ố Hoài Nam dừng lại, nhưng không có đối chọi gay gắt với ông như dĩ vãng, chỉ quấn áo khoác. "Vậy cha ngược lại mở cửa ra cho con vào đi, không nhìn thấy con đông lạnh lắm rồi?"
Cố Minh Triết hiển nhiên theo bản năng chuẩn bị xong tiếp chiêu, cô chợt theo lời của ông, ông ngược lại ngẩn người một chút, nhếch khóe miệng không hề nói nữa.
Cố Gia giống như trong trí nhớ của cô, Cố Hoài Nam nhìn chung quanh một lần, Cố Minh Triết mới vừa đổi giầy xong cô đã từ trên lầu đi xuống. "Con còn tưởng rằng cha đem phòng con đổi thành kho hàng rồi chứ."
Gian phòng của cô giống như lúc ban đầu cô rời nhà, không có nửa điểm biến hóa, thời điểm cô nhìn thấy mắt không khỏi chua.
Cố Minh Triết hừ lạnh một tiếng, giật nhẹ cà vạt, cởi áo khoác quân trang xuống. Cố Hoài Nam qua giúp ông, cầm quần áo giắt chỗ cũ, xoay tay lại nhận lấy cà vạt của ông. Động tác cô làm tự nhiên như vậy, lại cho Cố Minh Triết có một loại ảo giác, giống như những năm trước ông vào cửa nhà thay quần áo đều là qua tay Cố Hoài Nam.
"Cha ăn cơm tối chưa?" Cố Hoài Nam hỏi.
Cố Minh Triết đã ăn rồi, suy nghĩ một chút, đáp cô: "Chưa ăn."
"Con biết ngay, bệnh bao tử chính là tới chỗ này." Cố Hoài Nam quở trách liền vào phòng bếp, lật tủ lạnh tìm thức ăn, lại ghé đầu ra ngoài. "Tủ lạnh của cha thế nào chỉ có mấy quả dưa chuột cùng rau quả? Ăn mì được không?"
"Mì sốt tương, thịt cắt lớn một chút."
Cố Minh Triết ngồi ở trên ghế sa lon đảo tài liệu mang về, cũng không ngẩng đầu lên đã hạ chỉ thị, liền nghe Cố Hoài Nam oán trách. "Chuẩn bị trứng gà thích hợp hơn, còn ăn cái gì mà mì sốt tương."
Cuối cùng Cố Minh Triết ăn được là mì trứng mà không phải mì sốt tương, nhưng ông vẫn ăn liền hai bát, ăn không còn muốn vớt mặt, đáng tiếc bát trống không, Cố Hoài Nam bất đắc dĩ đem trên bát mình sẻ một nửa cho ông.
"Chưa có xem qua TV có đưa tin, có người ăn mì no chết sao?"
Cố Minh Triết trừng mắt nhìn cô. "Rủa cha chết ư? Cha chết có ích lợi gì đối với con?"
"Cha còn sống đối với con cũng không có chỗ gì tốt, không khác biệt." Cố Hoài Nam hút trượt mì sợi, nói qua lời rất bất kính, đây chính là phương thức bọn họ chung đụng cho tới nay, hôm nay có chút không giống so với quá khứ.
Nói chuẩn xác, từ lúc Cố Minh Triết đưa cho cô chuỗi dây chuyền ngọc trai, quan hệ của bọn họ cũng đã có chút biến hóa.
Cố Minh Triết cũng cảm thấy, theo bản năng hướng trên cần cổ cô nhìn, thấy hôm nay cô mang chính là dây chuyền bạch kim Diệp Tích Thượng mua cho cô, không lên tiếng tiếp tục ăn. Cố Hoài Nam lén lút nhìn cổ. "Trân châu của cha lớn như vậy, bị người đoạt mấy cha còn không mắng chết con, tiền bạc tồn trữ được con bảo quản trong rương rồi."
Cố Minh Triết lại hừ nhẹ. "Cha cho rằng con qua tay là bán rồi."
"Nghĩ tới, ngộ nhỡ không bao nhiêu tiền bị người nhìn ra con ngại mất mặt."
Hai cha con cô trò chuyện câu được câu không, sặc, thỉnh thoảng vì việc của người nào đó không còn gì nữa, chuyện nhỏ tranh luận không nghỉ.
Cố Hoài Tây trở lại vừa mở cửa nghe được chính là Cố Minh Triết lớn tiếng dạy dỗ từ trên lầu truyền xuống, cô nhìn Diệp Tích Thượng sau lưng, có chút lúng túng.
Diệp Tích Thượng hiển nhiên cũng đã nghe được, không thèm để ý chút nào. "Không có việc gì, đưa em vào anh liền đi."
Cố Hoài Tây gật đầu một cái, lúc quay đầu lại ánh mắt bỗng dưng quét qua cạnh cửa—— Cố Hoài Nam cầm cây dù màu đỏ đứng trước nơi nhỏ giọt nước.
Tâm tư của cô trong nháy mắt vòng vo một đoàn, giày cao gót chân trái giẫm trên nền gạch thuận thế đi phía trước, trượt, trọng tâm cả người không yên ngã xuống phía sau, suýt nữa đụng vào trên khung cửa. Suýt nữa, bởi vì cô biết Diệp Tích Thượng sẽ đỡ mình.
Cố Hoài Nam bị Cố Minh Triết dạy dỗ thông suốt, tức giận đã quăng cánh tay. Cô tức giận đằng đằng xuống lầu, nhìn thấy chính là Cố Hoài Tây ngồi ở trên ghế sa lon, nửa người trên lại cơ hồ nằm ở trên người một người đàn ông, hai tay nắm thật chặt ống tay áo người đàn ông kia, dáng vẻ có chút khổ sở cúi đầu, mà người đàn ông kia đang nắm chân của cô. . . . . . Xoa.
Cố Hoài Nam híp mắt, cái bóng lưng này cô quá quen thuộc! Hóa thành tro cũng nhận ra được!
Diệp Tích Thượng đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng bước chân sau lưng chợt vội vã dừng lại, còn tưởng rằng là Tuyên Dung, lập tức buông Cố Hoài Tây ra, sau khi đứng dậy gặp lại hẳn là Cố Hoài Nam. Anh hếch mày, có chút kinh ngạc. "Sao em lại tới đây?"
Cố Hoài Nam rời khỏi Cố Gia nhiều năm, anh biết, trước đề cập tới nhiều lần hi vọng cô có thể trở về cũng bị cự tuyệt.
Cố Hoài Nam lăng chỉ trong nháy mắt, sau đó giương môi cười cười. "Thật là trùng hợp, em cũng muốn hỏi anh như thế, sao anh lại tới đây?"
Chung đụng lâu như vậy Diệp Tích Thượng còn có thể không biết cô đang tức giận sao? Chỉ chỉ chân của Cố Hoài Tây, vừa muốn mở miệng, liền nghe Cố Hoài Tây nói. "Nam Nam? Chị cũng ở đây? Mới vừa rồi ở trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh rể đưa em về."
Trên trán cô có mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, giữa hô hấp hơi thở gấp, nhìn lại cổ chân mới vừa rồi bị Diệp Tích Thượng nắm lên thật cao, bắp chân cùng đầu gối cũng không có thiếu sát thương.