anh. Cô thay đồ xong liền chui vào trong chăn, áp cơ thể mềm mại của mình vào sát lồng ngực của Mặc Trì, mang lại luồng khí mát mẻ cho cơ thể đang nóng hầm hập kia.
Mặc Trì vốn đang mê man chuẩn bị thiếp đi, nhưng khi cảm nhận được sự mát lành từ cơ thể Tư Tồn, anh bỗng trở nên hưng phấn. Tư Tồn cảm thấy bụng dưới của anh đang căng ra, ý chí sục sôi. Bị nhiệt độ cơ thể anh thiêu đốt, Tư Tồn toàn thân cũng như tê dại, khẽ run lên. Cô “cảnh báo” Mặc Trì: “Đồng chí Mặc Trì, anh đang là bệnh nhân đấy, đừng quên nhiệm vụ của mình”.
Mặc Trì quay người lại ôm chặt lấy Tư Tồn, vùi vầng trán đang sốt cao vào lồng ngực cô, thủ thỉ nói: “Yêu cầu của bệnh nhân thì cần được thỏa mãn”.
Một chân anh nâng giữ cơ thể, chuẩn bị tiến công. Tư Tồn thở dồn dập, toàn thân nóng lên nhưng vẫn cô" ngăn anh: “Anh còn đang sô\'t, cơ thể sẽ không chịu được đâu”. Mặc Trì cười hì hì xấu tính: “Anh đang khỏe lắm!” Anh bắt đầu tấn công mãnh liệt, chút tỉnh táo cuối cùng trong tâm trí Tư Tồn hoàn toàn bị cảm xúc mãnh liệt của anh lấn át. Họ ôm chặt lấy nhau, dường như đang bay lượn trong không trung, lại có lúc tưởng như bị đốt cháy dưới lòng đất.
Sáng sớm hôm sau, khi sờ trán Mặc Trì, Tư Tồn thật sự không ngờ anh đã không còn nóng nữa. Cơ thể anh tối qua vẫn còn sốt cao hầm hập, giờ đã bình phục hoàn toàn như có kì tích xảy ra. Tư Tồn vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng hạ sốt rồi”. Mặc Trì cười giảo hoạt: “Bởi vì anh có liều thuốc hạ sốt rất hữu hiệu bên cạnh”. Biết anh đang nói đến chuyện tối qua, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, dư vị của cảm xúc mãnh liệt đó vẫn còn đọng lại, khiến cô thật khó lòng mà bình tâm lại được.
Mặc Trì nhìn đồng hồ, thúc giục Tư Tồn: “Nhanh lên, sắp đến giờ em phải lên lớp rồi đấy”.
Tư Tồn nói vớt vẻ không nỡ: “Đến chiều em mới đi được không? Sáng nay là giờ Văn học hiện đại của Lưu Trí Hạo, em không đến cũng được. Vu Tiểu Xuân sẽ giúp em điểm danh”.
“Không được như thế. Lưu Trí Hạo với em là chỗ quen biết thân tình như thế, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện em không lên lớp. Nhỡ anh ta gây khó dễ cho em thì sao? Nên nhớ, em vẫn đang mang lỗi phạt đấy”, Mặc Trì nói. Lưu Trí Hạo bình thường rất hòa đồng với sinh viên nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong chuyện học hành, đặc biệt là vấn đề chuyên cần. Sinh viên đến muộn sẽ bị cảnh cáo, nếu lên lớp không đủ số tiết tối thiểu thì sẽ bị đánh trượt môn đó. Phong thái đó khiến sinh viên vừa yêu quý vừa sợ hãi, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh ta.
“Lỗi phạt” mãi mãi là vết thương trong tim Tư Tồn. Nhà trường đã đem vũ hội vào buổi liên hoan đón sinh viên mới, vậy mà lỗi phạt “giai cấp Tư sản tự do hóa” của cô vẫn còn lưu đó. Trước khi tốt nghiệp, nếu cô không được xóa bỏ lỗi phạt thì dù thành tích có ưu tú đến đâu cũng không được ra trường. Cô đã vài lần phản ánh với Ban lãnh đạo nhà trường, nhưng họ chỉ bảo cô yên tâm học hành, trước khi tốt nghiệp sẽ xóa bỏ lỗi đó cho cô.
Mặc Trì thấy Tư Tồn ủ rũ, biết mình đã nặng lời liền vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Mau đi thôi, chốc nữa anh còn phải đi làm”.
Tư Tồn gắt lên: “Anh vẫn chưa khỏi bệnh cơ mà”.
Mặc Trì mỉm cười nói với cô: “Bị thương nhẹ thì không được rút khỏi tiền tuyến. Mới chỉ cảm cúm xoàng đã trốn làm thì sao kiến thiết đất nước được chứ?”
Tư Tồn sờ trán anh, quả thực thấy không vấn đề gì mới nói: “Thôi được rồi, đằng nào sau bôn giờ chiều em cũng không có tiết, em sẽ tới cơ quan đợi anh tan làm”.
Cô giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng trên bàn. Tư Tồn cầm một cây quẩy lên gặm, rồi nhờ cô giúp việc nấu cho Mặc Trì một bát cháo tiểu mễ vì những thứ quá nhiều dầu mỡ như quẩy không tốt cho sức khỏe người bệnh. Miệng vẫn còn gặm miếng quẩy, cô đã vội vàng nhảy lên xe đạp về trường.
Cuối cùng, cô cũng kịp giờ lên lớp môn Lịch sử Văn học hiện đại của Lưu Trí Hạo. Lưu Trí Hạo rất năng nổ, sáng tạo trong các hoạt động ngoại khóa, nhưng phong cách giảng dạy lại hơi khô khan. Vốn dĩ nội dung bài giảng về Lịch sử Văn học hiện đại không nhiều, Lưu Trí Hạo lại không có mấy kinh nghiệm giảng dạy, Tư Tồn nghe giảng mà thấy nhạt nhẽo vô vị. Cô bắt đầu suy nghĩ xem tiết sau sẽ làm thế nào để chạy đến giảng đường số Bốn nhanh nhất.
Kỳ này Tư Tồn chọn hai môn tự học là nghe và nói tiếng Anh vào mười một giờ sáng thứ Hai hàng tuần. Hai môn này sẽ bắt đầu ngay sau khi kết thúc tiết học của Lưu Trí Hạo được năm phút. Cô đang ngồi ở tầng Đông giảng đường số Năm, còn môn nghe nói tiếng Anh lại ở tầng Tây giảng đường số Bốn, chỉ cần bỏ lỡ một phút là thành ra đến muộn mất rồi. Nghe nói, số sinh viên chọn học môn này cực kì đông, chậm trễ một chút thì không còn chỗ để ngồi.
Tan tiết học, Tư Tồn vội vã tạm biệt Vu Tiểu Xuân rồi lao ra khỏi giảng đường số Năm, băng qua đường cái để tới giảng đường số Bốn. Khi cô mới đặt chân vào tầng Tây đã nghe thấy tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên chói tai. Tư Tồn thở hổn hển, cuối cùng cũng kịp vào lớp trước khi giáo viên bước vào. Giảng đường quả nhiên đã đông nghịt không còn một chỗ trống, đến lốì đi cũng xếp thêm đầy ghế. Tư Tồn mặt đỏ bừng bừng, đưa mắt nhìn tứ phía. Đột nhiên có một nam sinh đứng dậy, chừa ra một chỗ trống. Một nam sinh khác ngồi cạnh đó vẫy tay gọi: “Tư Tồn, mau lại đây, anh đã giữ cho em một chỗ đây này”. Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra đó là Giang Thiên Nam.
Toàn bộ ánh mắt trong giảng đường đổ dồn về phía Tư Tồn. Cô vội xua tay nói: “Có người ngồi rồi, tôi không ngồi đâu”.
Giang Thiên Nam lớn tiếng nói: “Tôi đã nói với anh ta trước rồi, chỗ này tôi giữ cho em. Em đã đến thì anh ta phải rời đi”.
Cả giảng đường vang lên một tràng xuýt xoa. Giáo viên bước vào lớp, không hài lòng nói: “Muôn học tiếp thì mau mau ổn định vị trí, không học thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới người khác”.
Tư Tồn ngại ngùng vạn phần, liền cúi thâxp đầu, bước mau tới bên cạnh Giang Thiên Nam rồi lấy sách vỡ ra.
Cô không cách nào tập trung được vào bài giảng. Biết rõ mồn một ý đồ của Giang Thiên Nam mà lại phải ngồi cạnh anh ta, thật đúng là vô cùng khó xử. Cô cố ý quay đầu đi không nhìn Giang Thiên Nam nhưng lại có cảm giác như mình đang làm bộ làm tịch nên liền ngồi thẳng lại, cúi gằm xuống nhìn quyển sách.
Cô thầm nhủ, chỉ cần Giang Thiên Nam quay sang nói chuyện hoặc giở trò gì đó, cô sẽ lập tức đứng dậy rời đi, cùng lắm là không học môn này nữa. Đằng nào nhà trường cũng quy định không tính kết quả môn tiếng Anh vào thành tích chung. Không ngờ Giang Thiên Nam chăm chú nghe giảng như không hề có cô ngồi kế bên. Đúng là đã tưởng tượng quá nhiều rồi, Tư Tồn vội định thần và tập trung nghe giảng.
Bước vào thập niên 80, nguồn tư liệu học tiếng Anh ngày càng dồi dào. Sau khi giáo viên giảng xong trọng tâm bài học liền mở máy thu âm, phát đi một đoạn băng. Giang Thiên Nam vừa nghe vừa ghi chép lại, cho thấy khả năng nghe tiếng Anh của anh ta không hề tồi. Thành tích tiếng Anh của Tư Tồn cũng rất khá, nhưng thứ mà cô học là “tiếng Anh câm”. Đọc và viết đốì với cô không thành vấn đề, nhưng nghe nói lại rất kém. Đoạn băng giáo viên vừa bật, cô chỉ có thể hiểu lờ mờ mà thôi.
Đoạn băng vừa phát xong, giáo viên lập tức cho cả lớp thực hành, mời từng cặp sinh viên mô phỏng lại bài hội thoại vừa nghe. Những sinh viên chọn môn này phần lớn đều là thành viên tích cực trong câu lạc bộ “góc Anh ngữ”. Họ không sợ nói nhiều nên nhiệt liệt hưởng ứng sự sắp xếp của giáo viên. Tư Tồn hơi thần người ra, người cùng bàn với cô chẳng phải Giang Thiên Nam sao? Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cô vốn dĩ đã định không nói năng gì, nhưng yêu cầu của giáo viên không thể không thực hiện.
Cô khó chịu nhìn Giang Thiên Nam, tỏ thái độ không muốn hợp tác. Giang Thiên Nam bắt đầu lên tiếng. Anh ta phát âm rất chuẩn, khẩu ngữ lưu loát nhưng giọng nói không có cảm xúc như Mặc Trì. Tư Tồn chau mày, đợi anh ta nói hết mới tiếp tục phần nói của mình.
“You have such beautiful voice” (Giọng nói của em rất hay) Sau khi luyện tập xong, Giang Thiên Nam đã nói như thế.
Tư Tồn trừng mắt lên nhìn anh ta, sau đó cô quay sang nói chuyện với hai bạn khác vì không muôn lãng phí một câu nào với con người này.
Sau khi cho sinh viên luyện tập xong, giáo viên nói: “Sau đây xin mời một cặp lên bục giảng nói lại đoạn hội thoại vừa rồi. Lúc nãy tôi có chú ý, cặp hoàn thành việc luyện tập nhanh nhất là hai bạn ở giữa này”. Giáo viên bước xuống khỏi bục giảng, đi tới bên Giang Thiên Nam và Tư Tồn.
Nửa sau của tiết học, Tư Tồn gần như không cho vào đầu được thứ gì. Lúc nãy lên bục giảng, vì quá hồi hộp, cô nói ấp a ấp úng, tương phản hoàn toàn với phong thái tự tin của Giang Thiên Nam. Khi rời khỏi bục giảng, cô còn không cẩn thận, vấp chân, suýt ngã. May nhờ Giang Thiên Nam phản ứng nhanh, đưa tay ra đỡ lấy cô. Cả lớp học cười vang, Tư Tồn lúc đó chỉ muốn độn thổ cho rồi.
Một ngày Chủ nhật lại đến, Mặc Trì đã hoàn toàn bình phục. Tuần vừa rồi, hầu như ngày nào Tư Tồn cũng về nhà thăm anh, rồi lại tất bật quay lại trường trước khi bảo vệ khóa cửa. Bảy ngày ngắn ngủi trôi qua, cô đã gầy rộc cả đi. Chiều tối Chủ nhật, trước khi cô quay lại trường, Mặc Trì đã chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Anh còn dặn cô giúp việc nấu một hộp sườn chưng để cô và các chị em trong phòng 302 cùng thưởng thức.
Tư Tồn vui mừng vòng tay ôm lấy Mặc Trì, cắn nhẹ lên cổ anh. Mặc Trì thật không hổ là một người chồng tốt, không chỉ lo cho cô được ăn ngon, ăn no, mà còn để tâm giúp cô “ngoại giao” với bạn bè. Mấy năm qua, các cô gái trong phòng 302 được thưởng thức không ít gà, vịt, thịt, cá, hoa ngon, quả lạ mà “người thân” của Tư Tồn gửi tới.
Vừa bước vào phòng kí túc xá, Tư Tồn đã nhìn thấy trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng một bó hoa lớn. Hoa hồng tươi rói, đỏ như lửa cháy, được gói trong giấy bọc nhiều màu sắc, trông rất bắt mắt. Hồi còn nhỏ, Tư Tồn hay hái hoa hồng dại bên đường mang về cho mẹ làm món bánh đường hoa hồng. Kiểu hoa hồng được gói cầu kì thế này cô mới chỉ nhìn thấy trong phim điện ảnh Liên Xô.
“Hoa của ai đấy? Mau để sang một bên đi, mình mang đồ ăn ngon về cho mọi người đây”. Tư Tồn xách nhiều đồ đến rã cả tay rồi. Cô cũng thích hoa, nhưng trước nhất phải đặt hai túi đồ ăn này xuống mới được.
“Cậu còn hỏi à? Đây là hoa Giang Thiên Nam tặng cậu đấy”, Đổng Lệ Bình nói.
Tư Tồn kinh ngạc tới mức suýt nữa đánh rơi hai túi đồ trên tay: “Anh ta tặng mình cái này làm gì?”
“Đương nhiên là vì muốn cưa cẩm cậu rồi”, Trương Kế Phương nói,
Vu Tiểu Xuân nhanh tay mở hết những túi đựng đồ ăn ngon mà Tư Tồn mang tới, rồi nhón tay lấy một miếng sườn lên gặm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Giang Thiên Nam cũng lãng mạn đấy chứ, còn nhờ đám con gái lớp anh ta mang hoa đến tặng cậu. Tô Hồng Mai còn tưởng bở là tặng cô ta cơ, nhưng cuối cùng đã thất vọng tràn trề”. Từ lúc Giang Thiên Nam bắt đầu “chiến dịch” theo đuổi Tư Tồn lần thứ hai thì giữa cô và Tô Hồng Mai cũng bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh.
Tư Tồn trợn trừng mắt nhìn bó hoa rồi nói: “Anh ta làm như vậy thật không nên chút nào”.
“Nếu cậu thích anh ta thì đây là chuyện tốt. Còn nếu không thích thì là chuyện xấu. Y cậu thế nào?”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn ngồi trên giường Vu Tiểu Xuân, mắt cứ trợn trừng nhìn bó hoa, như thể nhìn mãi thì bó hoa phiền toái ấy sẽ ngay tức th