi, không thể làm gì khác hơn là vùi đầu ăn cái gì.
Cách chỗ cô không xa bày một bàn thức ăn ánh vàng rực rỡ, Cố Hoài Nam thấy thèm một đêm, rốt cuộc không nhịn được đưa tay đi gắp.
Một đôi đũa kịp thời đánh vào trên chiếc đũa của cô, Cố Hoài Nam sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên, chủ nhân chiếc đũa chính là Trần Nam Thừa.
Trần Nam Thừa vẫn ngồi đối diện cô, anh rất am hiểu người dung nhập vào trong không khí, Cố Hoài Nam biết anh đang cố gắng không để cho mình cảm thấy không tự tại, cô cũng tận lực không để ý tồn tại của người yêu cũ.
Mà một chiếc đũa đột ngột giống như quả cân đánh vỡ thăng bằng của cái cân.
Cô không biết cả đêm lực chú ý của Trần Nam Thừa thật ra thì đều ở trên người cô, ánh mắt liếc thấy cô đi đụng bàn đồ ăn thì thân thể đã làm ra phản ứng trước, hối hận đã không kịp. Có ánh mắt dò xét đã hướng tới bọn họ, Trần Nam Thừa rốt cuộc là Trần Nam Thừa, bình tĩnh tự nhiên thu hồi chiếc đũa.
"Em không thể ăn, bên trong là thịt tôm."
Cố Hoài Nam lộ vẻ tức giận thu tay lại, có người liền đặt câu hỏi. "Thịt tôm thế nào?"
"Ách. . . . . ." Cố Hoài Nam không biết nên trả lời hay không, Diệp Tích Thượng bên cạnh nhàn nhạt mở miệng. "Cô ấy dị ứng."
Trên mặt người kia lập tức cười xấu xa , "Chị dâu dị ứng đối với cái gì, Nam Thừa làm sao biết? Có phải trong này có bí mật không thể cho ai biết hay không? Mau nói một chút!"
Vốn là một câu nói đùa, Trần Nam Thừa qua loa một cái là qua rồi, nhưng anh chỉ cười không nói, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, tư thái mập mờ làm cho người ta sinh nghi, không khí tựa hồ lập tức trở nên nhạy cảm.
Tầm mắt của mọi người đều trao đổi qua lại giữa Diệp Tích Thượng cùng Trần Nam Thừa, một khí thế xem thường, một tư thái thanh thản không đếm xỉa đến.
Mắt thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, Cố Hoài Nam nhếch khóe miệng, bỗng dưng cười cười. "Cũng không phải là bí mật không nói được, tôi cùng Trần Nam Thừa có——"
"Có quen biết."
Câu có quen biết phát ra từ miệng Trần Nam Thừa, anh cũng cười với mọi người. "Cố chính ủy là cấp trên của cha tôi, khi Nam Nam còn bé Cố chính ủy còn chưa có điều về S thị, không ai trông nom cô ấy, tôi dẫn cô ấy theo mấy năm, không hơn."
Anh hời hợt mấy câu, dĩ nhiên sẽ không có người tin tưởng, từ vẻ mặt của mọi người đã xác định.
Một câu có quen biết cùng một tiếng Nam Nam kia, ở trong lòng Trần Nam Thừa giống như trở lại quá khứ. Mà ở trong lòng Cố Hoài Nam, lại cảm thấy hai người cuối cùng đã xa xôi tới như vậy, xa đến chỉ xứng nói qua. Người đàn ông này so sánh với Hoà Đa năm trước, tướng mạo không có thay đổi bao nhiêu, năm tháng chỉ thêm tuấn lãng đẹp trai trên mặt anh, giở tay nhấc chân ít đi lệ khí khinh cuồng thời niên thiếu mà nhiều hơn phần thành thục chững chạc.
Vô luận là ở đâu, vô luận trường hợp nào, chỗ ngồi của cô vĩnh vi