tiên bước lên sàn nhảy. Cô vận một chiếc áo khoác có thắt lưng, quần bó, cả thân người lắc lư theo điệu nhạc uyển chuyển và đẹp mắt.
Nhóm Tư Tồn đang đứng ở một bên nhìn ngắm, bất chợt có hai người nom dáng vẻ sinh viên hào hứng đến cổ vũ: “Nhảy đi các bạn! Hiếm lắm mới có được buổi vũ hội thế này đấy!”- Thế rồi, Trương Kế Phương và Đổng Lệ Bình cùng bị lôi vào nhảy.
“Mình muốn ở lại xem một chút”. Tuy không biết nhảy nhưng đôi chân Tiểu Xuân cũng đáp theo điệu nhạc, gõ ra những âm thanh đầy hứng thú.
“Vậy cậu cứ ở lại xem đi, mình về đây” Tư Tồn thật sự không thích đứng trong một không gian mà đèn xanh đèn đỏ thi nhau nhấp nháy thế này.
“Chờ lát nữa thôi, bọn mình sẽ cùng về”, Tiểu Xuân lại trì níu cô. Bãi đất hoang sau trường cũng không khỏi khiến Tư Tồn mường tượng đến nghĩa trang ở quê cô thấy ớn lạnh đến tận sống lưng, chân không tài nào nhúc nhích nổi nữa.
Tiểu Xuân không ngừng gõ nhịp chân theo điệu nhạc, cô ấy thực tình đang rất muốn vào nhảy rồi. Vừa hay, một cô bạn quen học Khoa Lịch sử liền kéo cô vào nhảy, Tiểu Xuân chẳng còn lí do gì để trì hoãn. “Chúng mình cùng nhảy đi!”, Tiểu Xuân rủ, nhưng Tư Tồn xua tay rồi lùi lại, cô không biết và cũng không muôn nhảy.
Tiểu Xuân cùng cô bạn học vừa nhảy vừa cười nói râm ran. Tư Tồn đứng một mình mãi cũng thấy chán, đúng lúc toan quay người ra về thì có ai đó gõ nhẹ sau ỉưng . Cô quay đầu, giật mình hét lên khi một bộ mặt màu xanh lá cây đập vào mắt.
“Bạn đừng sợ, là tôi đây!”. Tư Tồn nhận ra đó là giọng nói của một nam thanh niên chứ không phải ma. Cô nhìn gần hơn và thấy một chàng trai với mái tóc dài quá tai, mặc quần áo thể thao thời trang màu xanh. Ánh sáng phản chiếu làm khuôn mặt anh ta cũng biến thành màu xanh lá. Cô nghĩ chắc rằng khuôn mặt mình bây giờ cũng mang màu sắc quái dị này.
“Bạn là ai?”, Tư Tồn trấn tĩnh lại rồi bối rối nhìn xung quanh. May mắn là tiếng nhạc iúc đó rất to, không ai nhận ra cô vừa hốt hoảng hét lớn.
“Tôi tên là Giang Thiên Nam. Sao bạn không ra nhảy vậy?”, anh ta hỏi to.
“Tôi không biết nhảy”, Tư Tồn trả lời như hét lên vì trong phòng quá ầm ĩ.
“Không biết thì có thể học mà!”, anh ta cười nói: “Tôi là thành viên ban tổ chức buổi khiêu vũ tối nay, nên không muốn thấy một người nào đó bỏ về sớm”.
“Tôi không muốn học và cũng không học được”, Tư Tồn xua tay nói.
Giang Thiên Nam mỉm cười, tiếp tục nói: “Trông bạn thế này là tôi hiểu bạn không biết nhảy rồi. Bạn là bạn của Tô Hồng Mai phải không, bạn cô ấy đến đây không ai biết nhảy cả”.
“Tại sao?”
“Như thế thì mọi người mới nhận ra cô ta biết nhảy”.
Tư Tồn mỉm cười và nhận ra, rõ ràng anh ta quen biết với Tô Hồng Mai nhưng hình như cũng không ưa cô ấy cho lắm. Cô ấy ngạo mạn và chắc chắn không ít lần đắc tội với người khác, có lẽ anh ta là một trong sô\' họ. “Được rồi, bạn đi nhảy đi, tôi phải quay về trường học bây giờ”, Tư Tồn đáp.
“Tôi sẽ dạy cho bạn, dễ lắm. Nếu bạn thật sự không học được, tôi sẽ đưa bạn về trường. Trước đây, nơi này là chỗ chém giết nhau, buổi tối không được an toàn lắm đâu”.
“Cái gì?”, Tư Tồn rùng mình, trong đầu những hình ảnh đáng sợ không ngừng hiện ra.
“Đừng lo lắng, điệu nhảy này học cũng dễ thôi mà. Bọn mình cũng vừa mới học được, bạn thấy đó, mọi người đều nhảy giống nhau hết đấy chứ”, Giang Thiên Nam nói xong liền kéo cô ra sàn nhảy.
Trên sàn nhảy đông đúc, Tư Tồn thấy người mình cứng đờ lại và không ngừng va vào những người xung quanh. Cô bối rối đến nỗi không biết bàn tay nên đặt ở đâu. Giang Thiên Ham mỉm cười nói: “Bạn hãy thả lỏng ra và làm theo tôi, để cho cơ thể tự do di chuyển”. Cơ thể anh ta hòa theo tiếng nhạc một cách tự nhiên, mạch lạc và không hề có động tác thừa.
Tư Tồn làm theo lời Giang Thiên Nam nói, tay đã cử động được đôi chút, nhưng chân thì vẫn như bị đóng đinh vào sàn nhảy.
Giang Thiên Nam mỉm cười, ghé vào tai cô nói: “Đừng hồi hộp, điệu nhảy này không có quy luật nhất định, chỉ cần nhảy theo nhịp là được”. Nói xong, anh ta liền làm thử cho cô thấy: “Cha cha cha, nhảy, lắc một cái rồi quay người”. Động tác quay người của anh ta nom rất đẹp mắt, Tư Tồn cũng bắt chước quay theo, nhưng chân trụ không vững nên bị mất đà ngã về phía sau.
“Cẩn thận!”, Giang Thiên Nam liền nắm chặt lấy tay cô: “Bạn phải học tiếp nhịp này nữa. Bạn chưa từng nhảy bao giờ đúng không?”
Tư Tồn lắc đầu, lặng lẽ thoát khỏi bàn tay của Giang Thiên Nam: “Tôi phải về, mọi người cứ tiếp tục chơi đi”.
Lời nói của cô khiến Giang Thiên Nam có chút trầm lại: “Cũng được, để tôi đưa bạn về”. Sợ Tư Tồn ngại, anh ta nói thêm: “Tôi và bạn cùng đường mà, tôi học trường Đại học Phương Bắc, năm thứ nhất Khoa Địa chất”.
“Còn vũ hội thì thế nào? Không phải do bạn tổ chức sao?”, Tư Tồn vừa rồi có nghe anh ta khoe là thành viên của Ban tổ chức vũ hội tối nay kia mà.
“Thành viên Ban tổ chức có những mấy người, không có tôi đã có người khác”. Nói rồi, anh ta bước tới trước mặt cô.
Tưởng tượng đến quang cảnh nghĩa địa nọ, Tư Tồn không thể không đồng ý. Cô theo chân Giang Thiên Nam, nhưng chỉ vừa mới bước ra thì cánh cửa đột nhiên bật mở. Tư Tồn mất đà ngã dúi xuống đất. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đèn khán phòng bỗng phụt tắt, tất cả chìm trong bóng tối. Cả căn phòng nháo nhác, các chàng trai thì chửi bới, các cô gái thì hét lên. Tư Tồn thấy Giang Thiên Nam đang giúp cô đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe một tiếng hô vang trong bóng tối: “Không được di chuyển, công an đây!”
Công an nhận được báo cáo của dân chúng gần đó cho biết rằng, tại hội trường của trường trung học số hai có một đám thanh niên tham gia hoạt động theo kiểu tư sản, liền ập đến. Cả đám bị đưa đến đồn công an, quá trình thẩm vấn, lập biên bản khiến tất cả rơi vào hỗn loạn. Một số tỏ ra lạnh nhạt, một số lại khẩn thiết cầu xin, có những nữ sinh cứ khóc thảm thiết giống Tư Tồn.
Lúc cảnh sát bắt đầu hỏi đến Tư Tồn thì trời đã sáng rõ. Anh ta bực bội, vứt cả bút ra bàn và mắng mỏ: “Khóc, khóc, khóc, cô chỉ biết khóc thôi sao? Khóc lâu thế không mệt à? Biết sẽ thế này, ai bảo tham gia làm gì?”
Tư Tồn càng khóc lóc thảm thiết hơn, chỉ là cô đi học khiêu vũ thôi, mà cuối cùng đã học được đâu cơ chứ. Ớ quê cô, không giữ nổi mình thì bị mọi người xem là điều đáng bị sỉ nhục. Nếu không chịu được dư luận thì chỉ có cách uống thuốc sâu tự tử. Đây dẫu là môi trường thành thị song bị công an bắt cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô bị oan mà chẳng dám cãi lại, chỉ còn biết khóc thôi.
“Đừng khóc nữa! Tên tuổi, đơn vị là gì?”. Cảnh sát cao giọng hỏi càng khiến cô thấy sợ hãi. Cô đã khóc đến nghẹn cổ, giờ chẳng khác nào một cái bơm khí khô, cứ tắc ứ cả lại.
“Tôi và cô ấy là bạn học, là tôi kéo các cô ấy tới đây chơi, không liên quan đến họ”. Tô Hồng Mai có "chút nghĩa khí, liền đứng ra chịu trách nhiệm.
“Ô, đều là sinh viên Đại học Phương Bắc sao? Là sinh viên mà sao không chịu làm việc chính đáng vậy?”, Cảnh sát điền thêm vài chữ vào cuốn sổ trước mặt rồi nói: “Tôi sẽ thông báo sự việc này đến Hiệu trưởng trường các cô!”.
Cuối cùng, lãnh đạo nhà trường cũng cử người đến bảo lãnh cho nhóm Tư Tồn, nhưng chẳng nói cũng biết, họ vô cùng tức giận, với sinh viên ngoại tỉnh thì gửi điện báo, trong tỉnh thì gọi điện thoại về từng gia đình. Tất cả sinh viên tham gia buổi khiêu vũ buộc phải tạm thời nghỉ học, quay về nhà, chờ xử lí sau.
Nhận được điện thoại, Mặc Trì liền lập tức nhờ bác Chương đưa đến Đại học Phương Bắc, vội vã đón Tư Tồn về nhà.
“Bây giờ thì đẹp mặt rồi, lần trước thì bỏ học, lần này thì phải đến đồn công an!” Sau khi bước vào phòng, Mặc Trì đóng cửa lại rồi nổi trận lôi đình.
Tư Tồn trên đường về nhà vẫn không ngừng khóc lóc, hai mắt mọng đỏ như hai trái đào. Mặc Trì tức khí đập bàn, tiếp tục quát mắng: “Người ta lên đại học để thu nạp kiến thức, còn em thì sao? Không chịu lo học hành gì mà lại...”
“Em bị nhóm bạn kéo đi mà”, Tư Tồn liền lau nước mắt, vội vã thanh minh.
“Bạn kéo thì cũng đi à? Lẽ nào em không phân biệt được thị phi sao?”
“Họ chỉ nhảy múa chứ có tham gia vào tự do hóa tư sản đâu”, Tư Tồn ấm ức nói.
“Khiêu vũ là đã tham gia vào tự do hóa tư sản rồi còn gì nữa. Nếu là mười năm trước thì em chắc chắn đã bị đem ra phê bình, thậm chí còn bị bỏ tù nữa kia”. Chỉ nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trong những năm tháng ấy thôi mà Mặc Trì đã thấy run rẩy.
“Tổ chức khiêu vũ toàn là con em của cán bộ, nếu em là giai cấp tư sản thì anh là gì”. Cảnh sát mắng cô, Mặc Trì cũng mắng cô khiến nỗi ấm ức trong lòng không ngừng trào mãi lên, thế là lúc này tất cả tức giận lẫn sợ hãi đều được cơ bung tỏa hết ra. Ớ nhà không có công an, cô cũng không phải sợ nữa.
“Em còn cãi được sao?”, Mặc Trì vô duyên vô cớ bị cô vơ quàng vơ xiên thật đúng là dở khóc dở cười: “Anh nói một câu, em nói lại một câu. Bạn Chung Tư Tồn, có phải bạn cảm thấy oan ức vì bị đưa về đồn đúng không?”
“Đúng, em thấy oan ức lắm, cảnh sát chẳng hỏi cho rõ ràng đã bắt người bừa bãi. Tự do hóa tư sản là tổ chức nào em không biết. Đến nhảy cũng không biết thì làm giai cấp tư sản thế nào đây?” Thần trí đã tỉnh táo hơn, Tư Tồn liền nói một thôi một hồi.
“Thế mau nói cho anh nghe, em đã nhảy hay chưa?”, Mặc Trì miễn cưỡng hỏi.
“Em có thử một chút nhưng quả tình là không học được. Điệu nhảy đó sao người thường có thể học nổi chứ, vừa phải nhảy theo nhịp điệu, lại vừa phải phô"i hợp tay, eo, chân với nhau. Anh xem, như thế này thì làm sao gọi là biết nhảy được đây?”. Tư Tồn diễn lại cảnh lúc â"y, nhưng tư thế của cô lúc này chẳng khác nào con gấu bị điện giật.
Mặc Trì bị chọc tức, liền quát lên: “Chết em đi cho xong, đến nhảy cũng không biết còn bị bắt vào đồn, nói cho anh nghe làm sao em có thể ngốíc như thế?”
Tư Tồn mím môi, rầu rĩ nói: “Anh thông minh vậy thì nhảy cho em xem đi!”. Nói rồi mới chợt nhìn đôi chân của Mặc Trì, vội vàng bịt miệng lại. Câu nói sơ sảy của cô sợ rằng đã khiến Mặc Trì lại thấy đau lòng.
Nhưng anh dường như không để ý đến lời cô, mắt long lên: “Trong nhà thì mạnh miệng thế, vậy mà lúc ở đồn em chỉ biết khóc ấm ức là sao. Anh nói cho em biết, em bị bắt thật chẳng oan ức chút nào”.
“Em không phải là giai cấp tư sản, họ bắt giữ sai rồi, sao anh còn nói giúp người ngoài chứ?”, Tư Tồn bực mình, mặt đỏ tía tai.
Nguyên cả ngày nay, Tư Tồn đã khóc đến độ sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt sưng lên, trông tàn tạ vô cùng. Mặc Trì nhìn vậy không khỏi chạnh lòng, liền kéo cô ngồi lên giường: “Được rồi, đừng khóc nữa. Cả đêm qua em đã không ngủ, giờ hãy ngủ một chút đi! A, đúng rồi, em uống chút sữa ấm trước rồi anh sẽ bảo cô giúp việc làm món gì đó cho em ăn”. Nói xong, Mặc Trì liền đi pha sữa.
Tư Tồn mơ hồ ngước mắt nhìn anh, hỏi nhỏ: “Anh không giáo huấn em nữa à?”
“Anh giáo huấn em thì ích gì? Vợ của anh, anh cũng không nỡ bỏ, đành đợi nhà trường xử lí em vậy”, Mặc Trì pha xong sữa rồi đưa cho cô.
“Liệu nhà trường có đuổi học em không?”. Nghĩ đến việc đó, tim cô đập thình thịch.