Cố Hoài Nam có cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt, cái người tên Giang Thiệu này trong trong ngoài ngoài đều lộ ra một vẻ xảo trá.
Diệp Tích Thượng từ bên trong ra ngoài, đưa cho anh ta một cái chìa khóa, trên vòng treo của cái chìa khóa này còn móc một con gà con rất đáng yêu: "Kêu người của cậu hành động bí mật một chút, không nên làm lộn xộn đồ đạc của nó, hi vọng sau khi các người rút đi thì chỗ đó vẫn có thể giữ vững nguyên dạng."
Giang Thiệu lắc lư con gà con kia, đáy mắt thoáng qua một tia dịu dàng: "Người của tôi là cảnh sát, không phải ăn trộm càng không phải là thổ phỉ, lời của anh tôi nghe thấy không thoải mái chút nào."
"Nếu cảnh sát Giang bận rộn như vậy, tôi sẽ không giữ cậu lại." Diệp Tích Thượng không muốn nói nhảm với anh ta, ý bảo Cố Hoài Nam tiễn khách, mình lại xoay người trở về phòng.
Cố Hoài Nam càng lúng túng hơn, Diệp Tích Thượng bình thường không tính là có nhiều nhiệt tình, nhưng lịch sự căn bản vẫn có. Nhưng một lần nữa Giang Thiệu đối với chuyện này cũng không quan tâm: "Tôi đại khái cũng tính ở thành phố một thời gian, hẹn cô Cố hôm khác nói chuyện."
Cố Hoài Nam gật đầu, Giang Thiệu trước khi đi có vẻ như nhớ tới gì đó, nhì vào trong nhà hất cằm lên: "Hình như anh ta bị thương."
"hả?"
Giang Thiệu chỉ chỉ nơi ngực, "Ở đây, bị thương rất nặng, vừa rồi tôi thấy, có vết máu mờ nhạt."
Cố Hoài Nam kinh hãi.
"Đi xem anh ta một chút." Giang Thiệu nói xong rồi đi.
Cố Hoài Nam nhớ tới lời nói trong điện thoại của Dư Kim Kim, trong nháy mắt tưởng tượng ra một trường ác đấu, vội chạy vào phòng của Diệp Tích Thượng. Trên giường không có ai, nhưng trong phòng tắm truyền đến tiếng động, Cố Hoài Nam không hề nghĩ ngợi, vội vàng kéo cửa phòng tắm ra: "Diệp Tích Thượng, anh mau cho tôi xem!"
Diệp Tích Thượng cởi quần áo đang chuẩn bị tắm, vừa mở khóa vòi nước thì Cố Hoài Nam liền vọt vào, thật may là canh giữa hai người là một tấm thuỷ tinh mờ, chỉ nhìn nhìn thấy một bóng người mơ hồ. Anh mở miệng vẻ không xác định; "Tôi tắm, em muốn nhìn?"
Cố Hoài Nam ngẩn ra, sau đó gương mặt đỏ hồng: "Giang Thiệu nói anh bị thương?"
"Anh ta ước gì tôi chết đi." Diệp Tích Thượng lạnh lùng, "Muốn nhìn thì vào, không thì ra đi."
Cố Hoài Nam dẩu môi, lui ra ngoài khóa cửa lại.
Diệp Tích Thượng tắm xong mới phát giác quên cầm áo ngủ, bèn vây khăn tắm quanh hông rồi bước ra ngoài, không nghĩ tới Cố Hoài Nam vẫn còn chưa đi, đang ngồi ở bên giường chờ anh .
Cố Hoài Nam cũng không còn ngờ sẽ được thưởng thức hình ảnh mỹ nam đi tắm, đôi mắt và cái miệng nhỏ nhắn há to rất tròn trịa. Chân mày Diệp Tích Thượng nhăn nhăn, động tác dùng khăn lông lau tóc không thể không dừng lại một cái, bình tĩnh tự nhiên đi tới trước mặt cô, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần sọoc.
Để tay bên hông vừa muốn cởi khăn tắm, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái. Cố Hoài Nam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hướng anh cười hề hề: "Anh thay thì thay đi, tôi không nhìn, tôi ngó qua chỗ khác."
Cô âm thầm le lưỡi: người rất khá, vóc người này. . . . . . So sánh với quay lại nhìn còn rõ ràng hơn, khăn tắm vây quanh còn không bằng không vây, trong đầu Cố Hoài Nam ngay từ sớm đã tự tưởng tượng ra bức tranh có bộ phận bị ngăn trở kia đi.
Lỗ tai cô nghe thấy phía sau có âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt, tay ôm ngực thở ra một hơi, có cảm giác y như lần đầu tiên học khóa vẽ cơ thể con người. Không, so với cảm giác kia thì còn kích động hơn gấp bao nhiêu lần, nếu có thể gặp một người mẫu có thể hình như anh, Cố Hoài Nam tình nguyện ở lại lớp vạn năm.
Tiếng ồn ào của máy sấy tóc kéo cô từ trong suy nghĩ miên man trở lại, Diệp Tích Thượng đã mặc quần áo tử tế bắt đầu sấy tóc. Cố Hoài Nam đi vòng qua phía sau anh, "Tôi giúp anh nha."
"Em rất rảnh rỗi?"
"Không rảnh, tôi rất bận rộn." Cô cười, "Tuy nhiên giúp ông xã sấy tóc là chuyện nên làm chứ sao."
". . . . . ."
Cố Hoài Nam cầm máy sấy tóc trong tay anh, "Giang Thiệu là bạn của anh sao, thật không đáng tin, nói anh bị thương chảy máu dọa tôi giật mình."
"Không phải bạn bè."
Ngữ điệu của Diệp Tích Thượng rõ ràng mang theo hung dữ và ghét bỏ, Cố Hoài Nam không hiểu, "Con gà con đó không phải là dấu hiệu của Tiểu Diệp Tử nhà anh sao? Cái chìa khóa là của cô ấy đúng không?"
Cô nhón mũi chân giơ tay sấy tóc cho anh, chỉ trong chốc lát cánh tay đã mỏi: "Anh ngồi được không?"
Diệp Tích Thượng ngồi vào ghế sa lon, Cố Hoài Nam đứng ở phía sau anh độ cao vừa đúng thích hợp, "Anh ta ở trong trung đoàn cảnh sát hình sự thành phố B, tới ở nhà Tiểu An để ngồi chờ."
Cố Hoài Nam suy tư: "Àh, đến nhà ta để bắt người xấu." Sấy xong phía sau cô đi ra trước mặt, hai đùi Diệp Tích Thượng giang rộng, cô gần như đứng ở trong ngực anh, tư thế thân mật như thế nhưng một chút cô cũng không phát hiện ra.
"Vừa rồi Kim Kim mới gọi điện thoại đến mắng tôi kia mà, nói anh đánh anh Tiết nhà cậu ấy, hai người có mâu thuẫn?"
"Không có."
"Vậy sao anh đánh anh ta làm gì?"
"Anh ta cũng động thủ."
"Là ai ra tay trước?"
"Tôi."
Cố Hoài Nam tắt máy sấy, nhướng mày nhìn anh: "Vậy không phải là anh đánh người ta sao, không giống anh a, bình thường anh không phải là người có thể tùy tiện động thủ với người ta mà."
Diệp Tích Thượng kín đáo khép hai chân lại, thu nhỏ vòng vây: "Tiết Thần không phải như người bình thường, đánh mấy cái cũng không chết được."
Cố Hoài Nam chợt khom lưng, chóp mũi của cô đụng vào bờ môi của anh hít hà, rồi cau mày: "Anh uống bao nhiêu rượu hả? Tắm rồi mà mùi vị còn nặng như vậy." Cô lắc đầu thở dài, "Không trách được bình thường không thấy anh uống, thì ra anh là cái loại uống nhiều sẽ bị rượu làm cho điên."
Cô cất xong máy sấy thì đi xuống bếp làm cho anh một ly nước chanh mật ong, khi quay lên thì thấy Diệp Tích Thượng đang trải giường. Sáng hôm nay cô đem ga giường của hai người đi giặt, cũng không gấp gáp thay cái mới làm gì.
Cô đem ly nước kín đáo đưa cho anh, đỡ anh đến ghế salon: "Để tôi làm, anh uống nước mật ong đi, giải rượu."
Diệp Tích Thượng ngồi ở đó uống từng ngụm từng ngụm nước mật ong, tầm mắt vẫn rơi vào bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn của cô, tròng mắt đen không tự chủ híp lại. Mái tóc dài của cô tùy ý quấn ở sau gáy, dùng một cây bút máy thay thế cây trâm cài tóc.
Dáng vẻ này anh cũng không xa lạ gì, bởi vì khi vẽ tranh Diệp Tiểu An cũng thường quấn tóc như vậy, nhưng Diệp Tiểu An không trải giường nấu cơm cho anh, cô làm cơm mà chính mình còn cảm thấy khó có thể nuốt trôi, tuy nhiên. . . . . . Người phụ nữ này lại không giống như thế.
Kỹ thuật nấu nướng của Cố Hoài Nam tương đối khá, gần như mỗi lần tan việc trở về nhà anh đều có cơm nóng canh nóng để ăn. Cô thông minh, không cần anh lo lắng giống như lo lắng cho Diệp Tiểu An bị người ta tính kế lừa gạt. Cô có lúc rất ồn ào, nhưng anh không cảm thấy phiền. Cô biết làm việc nhà, sau khi hai người "ở chung", anh cũng ít phải nhúng tay vào những việc vặt này.
Diệp Tích Thượng nhớ tới lời nói của Tiết Thần lúc uống rượu với anh —— cơm ở trong nồi, phụ nữ ở trên giường, đây chính là cuộc đấu tranh bất tử trong cuộc sống. Đối với anh mà nói, cơm đúng là trong nồi, phụ nữ cũng trên giường, nhưng không phải giường của anh, mà chính là giường của cô.
Diệp Tích Thượng để cái ly không xuống, không thể không thừa nhận một chuyện: đàn ông chính là đàn ông, tham muốn cơ bản nhất chính là giữ lấy không có lý do nào cả. Ngày trước anh vẫn cảm thấy mình và những người khác không giống nhau, có lẽ thân thế là nguyên nhân, anh cho rằng đối với mình mà nói thì cái gì cũng không quan trọng bằng thân tình, cũng bền chắc hơn bất cứ thứ gì, mà cái hay thay đổi nhất chính là tình yêu. Người yêu có thể bỏ đi, nhưng người thân thì không thể.
Giống như nếu không có Diệp Cẩm Niên, anh và Diệp Tiểu An không có nhà để về vậy, thậm chí còn không biết họ tên của mình là gì. Là do Diệp Cẩm Niên cho bọn anh họ của mình, cũng như sau khi mẹ bọn anh mất đi, ông đã đem toàn bộ tình yêu và sự ấm áp dành cả cho hai anh em anh, đến giờ cũng không chịu tái hôn.
Nhưng giờ phút này người phụ nữ này đang quỳ ở nơi đó trải giường cho anh, khiến trong lòng Diệp Tích Thượng không khỏi muốn có được thứ gì đó, cảm giác này đối với anh mà nói thì từ trước nay chưa hề có, hơn nữa còn bắt đầu từ cái đêm nhìn thấy Trần Nam Thừa ở nhà Dư Kim Kim.
Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng Diệp Tích Thượng cũng không cho rằng quá mức đột ngột, ngược lại còn có một loại ảo giác như bị người khác đoạt đồ của mình. Anh muốn làm rõ ràng cảm giác của mình, cho nên lúc đó anh mới khắc chế có nên hướng Trần Nam Thừa vung ra một quyền hay không.
Những cảm xúc chậm trễ này không trút được cho ai tối nay tất cả đều dồn hết lên người Tiết Thần, Tiết Thần làm bạn chí cốt một lần, tự nguyện làm người cho anh tâm sự. Nhưng mà Tiết Thần đúng là không có phúc hậu, hai người rõ ràng là bạn bè trong câu lạc bộ đấm bốc, vậy mà Diệp Tích thượng ở trước mặt phụ nữ dội nước dơ vào anh.
"Thật không biết sao anh chịu được cái giường này, cứng như thế, giống như hòn đá, anh ngủ thế nào?" Cố Hoài Nam mới quỳ một chút mà đã cảm thấy đầu gối đau rồi, "Ngày nào đó đổi chứ?"
Lời còn chưa nói hết, Diệp Tích Thượng liền leo lên giường nằm xuống. Cố Hoài Nam vội đẩy anh ra: "Đừng cứ như vậy mà ngủ a, đợi tôi trải giường cho anh xong đã, mau dậy đi."
Nhưng cô có đẩy thế nào thì đẩy, Diệp Tích Thượng cũng không chuyển động, mắt nhắm lại tựa như ngủ thiếp đi, "Tôi mặc kệ anh." Cố Hoài Nam không còn cách nào, đem ga trải giường đắp lên cho anh. Khi chuẩn bị rời giường bỗng nhiên có cảm giác có người túm lấy váy cô, cúi đầu nhìn, một góc váy lại bị anh đè ở phía dưới.
"Này, anh đè vào váy tôi rồi." Cô kéo, nhưng không lôi được ra ngoài, lại không dám dùng sức, váy may bằng chất vải rất mỏng sợ bị rách, không khỏi hối hận tại sao hôm nay lại mặc cái váy dài anh mua cho mình?
Diệp Tích Thượng vẫn hít thở đều đều, không hề nhúc nhích. Anh nằm, cô ngồi, nhưng cũng không thể cứ như vậy ngồi suốt một đêm chứ? Cố Hoài Nam cắn môi, chẳng lẽ. . . . . . Cởi ra? Ngộ nhỡ anh bất chợt tỉnh dậy chẳng phải là đều bị anh nhìn thấy hết sao?
Tròng mắt cô đảo lòng vòng, kéo cây bút đang cài trên đầu ra để xõa mái tóc dài xuống, nắm một túm tóc dùng đuôi tóc quét lên mặt của anh.
Không có phản ứng?
Cái cổ.
Diệp Tích Thượng bỗng khẽ nhúc nhích, Cố Hoài Nam cười trộm, tiếp tục quấy rầy anh. Không biết có phải là người nghiêm túc cứng nhắc thì cảm giác ngứa ngáy cũng chậm lụt hay không, Cố Hoài Nam chơi đùa muốn ngủ gật mà mới kéo được một bên váy ra, kiên nhẫn của cô mất hết, hung hăng đập xuống anh.
"Diệp Tích Thượng!"
Lần này lại quá bất ngờ, Diệp Tích Thượng mở mắt, trở tay bắt được cổ tay của cô đồng thời lật người áp trên người cô, dễ dàng giữ chặt cô.
Cố Hoài Nam cảm giác cánh tay của mình sắp bị anh bẻ gãy, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra: "Khốn kiếp! Anh muốn giết chết tôi à!"
Diệp Tích Thượng dừng lại một chút, nới lỏng sức lực: "Phản xạ có điều kiện, xin lỗi."
Cố Hoài Nam lập tức nổi giận, nước mắt lưng tròng mắng anh: "Anh phải nhìn rõ tôi là ai rồi hãy động thủ! Có thù oán gì với tôi à?"
Diệp Tích Thượng hướng về cơ thể cô, nâng cô lên rất cẩn thận chu đáo, đáy mắt đen như mực so với bình thường nhiều thêm mấy phần l