Thời tiết ở thành phố S nói thay đổi liền thay đổi ngay, khi mọi người từ Ngự Cảnh Uyển ra ngoài, từ xa đã truyền đến từng trận tiếng sấm, mây đen dưới sự che chở của màn đêm bao phủ nửa thành phố, không khí nóng bức đến cả hít thở cũng khó khăn. Trong khi Diệp Tích Thượng đi lấy xe, thì những hạt mưa rơi lác đác tạt vào người và vào mặt Cố Hoài Nam.
Tay cô kéo váy đứng sau lưng Cố Minh Triết và Tuyên Dung, nhìn bóng lưng hai người, đáy mắt nặng trĩu. Trong lúc lơ đãng Tuyên Dung quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của con gái, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Lần này trở về còn tính chạy trốn nữa không?"
"Không." Cố Hoài Nam lắc đầu, "Con chơi đủ rồi, không muốn lang thang phiêu bạt nữa."
Tuyên Dung còn chưa lên tiếng, Cố Minh Triết đã quay người lại hừ nhẹ, "Có thể nghe từ trong miệng con nói như thế, thật đúng là không dễ dàng gì."
Cố Hoài Nam quay đầu làm bộ không nghe thấy, ánh mắt nhìn thấy Tuyên Dung đẩy Cố Minh Triết một cái. Ông trầm mặc một hồi lâu mới lại mở miệng, giọng nói chậm lại, "Chuyện đã qua liền cho qua đi, ai cũng có lúc nhìn lầm người, quan trọng là khi phạm sai lầm có thể rút ra một bài học kinh nghiệm để kịp thời sửa chữa."
Cố Hoài Nam cười, "Cho nên ông cố ý chọn chỗ ăn cơm này, chính là vì để cho tôi nhớ lại trước kia mình ngu ngốc thế nào, khiến tôi vì lúc đó không nghe lời của hai người mà cảm thấy xấu hổ, không còn mặt mũi nào sao? Có phải ông đặc biệt thích đem muối xát lên vết thương của người khác sau đó còn rót thêm rượu mạnh mới cảm thấy vui vẻ?"
"Ta là muốn cho con nhận ra những sai lầm của mình, con biết người ta không rõ ràng, tình yêu là đam mê, người ta đối với con tốt một chút là con đã không nhớ dòng họ mình là ai, không cho ai nói xấu anh ta một điểm nào, bất kỳ ai không coi trọng người của con đều bị con coi như là kẻ thù lớn nhất, giống y như chúng ta muốn hại con vậy, kết quả thì sao? Người hại con là ai? Người ban đầu mang tính mạng ra bảo vệ con cũng chính là người quay đầu đi cưới người khác, ai cũng biết con gái của Cố Minh Triết ta tạo ra một chuyện rất buồn cười, con cho rằng ta còn thể diện sao." Cố Minh Triết đứng chắp tay, lại bắt đầu giáo huấn.
"Được rồi lão Cố, còn nói những chuyện xưa cũ này làm cái gì?" Tuyên Dung cắt ngang lời ông, "Nam Nam không phải đã nhận sai rồi sao, hơn nữa vì không để cho mình phạm lỗi nữa nên đã cắt đứt đường lui của mình, hiện tại con gái đã là người của Diệp gia rồi, ông nên ít lôi những chuyện cũ năm xưa ra để kích thích nó nữa."
Tuyên Dung nhẹ nhàng kéo con gái tránh ra mấy bước, dịu dàng nói nhỏ bên tai cô, "Đừng trách ba con, bất kỳ một người làm cha nào cũng không chấp nhận nổi chuyện con gái mình vì một người đàn ông như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với mình, sau đó quả thật con cũng nói rất nhiều lời tổn thương đến trái tim ông ấy."
Cố Hoài Nam cười như không cười, "Thì ra là ông ta vẫn còn có trái tim."
"Con bé này, đúng là cái miệng nhỏ nhắn nhưng lại rất lợi hại." Tuyên Dung vỗ vỗ vào mặt của cô, "Diệp Tích Thượng là một người đàn ông thật sự tốt, có một chuyện, chúng ta vẫn không nói cho con biết, thật ra thì mấy năm trước ba con và mẹ vốn đã có tâm tư muốn mang con ra giới thiệu cho nó, nhưng lúc đó trong lòng con chỉ có Trần Nam Thừa, ngoại trừ anh ta ra thì không cần bất kỳ đàn ông nào, Diệp Tích Thượng cũng cảm thấy tuổi con còn nhỏ, nên nói chờ một vài năm nữa."
Cố Hoài Nam nhất thời kinh ngạc không thôi, "Khi đó Diệp Tích Thượng đã biết con?"
"Đã gặp qua con." Tuyên Dung hồi tưởng: "Đã có một lần ba con hẹn nó, muốn cho hai con gặp nhau một lần, nhưng khi con đến khách sạn vừa nghe giới thiệu bạn trai cho con liền giận dữ, quay đầu bước đi gạt cha con qua một bên, con còn nhớ rõ chứ? Khi con đi, đúng lúc Diệp Tích Thượng tới, nên nó có gặp con, con không nhìn thấy nó, cho nên nhất định là không biết."
Cố Hoài Nam nhíu nhíu mày, trong trí nhớ quả thật có một sự việc như vậy, cũng chính vì lần đó, mâu thuẫn giữa hai cha con cô lại thăng cấp. Không bao lâu liền cãi nhau ầm ĩ, Cố Minh Triết trong cơn nóng giận đã đuổi cô ra ngoài, Cố Hoài Nam từ đó dường như chưa hề trở về nhà.
"Vậy sao tối nay ông ấy còn nói nếu như không phải là ván đã đóng thuyền, ông ấy sẽ không đồng ý cho con lấy Diệp Tích Thượng?"
"Đó là bởi vì con và Trần Nam Thừa, khi con mới mười mấy tuổi đã đến đó sống rồi, lại cùng mấy người bọn họ trở thành một đám lưu manh, ba con đối với con hoàn toàn thất vọng."
Lúc ấy Cố Minh Triết nghĩ rằng con gái mình chưa đầy hai mươi tuổi, chưa cưới mà đã cùng đàn ông ở chung, giận thiếu chút nữa muốn rút súng ra. Cố Hoài Nam tuyên bố đã là người của Trần Nam Thừa, lấy mạng phải đền mạng, cuối cùng hai người đoạn tuyệt quan hệ cha con. Tuy ngoài miệng nói là đoạn tuyệt, nhưng cô không lấy của Cố Gia một cây kim hay một sợi chỉ nào.
Thì ra Diệp Tích Thượng đã sớm biết mình, chuyện này sao cô không nhớ. Trên dọc đường trở về nhà, trong đầu Cố Hoài Nam đều là chuyện này, thậm chí xe tới nhà mà cô cũng không phát giác, Diệp Tích Thượng kêu cô vài tiếng cô mới hoàn hồn.
Cô vô tri vô giác đi theo anh đến thang máy, khi thang máy dừng lại, cô không hề nghĩ ngợi liền theo người phía trước tính đi ra ngoài, mới bước một bước liền bị Diệp Tích Thượng kéo lại.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Diệp Tích Thượng đã đem thuốc cùng nước đặt trên đầu giường của cô. Anh luôn tỉ mỉ như vậy, mọi chuyện đều chăm sóc cô thật tốt.
Cố Hoài Nam nằm trên giường nhìn chằm chằm ly nước kia ngẩn ngơ, hồi tưởng lại mọi chuyện từ sau khi cô trở về với Diệp Tích Thượng, không tự chủ cong khóe miệng lên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Dư Kim Kim.
Bên kia Dư Kim Kim cũng đang nằm vùi ở trên giường, không có một chút buồn ngủ, nghe điện thoại rung lên vài lần, cô mới nghe thấy.
"Kim Kim a, nếu tớ thật sự yêu anh ấy thì sao?"
Dư Kim Kim nhàm chán níu lấy góc chăn lên, "Cái gì gọi là thật sự yêu? Trước đây cậu đều là giả bộ yêu sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Cố Hoài Nam cắn đầu ngón tay, dáng vẻ ngây ngốc, "Tớ nói là nếu như tớ ——" Cô chợt hung hăng cắn đầu ngón tay, không tiếp tục nói nữa. Một chữ yêu, suýt chút nữa cứ như vậy nói ra. Cố Hoài Nam lúc này mới ý thức được bản thân mình muốn tìm hiểu cái gì, thứ phá kén trong lòng ra tối nay là cái gì.
Trong điện thoại nửa ngày không có tiếng vang, Dư Kim Kim còn tưởng rằng đứt dây, nhìn xuống màn ảnh vẫn còn bình thường, "Nam Nam?"
Cố Hoài Nam im lặng một lúc mới chần chờ mở miệng, "Cậu đoán bây giờ tớ đang ở đâu."
Dư Kim Kim nhíu mày, cô ấy hỏi như thế nhất định có mờ ám. Con ngươi cô quay một vòng, nghĩ đến một khả năng, cái miệng nhỏ nhất thời há tròn, "Không phải cậu đang ở cùng đoàn trưởng đại nhân đó chứ?" Cô cầm đồng hồ báo thức, "Cũng đã một giờ rồi, cậu ở nhà anh ta?"
"Nói chuẩn xác, là trên giường của anh ấy."
Ánh mắt của Dư Kim Kim sáng quắc, "Cậu leo lên giường với anh ta?"
Cố Hoài Nam đỏ mặt lên, "Không có, anh ấy đang ở một phòng khác."
"Hai người ở chung?"
"Xem là như thế đi." Cố Hoài Nam không dám nói với cô hai người sớm đã ở chung, còn là ở chung hợp pháp, Dư Kim Kim sẽ lột da của cô. Cô do dự như thế, vì Dư Kim Kim cũng đã trải qua .
"Có phải có chuyện gì muốn hỏi tớ không? Đừng quanh co lòng vòng."
Cố Hoài Nam lật người, nằm lỳ ở trên giường, "Nếu như Diệp Tích Thượng biết quá khứ của tớ và tên khốn kia thì trong lòng anh ấy sẽ nghĩ sao? Ý tớ là nếu Diệp Tích Thượng biết nhiều hơn so với suy nghĩ của tớ."
"Tớ còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra rồi, cậu nói thật cho tớ biết, trong năm năm ở nước ngoài cậu thật sự không cùng người đàn ông khác lên giường?"
"Ngay cả Trần Nam Thừa tớ cũng không cho, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện cùng người khác?" Cô đã từng nghĩ tới, thế nhưng lúc cô còn nhỏ, Trần Nam Thừa không đành lòng xuống tay đối với cô. Đợi cô sau khi trưởng thành hiểu được cái gì là tình yêu, thì trong lòng luôn suy nghĩ nhất định phải để thời khắc quan trọng này cho đêm tân hôn.
C.33.1
Chương 33.2:
Trần Nam Thừa mỗi lần cùng cô thân thiết cũng dùng mọi biện pháp hấp dẫn cô, nhưng Cố Hoài Nam vẫn kiên trì như cũ không chịu để cho anh đột phá vào phòng tuyến cuối cùng. Dù dục vọng gần như đã đốt cháy cơ thể, ánh mắt bởi vì dục vọng mà trở nên đỏ tươi, Cố Hoài Nam luôn có thể dùng một câu nói để cho anh nhịn xuống.
"Em muốn đợi đến ngày anh lấy em, tự em, em sẽ tặng anh món quà tặng kết hôn đặc biệt nhất."
Chỉ tiếc phần quà tặng kết hôn này, cuối cùng Trần Nam Thừa vẫn lựa chọn buông tha.
Sauk hi hai người chia tay Dư Kim Kim mới biết được chuyện này, vừa khóc vừa cười nói Cố Hoài Nam may mắn vì ít nhất còn giữ được thân thể của mình, không giống cô, toàn thân đã bị hủy hủy ở trong tay một người.
"Thật ra thì nói nhiều những lời an ủi hơn nữa cậu cũng chưa chắc nghe vào tai, có một biện pháp có thể khiến cậu biết đáp án, chỉ sợ cậu không dám làm. Thật sự không phải là muốn nhìn thấu vào bên trong của một người đàn ông đang kết giao, mà là muốn xem anh ta sau khi có được thân thể của cậu. Chuyện như vậy rất kỳ diệu, có người cho rằng chuyện này không quan trọng, nhưng tất cả đàn ông có lúc cũng núp ở dưới tấm áo khoác dưới, khi cởi ra, mới có thể chân chính biết anh ta yêu chính cậu hay là yêu thân thể cậu."
"Chuyện đá thử vàng này không mất nhiều thời gian."
"Vậy cũng đúng, lần đầu tiên cả đời cũng là lần duy nhất, chỉ là, chuyện lên giường này sẽ khiến hai người thoải mái." Dư Kim Kim cười, "Hai người rất xứng đôi, mọi mặt cũng thích hợp, tớ dám đánh cuộc, hai người chỉ cần làm một lần là cậu sẽ nghiện, yêu cầu của cậu cao thì phải là người đàn ông như đoàn trường đại nhân mới có thể thỏa mãn được cậu, cậu có biết lúc cậu nhìn anh ta ánh mắt đều lóe lên giống như con sói hay không?"
Cố Hoài Nam bị vạch trần, nên bắt đầu nói những lời ác độc, "Cậu chỉ biết nói tớ? Không biết là ai chỉ cần tách người ta ra khoảng hai tuần lễ đến khi gặp mặt lại không thể chờ đợi mà cháy lên ngay cửa ra vào như cây đuốc thế, đàn ông cũng không gấp gáp như cậu vậy, cậu cũng không lo lắng bộ dáng như lang như hổ này hù dọa đàn ông chạy ra bên ngoài kiếm người dịu dàng hơn a."
Bình thường Dư Kim Kim sẽ lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, một chút cũng không khách khí, nhưng sức chiến đấu lần này rõ ràng không được như xưa, nói chuyện tào lao mấy câu thì thấy mệt liền ngắt điện thoại.
Cố Hoài Nam tưởng rằng cô và Tiết thần đang giận dỗi nên cũng không chấp.
Cô nằm ở trên giường chỉ chốc lát sau liền thấy buồn ngủ, nhưng đúng lúc đó bỗng dưng bầu trời ngoài cửa sổ chợt trắng sáng, một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó một tiếng sấm rất lớn vang dội bầu trời, nhất thời làm cô sợ đến nỗi không còn thấy buồn ngủ nữa.
Từ nhỏ Cố Hoài Nam đã rất sợ sấm chớp, ôm chăn trốn trên giường, cắn môi nhìn cửa sổ chằm chằm. Mỗi khi có tia chớp xẹt qua, cô càng cắn môi chặt hơn.
Vậy mà ông trời giống như là cố ý trêu đùa cô, liên tiếp tạo ra những tiếng sấm vang dội. đôi môi của Cố Hoài Nam cũng sắp bị cắn rách, khẽ cắn răng, ôm chăn nhảy xuống giường, mở cửa chạy thẳng tới phòng của Diệp Tích Thượng, đứng ở cửa lấy can đảm nói vào bên trong.