h, rưới thêm chút dấm, gói lại, sau đó đưa lên miệng Tư Tồn.
Tư Tồn xấu hổ đỏ cả mặt. Cô cho rằng mình đã thành trò cười trước mặt mọi người nên chỉ biết cúi đầu nhai bánh. Mặc Trì nói, giọng dỗ dành: “Kệ hai đứa nó. Cũng có kiểu thịt vịt ăn cùng cơm mà. Hai đứa nó không hiểu biết nên mới thây lạ”.
Tịnh Nhiên cố nén cười, nói: “Anh trai thiên vị chị dâu nhé. Em cũng mới lần đầu được ăn vịt quay, sao anh không gói bánh cho em?”
Mặc Trì liếc nhìn Tịnh Nhiên một cái: “Em có Tiểu Tạ rồi, làm gì đến lượt anh gói nữa?”
Tạ Tư Dương nghe thế như chợt tỉnh giấc mộng, vội gói cho Tịnh Nhiên một miếng tương tự.
Họ còn gọi thêm mấy món nữa nhưng đều là những món hơi mặn, thế nên ăn xong ai nấy đều uống rất nhiều nước trà. Sau bữa ăn, họ chia tay ở trước cửa nhà khách Bắc Đại, hẹn sáng sớm hôm sau sẽ cùng đi Cố Cung.
15. Một loại bánh mỏng làm bằng bột, dùng sau khi hấp chín hoặc rán mỏng. Dùng bánh lá sen để quấn lát thịt vịt thái mỏng là một cách ăn vịt Bắc Kinh truyền thống đã được thừa kế hơn 300 năm nay.
Ngày Quốc tế Lao động lại trùng với Chủ nhật, thành ra Tịnh Nhiên và Tạ Tư Dương có hai ngày nghỉ, thoải mái cùng Mặc Trì và Tư Tồn đi tham quan Bắc Kinh. Theo kế hoạch, mồng Một tháng Năm họ sẽ tới Thiên An Môn và Vương Phủ Tỉnh, còn mồng Hai sẽ đi Cố Cung và Di Hòa Viên. Lúc thăm Cố Cung, đến thở mạnh Tư Tồn cũng không dám. Khi chiêm ngưỡng ngai vàng, long sàng của Hoàng đế, Tư Tồn nhận thấy chúng đều được kết cấu bằng gỗ cứng vuông thành sắc cạnh. Cô nín thở nói nhỏ: “Hoàng đế thời xưa sống chẳng thoải mái chút nào. Từ phòng này sang phòng khác cũng phải đi cả một đoạn đường rất xa, đã thế ghế ngồi và giường nằm lại cứng như đá”.
Mặc Trì vui vẻ nghĩ bụng, sao cô ấy lại có những suy nghĩ khác thường thế nhỉ?
Thành phố Bắc Kinh thật không hổ danh là thủ đô của Trung Quốc, chỉ một Di Hòa Viên thôi đã lớn bằng một nửa trung tâm thành phố X. Bốn người trẻ tuổi vô cùng thích thú, chỉ trong một ngày đã tham quan hết cả Cố Cung và Di Hòa Viên. Lúc đi từ Di Hòa Viên ra, thấy trời đã tối, Mặc Trì nói: “Chắc mọi người đều đói cả rồi. Muốn ăn gì nào?”
“Chúng ta về tới nhà khách ăn tạm cái gì cũng được, đi cả ngày trời, chắc anh cũng mệt rồi”, Tư Tồn đáp.
Tinh thần Mặc Trì vẫn tốt nhưng sắc mặt anh lại lộ ra vẻ mệt mỏi. Tịnh Nhiên nhận thấy điều đó nên cũng nhanh chóng phụ họa: “Không ra ngoài ăn nữa, chúng ta về nhà khách nghỉ ngơi trước đã, để Tiểu Tạ tới nhà ăn trong trường mua cơm. Ăn xong mọi người cùng đi nghỉ sớm”. Ý kiến của cô được Tạ Tư Dương tích cực ủng hộ.
Về đến nhà khách, Tư Tồn vội vàng vén gấu quần của Mặc Trì lên, cô thấy chân anh đã sưng rất to. Cô chỉ ấn nhẹ vào đầu gối đã khiến Mặc Trì đau tới mức phải thở hắt ra. Tư Tồn xót xa: “Em biết là anh mệt lắm rồi mà”. Mặc Trì vội cười, trấn an cô: “Anh không mệt chút nào”. Lúc sau Tạ Tư Dương mua bánh bao, cháo tiểu mễ đựng trong cặp lồng về nhà khách cho hai người, sau đó anh cùng Tịnh Nhiên ra về. Tư Tồn để Mặc Trì ăn trước, còn mình xách bình nước nóng ra ngoài.
Một lúc sau, cô mang nước nóng về, đổ ra chậu, pha thêm chút nước nguội rồi nhẹ nhàng nhấc chân phải của Mặc Trì đặt vào đó.
Mặc Trì vội nói: “Em cứ để anh tự làm”.
Tư Tồn cười ngọt nhưng không chịu buông tay: “Không cho anh làm!”
Nước trong chậu nóng quá khiến Mặc Trì không chịu nổi, phải co chân lên. Tư Tồn cầm chắc gót chân nhợt nhạt của anh, nhẹ nhàng vốc nước nhỏ lên chân để anh dần dần thích ứng với nhiệt độ của nước. Cô nói nhỏ: “Ngâm chân trong nước nóng có thể kích iioạt mạch máu ở chân, sẽ khiến anh dễ chịu hơn đấy”.
Lát sau, toàn thân Mặc Trì thư thái trở lại, anh dựa người vào lưng ghế, kéo Tư Tồn lại, bảo cô ngồi cùng anh: “Hôm nay em cũng đi nhiều, chúng mình cùng nhau ngâm chân nhé”.
Tư Tồn tháo giày, tháo tất rồi đặt đôi chân trắng trẻo, mềm mại của mình vào chậu. Nước nóng trào lên, len lỏi vào từng kẽ chân. Đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt trên bàn chân lớn của Mặc Trì, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.
Tới khi nước nguội bớt, cô liền đổ đi một nửa, sau đó rót thêm nước nóng vào chậu. Dưới sự kích thích của nước nóng, toàn thân Mặc Trì dễ chịu, hơi đổ mồ hôi, người mơ màng như muốn ngủ thiếp đi luôn được. Tư Tồn lấy khăn cẩn thận lau chân cho anh rồi dìu anh lên giường nằm nghỉ.
Đến ngày mùng ba tháng Năm, Tịnh Nhiên và Tạ Tư Dương phải lên lớp trở lại. Mặc Trì nói sẽ ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày để tổ chức sinh nhật cho Tư Tồn xong mới tính chuyện quay về. Sáng sớm, họ nằm trên giường, cùng nhau vạch ra kế hoạch cho những ngày sắp tới. Mặc Trì hỏi: “Cả tuần này em đều không có tiết phải không?”
Tư Tồn nằm bên cạnh nghịch ngợm thổi bay mấy sợi tóc trên trán anh: “Thứ Sáu em mới có tiết”.
“Vậy là chúng ta vẫn còn bốn ngày nữa. Em muốn đi đâu nào? Hương Sơn hay Trường Thành?”
“Em không muốn đi những chỗ xa như thế. Chúng mình cứ ra hồ Vô Danh ngồi tắm nắng rồi nói chuyện. Em thấy như thế thoải mái nhất”.
Mặc Trì chuyển sang tư thế khác, ôm Tư Tồn vào lòng: “Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ ra hồ Vô Danh tắm nắng. Ngày mai, đợi khi Tịnh Nhiên tan học, chúng mình sẽ tới Đông Lai Thuậrt ăn thịt dê trần để chúc mừng sinh nhật em”.
Bỗng, Mặc Trì thần người ra, khẽ nhíu mày rồi lẩm bẩm một mình: “Sao lâu thế rồi mà em mới hai mươi tuổi nhỉ?”
Tư Tồn bỗng đỏ mặt, nói nhỏ: “Người ta chưa đầy mười sáu tuổi đã bị gả làm vợ anh rồi”.
Mặc Trì chăm chú nhìn Tư Tồn. Bàn tay thô ráp do bao nhiêu năm chống nạng của anh khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô, rồi anh lại bất giác nhìn cô với chút xót xa: “Đúng là em nhỏ tuổi thật. Vất vả cho em quá, chưa trưởng thành đã phải kết hôn rồi”.
Tư Tồn đan những ngón tay mình vào từng ngón tay của Mặc Trì. Ngón tay cô thon dài, đôi lập hẳn với lòng bàn tay thô ráp của Mặc Trì. Cô rúc vào lòng anh, áp mặt lên lồng ngực anh, thủ thỉ: “Em nói cho anh biết, lúc mới lấy anh, em thật sự rất sợ hãi. Anh dữ như thế, ngay ngày đầu tiên đã đuổi em đi, lại còn không thèm để ý đến em. Nếu không phải Tịnh Nhiên an ủi, chắc chắn em đã bị anh dọa đến chết rồi”.
Mặc Trì xót xa ôm Tư Tồn vào lòng, hôn lên má cô: “Lúc đó đều là anh không tốt, lúc nào cũng ức hiếp em, nhưng từ nay về sau sẽ không bao giờ như thế nữa”.
Tư Tồn mỉm cười ngọt ngào nói: “Anh ức hiếp em lúc nào? Em biết anh chỉ muốn tốt cho em. Nhưng em không nghĩ rằng anh lại tốt tới mức ấy, cho em thi đại học, còn yêu em, bao dung với mọi lỗi lầm của em”.
Mặc Trì hóm hỉnh đáp lại lời vợ: “Anh không ngờ em lại “dai” đến thế, cứ nhất quyết đòi theo anh”.
Sáng hôm đó, họ quấn quýt rất lâu trong nhà khách rồi mới tới hồ Vô Danh sưởi nắng. Đến chiều, họ cùng tới bếp ăn của nhà khách dùng bữa. Một ngày chậm rãi nhàn nhã trôi qua. Tư Tồn nói, đây chính là cuộc sống mà cô mong ước.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm, Tịnh Nhiên đã đến nhà khách để chúc mừng sinh nhật chị dâu yêu quý của mình. Hôm nay cô phải lên lớp buổi sáng nên cô hẹn sau khi tan học lúc một giờ chiều, cô và Tạ Tư Dương sẽ đến nhà khách, sau đó bốn người cùng tới Đông Lai Thuận ăn thịt dê.
Sau khi Tịnh Nhiên rời đi, Mặc Trì và Tư Tồn cũng không muốn ngồi một chỗ. Mặc Trì đề xuất: “Anh sẽ dẫn em tới con ngõ nhỏ nơi anh sinh sống hồi bé, biết đâu cây hồng đỏ vẫn còn đấy. Tiếc là bây giờ không phải mùa hồng, nếu không anh sẽ hái quả cho em ăn”.
Tư Tồn há hốc mồm: “Bây giờ anh vẫn còn muốn trèo cây sao?”
Mặc Trì nhíu mày: “Sao nào? Em cho rằng anh không trèo được chắc?”
Tư Tồn mỉm cười, chạm vào cánh tay của anh rồi nói: “Em không có ý đó. Em chỉ nhớ lại hồi bé em cũng trèo lên cây, rồi không sao xuống được, sợ tới phát khóc. Cuối cùng anh trai phải trèo lên để đỡ em xuống”.
Mặc Trì nghe cô kể liền bật cười ha ha: “Hóa ra em cũng có “thành tích” xuất sắc đấy chứ!”
Đúng lúc họ đang vui đùa thì có tiếng của nhân viên phục vụ từ hành lang vọng đến: “Đồng chí Mặc Trì ở thành phố X tới nhận điện thoại”.
Mặc Trì cười nói: “Có lẽ là Tịnh Nhiên gọi đến. Con bé này chắc là không có tấm trí gì lên lớp nữa rồi”.
Anh đi đến cuối hành lang, tới bên chiếc bàn vuông nhỏ. Điện thoại của nhà khách được khóa trong một chiếc hộp gỗ, chỉ có thể nghe chứ không được phép gọi. Mặc Trì cầm ống nghe, cười nói: “Alô, là Tịnh Nhiên à?”
“Mặc Trì, là ba”. Trong ống nghe là tiếng của Thị trưởng Mặc.
“Ba ạ?”, Mặc Trì nghi hoặc.
“Mặc Trì, con mau đưa Tư Tồn về nhà ngay hôm nay, ngay bây giờ. Mau đi mua vé tàu đi!”