ộng tĩnh, Cố Hoài Nam vừa định kêu tiếp, bên ngoài bỗng nhiên sáng lên, cô sợ hãi la lên một tiếng, ngồi chồm hổm xuống che lỗ tai, vùi đầu vào trong chăn. Đúng lúc này của chợt mở ra, Diệp Tích Thượng dựa vào ánh sáng của tia chớp chiếu vào, thấy rõ một người phụ nữ đang ngồi co rúm lại.
"Nam Nam?"
Cố Hoài Nam ngẩng đầu lên, chu mỏ, đè nén kích động muốn nhào vào trong ngực anh, “Em . . . . . Trên người em không thoải mái."
"Không phải đã uống thuốc sao?"
"Uống rồi nhưng vẫn không thoải mái."
Cô đứng ở đó ngửa đầu nhìn anh rất đáng thương, Diệp Tích Thượng trầm mặc nhìn cô một lát, nghiêng người sang, "Vào đi, anh xem một chút."
Sau khi Cố Hoài Nam nghe xong, nhảy tọt vào giống y như con khỉ. Diệp Tích Thượng đóng kín cửa mở đèn, phát hiện người phụ nữ này đã nhanh chóng nằm trên giường anh rồi. Anh vén chăn lên, quả nhiên ở trên cánh tay của cô thấy từng mảng hồng ban, tìm thuốc bôi lung tung lên.
"Còn ở đâu?"
"Trên đùi." Cố Hoài Nam kéo chân lộ ra, xắn quần ngủ lên, lộ ra hai đùi trắng nõn.
Diệp Tích Thượng nặn thuốc ra bôi lên phía trên, "Về sau những lục như thế này không cần tắm nước nóng."
"Ừ!" Cố Hoài Nam quan sát vẻ mặt của anh, chần chờ hỏi: "Có phải anh tức giận hay không?"
"Không." Diệp Tích Thượng nhàn nhạt, xoa thuốc đều đều cho đến khi hấp thu hết. Tiếng sấm bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, cô co rụt bả vai lại, hoàn toàn không thể tránh được ánh mắt của anh .
Cố Hoài Nam ngồi dậy, nâng mặt của anh lên cẩn thận nhìn, rồi cho ra kết luận, "Anh nhất định mất hứng."
Diệp Tích Thượng không lên tiếng, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực lại lấy chút thuốc bôi lên những nốt đỏ trước ngực cô, cho dù cô hỏi thế nào cũng làm như không nghe thấy. Cố Hoài Nam nhớ tới lời nói của Giang Thiệu đêm hôm đó, cố ý phồng má lên, cái miệng nhỏ động đậy, "Giống chuột đồng hay không?"
Động tác của Diệp Tích Thượng vẫn không ngừng.
Cố Hoài Nam chợt quỳ dậy, hai tay khoác lên vai anh, nụ cười rất thuần lương và ngây thơ, "Ca ca, anh đừng tức giận á."
Diệp Tích Thượng hơi trầm xuống. Anh không nói lời nào, Cố Hoài Nam lộ ra vẻ mặt ủy ủy khuất khuất, như mèo nhỏ cọ cọ vào cổ anh, "Em biết sai lầm của mình rồi, ca ca, anh giảm nhiệt đi."
"Anh không phải anh em." Diệp Tích Thượng rốt cuộc mở miệng, kéo giãn cự ly với cô ra một ít, tròng mắt nhìn cô, "Em cũng không phải là Diệp Tiểu An, Giang Thiệu nói cho em biết cái gì?"
"Anh ta nói mỗi lần anh tức giận, Tiểu Diệp Tử làm như vậy là dụ dỗ được anh." Cố Hoài Nam nhìn anh, "Anh ta cũng nói nhược điểm của anh chính là người nhà của anh, tình cảm của anh và Tiểu Diệp Tử thân thiết đến cỡ nào cỡ nào, anh thương và cưng chiều cô ấy đến cỡ nào, vì Tiểu Diệp Tử không tiếc phá vỡ nguyên tắc lần đầu tiên gặp mặt liền động tay với anh ta, bởi vì anh cho rằng anh ta dụ dỗ và ăn sạch sành sanh người em gái thuần khiết và thiện lương của anh. Hừ, anh còn nói chưa động thủ với ai, cũng chỉ là chưa tới mức phải ra tay mà thôi."
Cố Hoài Nam không phát hiện khi mình nói những câu này thì giọng nói của mình không tự chủ mang theo vị chua. Diệp Tích Thượng nháy nháy mắt, "Còn nói cái gì?"
Cô cười một tiếng, lắc đầu một cái. Không muốn nói tiếp, bán đứng tên cầm thú Giang Thiệu kia cô chỉ sợ chính mình cũng không yên ổn.
Bên ngoài kéo dài từng trận tiếng sấm, mưa như trút nước. Cố Hoài Nam ho nhẹ một tiếng, "Cái đó, anh mệt không?"
Diệp Tích Thượng đậy lọ thuốc ném vào cái hòm, "Em còn có việc?"
Cố Hoài Nam liên tục không ngừng lắc đầu lần nữa."Em là cú mèo, một chút xíu cũng chưa buồn ngủ, nếu như anh cũng chưa muốn ngủ, không bằng chúng ta làm chút gì chứ?"
Diệp Tích Thượng bỗng chốc ném tới một ánh mắt, "Làm cái gì?"
Cố Hoài Nam nhất thời lúng túng, nhắm mắt cười, "Tâm sự, nói chuyện tâm tình, cái gì cũng được, anh không có gì muốn hỏi em sao?"
". . . . . ."
"Vậy em sẽ hỏi anh, anh có thể hít bao nhiêu cái hít đất?" Giờ phút này anh chỉ mặc mỗi cái quần cụt, thân trên lộ ra cường tráng, bắp thịt theo động tác của anh khẽ biến hóa thành những đường cong mê người. Tầm mắt Cố Hoài Nam nhìn theo những cử động của anh không rời.
Diệp Tích Thượng sao lại không phát hiện được? cất hòm thuốc xong, xoay người đi tới phía cô. Mắt Cố Hoài Nam trợn to, vẻ mặt khẩn trương nhưng mong đợi, khi anh vươn tay cũng là lúc nhịp tim cô cũng tăng nhanh.
Bụp ——
Trong phòng chợt tối đen.
Diệp Tích Thượng tắt đèn đầu giường, xoay mình lên giường, nằm xuống bên cạnh cô. Cố Hoài Nam vẫn còn ngây ngốc ngồi ở đàng kia, "Ách. . . . . ."
"Ngủ." Lời của anh đơn giản giống như ra khẩu lệnh cho binh sĩ của mình.
"Em không mệt."
"Anh ngủ."
"Nhưng. . . . . ."
"Con gái sợ sét đánh không có gì mất mặt, Tiểu Diệp Tử cũng sợ."
Thì ra là anh biết, Cố Hoài Nam le lưỡi ở trong bóng tối, được nằm ở bên cạnh anh như ý nguyện, nghiêng đầu nhìn lén gương mặt anh, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi, "Khi Tiểu Diệp Tử sợ, cũng ngủ cùng một phòng với anh sao? Một giường?"
Anh không lên tiếng, ngầm thừa nhận. Cố Hoài Nam dẩu môi, lại nghe thanh âm của anh truyền tới, "Đó là khi còn bé, khi cô ấy được mười tuổi thì ngủ trên giường, anh ngủ trên sofa."
Khóe miệng Cố Hoài Nam lặng lẽ hất lên, yên lặng đụng đụng anh, anh không có phản ứng, liền nhích lại gần.
Không biết trải qua bao lâu, Cố Hoài Nam vẫn không ngủ được, vừa nghe tiếng sấm, vừa nghe tiếng hô hấp đều đều trầm ổn của anh, dần dần xích gần đầu vai anh, nhẹ nhàng tựa vào.
Bỗng nhiên một tiếng nổ phá vỡ thời khắc tốt đẹp này, Cố Hoài Nam kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy co rụt lại.
Có cô ở bên người, Diệp Tích Thượng đã không ngủ được, chứ đừng nói chi một lát cô lại lăn qua lăn lại. Anh thở dài nhỏ đến nỗi không thể nghe được, nhắm mắt lại dang cánh tay ra để cô đầu gối thoải mái hơn một chút, sau đó vỗ nhẹ từng cái vào bờ vai của cô, "Chỉ là những đám mây điện tử đụng vào nhau ——"
"Ông xã." Cố Hoài Nam cắt đứt lời của anh, "Không thể an ủi phụ nữ như vậy."
". . . . . . Là Thiên Lôi trên trời——"
"Em không phải là trẻ con."
". . . . . . Ngủ."
Cố Hoài Nam nháy mắt mấy cái giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé kéo mặt của anh qua, "Em dạy cho anh an ủi em thế nào thôi." Nói xong, khẽ nâng mặt lên, bờ môi tiến đến gần chủ động hôn anh.
Đây là lần thứ mấy Cố Hoài Nam chủ động hiến hôn, chính cô cũng không nhớ được. Cũng không rõ là tại sao, người đàn ông này đều khiến cô sinh ra một loại dục vọng với anh, lúc cạn có lúc sâu.
Khi cạn thì chỉ cần một cái hôn liền đủ, mà khi sâu . . . . . Giống như lần trước đó, hoặc như bây giờ, cô không biết mình muốn cái gì, nhưng chính là muốn lấy được một ít đồ vật trên người anh.
Cô từ nằm nghiêng hôn đến khi nằm úp sấp trên người anh, ôm mặt của anh hôn không ngừng. Diệp Tích Thượng nhẹ ôm cô, bàn tay đan vào mái tóc dài của cô, theo tiết tấu của cô mà đáp lại.
Rất lâu sau đó, hai người giằng co một hồi mới tách ra. Đầu nhỏ của Cố Hoài Nam dán cổ của anh thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé bám lấy vai anh, "Anh ôm em một cái thôi."
Diệp Tích Thượng siết chặt cánh tay một chút.
"Chặt nữa."
Diệp Tích Thượng dùng thêm mấy phần sức lực, lòng bàn tay vô tình lướt qua mặt cô, có chút ngoài ý muốn chạm vào một chuỗi ướt át lạnh lẽo .
Cố Hoài Nam không tránh bàn tay anh, mà lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ cùng nhịp tim của anh. Chờ nước mắt khô đi, chống đầu lên nhìn anh, "Anh làm anh trai của em đi."
Diệp Tích Thượng nhíu mày, "Em không để ý chứ?"
Cô dẩu môi, đầu ngón tay đâm vào cằm của anh, "Em nhớ anh vẫn như vậy, theo em, chăm sóc em."
Cô nói xong, giọng nói lại nghẹn ngào, cuối cùng nhịn không được, đôi mắt lại đỏ lên, một giọt nước mắt tí tách rơi lên môi anh . Cố Hoài Nam dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên cánh môi của anh, rồi cúi đầu liếm, "Anh biết nước mắt có mùi vị gì không?"
"Mặn."
Lại một giọt nước mắt rớt xuống, Cố Hoài Nam cười hề hề, "Anh nên nói là ngọt a, sao lại thành thực như thế?"
Diệp Tích Thượng giơ tay lên muốn xóa đi ánh mắt ướt át của cô, "Là em quá không thành thực."
Khóe miệng Cố Hoài Nam trĩu xuống, không cười được, "Anh. . . . . . Làm anh trai em đi, Giang Thiệu nói hết với em về chuyện anh và Tiểu Diệp Tử rồi, em đặc biệt hâm mộ cô ấy, còn có chút ghen tỵ, anh nhận thêm một em gái nữa có được hay không? Em mặc dù không nghe lời, nhưng em có thể nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh, nói chuyện phiếm với anh, làm bạn với anh, em cũng sẽ chăm sóc anh, giống như anh chăm sóc em vậy, cố gắng không để cho anh cảm thấy. . . . . . Cô đơn."
"Nam Nam." Ánh mắt Diệp Tích Thượng trầm trầm ngắm nhìn cô, mượn ánh sáng yếu ớt muốn nhìn thấu tới đáy mắt cô, "Em không dám thành thực một lần sao?"
Ánh mắt của anh quá sâu quá nóng quá khiếp người, Cố Hoài Nam chỉ biết nhếch nhác chạy trốn, cúi đầu vùi mặt vào cổ anh, "Nếu như mà em nói em cảm thấy anh thích em, không chỉ là thích một ít thôi đâu, anh dám hay không dám thừa nhận?"
Rốt cuộc cô vẫn là một tiểu quỷ nhát gan, không dám nhìn thẳng vào trái tim của mình, không dám đụng quá sâu vào tình cảm. Sợ bị lệ thuộc vào, nhưng lại trơ mắt nhìn mình giao ra từng chút từng chút. Muốn ở cùng anh, nhưng lại không chịu lấy danh nghĩa tình yêu, cuối cùng lại giống như đùa bỡn, rõ ràng là cô thích anh không chỉ một điểm, nhưng lại cố tình nói là anh .
Cô sợ, cô không dám, nên anh cũng không ép buộc. Có một số việc, cho dù là anh cũng không cách nào nhúng tay, không thể tùy ý nắm trong tay. Cô cần phải thời gian, cần nhiều hơn đủ để cho cô có thể một lần nữa có dũng khí tin tưởng vào tình yêu.
Đã như vậy, như vậy anh đợi.
Diệp Tích Thượng im lặng vểnh môi lên, ôm chặt cô, hôn vào mặt cô một cái, "Đừng khóc, anh thừa nhận."
Cố Hoài Nam hút hút lỗ mũi, không biết là khóc hay là cười, "Em biết ngay mà." . . .