Đèn nê-ông ngoài cửa quán rượu Kim Tiễn Hổ loé sáng, hai gã lưng hùm vai gấu, mấy người đàn ông áo đen vẻ mặt dữ tợn thỉnh thoảng đi qua đi lại ở lối vào tuần tra. Người sáng suốt vừa thấy, cũng biết đây không phải là địa phương đứng đắn gì.
Ngoài cửa thực không có bóng dáng của Hạ Quan Kiệt, Hạ Tâm Trữ không khỏi trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu có thể, cô cũng không muốn để Mạc Thiên Hòa biết người bắt chẹt uy hiếp cô là anh trai ruột của cô. Cho nên xe vừa dừng lại, cô vội vàng nói với anh một câu: "Anh chờ em một chút." Liền nhanh chóng xuống xe đi về phía cửa vào của quán rượu.
"Chờ một chút."
Ngay lúc cô sắp đến trước quán rượu, Mạc Thiên Hòa đột nhiên từ phía sau đuổi theo cô, một tay giữ chặt cô lại.
"Em muốn một mình đi vào trong đó?" Vẻ mặt anh nghiêm túc hỏi cô.
"Em đã đến vài lần, cho nên không cần lo lắng." Vẻ mặt cô tỏ vẻ không có chuyện gì, muốn trấn an anh.
"Đã đến vài lần?" Anh át chế không được gầm nhẹ: "Loại địa phương này vì sao em lại đến vài lần?" Vẻ mặt nghiêm túc của anh không có vì sự trấn an của cô mà thả lỏng, ngược lại càng trở nên căng thẳng, cũng càng thêm phẫn nộ.
Cô nhất thời giật mình biết mình nói bậy mà ngậm miệng lại.
"Gọi điện thoại kêu người đòi tiền tự mình ra lấy." Thanh âm anh hòa nhã một chút, nhưng tay nắm cánh tay cô vẫn kiên định như cũ, ánh mắt chăm chú nhìn cô cũng đồng dạng.
"Em đi vào, thoáng cái là xong thôi, trong vòng một phút liền đi ra." Cô hướng anh cam đoan.
"Gọi người đó đi ra."
"Mạc Thiên Hòa..."
"Gọi người đi ra, nếu không liền rời đi." Anh một chút cũng không chịu thỏa hiệp, đưa ra điều kiện để cô hai chọn một.
Hạ Tâm Trữ nhìn thẳng anh sau nửa ngày, rốt cuộc rầu rĩ lấy điện thoại di động từ trong túi da ra, gọi điện thoại.
"Tôi ở bên ngoài." Cô nói với di động những lời này, liền bỏ đi động trở lại trong túi da, ngẩng đầu nhìn anh lần nữa: "Như vậy có thể chứ?"
"Có thể." Mạc Thiên Hòa gật gật đầu.
Anh nhìn ra được cô có chút tức giận. Nhưng anh tình nguyện làm cô tức giận, cũng không nguyện ý để cô có nguy hiểm gì.
Loại địa phương rồng rắn lẫn lộn này, ra vào phần lớn là đàn ông thích ăn chơi bài bạc, cô là một cô gái trẻ làm sao có thể đi vào cái chỗ này chứ? Nếu gặp phải khách uống rượu say đem cô nghĩ lầm thành gái bao bên trong còn động tay động chân với cô, cô biết làm sao bây giờ?
Ước chừng qua năm phút, một người đàn ông gầy yếu dùng bước chân có chút lung lay từ trong cửa chính quán rượu đi ra. Phía sau còn có hai gã đàn ông, như là đi theo giám thị người vừa ra kia, đứng ở khoảng cách nhất định, hai tay khoanh trước ngực nhìn chăm chú về hướng của bọn họ.
"Tốc độ cô đến thật là nhanh đấy, lấy tiền ra!" Gã đàn ông gầy yếu đi đến trước mặt bọn họ, cũng không thèm nhìn anh, liền đưa tay về phía Hạ Tâm Trữ nói.
Cô mím chặt môi, mặt không chút thay đổi lấy tiền từ trong túi da ra, đưa cho anh ta.
"Chờ một chút." Lúc gã đàn ông đưa tay lấy tiền thì Mạc Thiên Hòa đem tay của Hạ Tâm Trữ, tính cả tiền trong tay cô kéo lại.
Gã đàn ông gầy yếu rốt cuộc ngẩng đầu lên trừng hướng anh, mà Mạc Thiên Hòa cũng tại giờ khắc này mặt đối mặt với gã, thấy rõ diện mạo của kẻ bắt cóc.
"Hạ Quan Kiệt?" Anh trầm mặt xuống, át chế không được thấp giọng nói, muốn xác định mình thực không có nhận sai người.
Nháy mắt Hạ Tâm Trữ nhắm hai mắt lại.
"Anh là ai? Tôi quen anh à?" Hạ Quan Kiệt lung lay lắc lắc nhìn người trước mặt hỏi, cả người bốc ra toàn mùi rượu.
Xem hình dáng anh ta quả nhiên không có nhận sai người, nhưng làm sao lại có chuyện quá quắt như vậy? Mạc Thiên Hòa khó tin. Tuy vừa rồi trên đường đến đây, anh không ngừng nghĩ tên khốn bắt cóc cậu bé kia là ai, nhưng anh vạn vạn lần không nghĩ tới đáp án lại là tên khốn trước mặt này.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên hiểu ra tất cả, hiểu ra được đây chính là nguyên nhân cô kiêm nhiều việc cùng với không thể giải thích với anh, càng là nguyên nhân chân chính cô thuỷ chung không đáp ứng lời cầu hôn của anh.
Một người mất đi lương tri, không ngừng lấy thân tình, lấy một đứa trẻ làm uy hiếp vơ vét tiền tài, lại là quỷ hút máu làm sao cũng đá không ra.
Những ngày như vậy, cô rốt cuộc đã phải một mình chịu đựng bao lâu rồi đây? Anh cảm thấy tâm rất đau.
"Đứa nhỏ đâu?" Anh miễn cưỡng kiềm chế muốn động thủ đem tên khốn khiếp trước mắt này đánh cho nhừ tử, mặt không chút thay đổi hỏi.
"Các người mang theo hai mươi vạn đến?" Vẻ mặt Hạ Quan Kiệt kinh hỉ hỏi.
"Hai mươi vạn?" Mạc Thiên Hòa nhìn về phía Hạ Tâm Trữ: "Anh ta đòi em hai mươi vạn, không phải mười vạn mà thôi?"
Cô khó xử đến nói không nên lời, chỉ có thể trầm mặc cúi đầu.
"Chỉ có mười vạn là đừng muốn mang đi cây rụng tiền của tôi." Hạ Quan Kiệt nấc rượu nói, sau đó hướng em gái xòe tay nói: "Lấy tiền ra."
Hạ Tâm Trữ muốn đưa tiền trên tay ra cho anh ta, lại phát hiện Mạc Thiên Hòa gắt gao cầm tay của cô, khiến cô hoàn toàn không thể cử động. Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn cô không chuyển mắt, giống như luôn luôn đợi cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Vì sao em muốn cho anh ta tiền?" Anh hỏi cô.
Cô trầm mặc không nói, Hạ Quan Kiệt chờ ở một bên có chút không kiên nhẫn trực tiếp giúp cô trả lời.
"Bởi vì cô ta không cho tôi tiền, tôi đành phải lấy cây rụng tiền đi đổi tiền. Có một gốc cây rụng tiền thật tốt, ha ha..."
"Tiểu Dịch là con của anh, không phải cây rụng tiền!" Hạ Tâm Trữ nhịn không được rống giận.
"Không phải đều giống nhau sao? Ha ha..."
Anh ta đắc ý cười to khiến Mạc Thiên Hòa thiếu chút nữa liền ra quyền đánh.
"Ít lời vô nghĩa, tiền đâu? Còn không nhanh chóng đưa cho tôi." Thu hồi tiếng cười, Hạ Quan Kiệt không kiên nhẫn lại đưa tay thúc giục.
"Chỉ cần có hai mươi vạn, đứa nhỏ sẽ để chúng ta mang đi phải không?" Mạc Thiên Hòa vẫn gắt gao cầm tay Hạ Tâm Trữ, mở miệng hỏi.
"Như thế nào, anh muốn cho tôi hai mươi vạn sao?" Hạ Quan Kiệt lập tức quay đầu nhìn anh, vẻ mặt tham lam.
"Chúng ta muốn gặp lại đứa nhỏ trước, đứa nhỏ ở đâu?" Anh nói.
"Mạc Thiên Hòa..." Hạ Tâm Trữ muốn nói lại thôi nhìn anh, không biết nên ngăn cản anh, hay là nên cám ơn anh. Chỉ cần có hai mươi vạn, Tiểu Dịch có thể trở lại bên người cô lần nữa. Nhưng nếu thực cho hai mươi vạn một lần, khó bảo toàn Hạ Quan Kiệt sẽ không ăn tận xương tuỷ, về sau đem suy nghĩ kiếm trác đến trên người anh.
"Bây giờ cây rụng tiền không có ở trong này, anh cho tôi tiền trước –" Hạ Quan Kiệt tham lam nói.
"Trước khi thấy được đứa nhỏ, một đồng tiền anh cũng đừng tưởng lấy được." Mạc Thiên Hòa lạnh lùng đánh gãy anh ta.
"Nó ở nhà bạn tôi, hiện tại khuya như vậy có thể đã ngủ..."
"Anh muốn dẫn chúng tôi qua đón cậu bé, hay là bảo bạn anh mang cậu bé tới. Anh tự mình quyết định, hoặc là muốn chúng tôi đem tiền mang đi cũng được." Mạc Thiên Hòa để anh ta lựa chọn, biểu tình hờ hững, thái độ cường ngạnh, một chút đường sống thương lượng đều không cho.
"Mẹ nó!"
Hạ Quan Kiệt bỗng nhiên chửi một tiếng, xoay người đi trở về trước mặt hai người đến giám thị bọn họ, nói gì đó với bọn họ, sau đó liền gặp một người trong đó xoay người đi trở về trong quán rượu.
Một lát sau, người nọ đi rồi quay lại, trên tay còn giữ một đứa nhỏ.
"Tiểu Dịch!" Hạ Tâm Trữ quả thực không dám tin rằng anh trai lại thật sự đem cậu bé mang tới loại địa phương này. Cô vừa tức giận, lại đau lòng, thương tâm.
Nghe thấy tiếng gọi của cô, cậu bé lập tức quay đầu tìm cô, sau khi tìm được, chỉ là trầm mặc mà bi thương nhìn. Vẻ mặt thành thục vượt quá tuổi kia khiến Mạc Thiên Hòa trong khoảnh khắc hiểu được tâm tình của Hạ Tâm Trữ.
"Người đó, các người thấy rồi, tiền đâu?" Hạ Quan Kiệt đi trở về tới trước mặt bọn họ, vươn tay hỏi.
Hạ Tâm Trữ chẳng biết làm sao ngẩng đầu nhìn anh ta. Trên tay bọn họ chỉ có mười vạn đồng thôi!
"Chờ anh một chút." Mạc Thiên Hòa trấn an nói với cô, sau đó đi về phía ngân hàng bên cạnh quán rượu, muốn vay mười vạn.
Quán rượu mở bên cạnh ngân hàng, rất có đầu óc phải không? Khi khách uống rượu thiếu tiền, chỉ cần đi qua bên cạnh vay là được.
Mạc Thiên Hòa lợi dụng dịch vụ cho mượn tiền, lấy ra mười vạn tiền mặt nữa, sau khi đi trở về bên cạnh Hạ Tâm Trữ, mang tiền giao cho cô.
"Cám ơn." Cô thấp giọng nói cám ơn với anh.
"Anh đi mang đứa nhỏ về." Anh nói với cô.
"Cám ơn." Cô gật đầu lại nói cám ơn anh, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng chua chát.
"Nhanh đưa tiền cho tôi." Hạ Quan Kiệt gấp không kịp đợi thúc giục.
"Đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không cho anh tiền nữa." Hạ Tâm Trữ nói cho anh ta, sau đó mới mang tiền trên tay đưa anh ta.
Hạ Quan Kiệt cơ hồ là giật lấy cọc tiền lời, sau đó nhanh chóng lật một lượt, lại cân nhắc trọng lượng, sau đó nhếch miệng cười.
"Xem, đây không phải tiền sao? Ha ha..." Anh ta xoay người giơ cao tay cầm tiền dương dương tự đắc nói với người áo đen, nói xong, cũng không quay đầu lại đi trở về quán rượu, ngay cả nhìn cũng không nhìn con mình một cái.
******
Thật vất vả dỗ Tiểu Dịch mẫn cảm đi ngủ. Hạ Tâm Trữ đi ra khỏi phòng, sau đó ngửi thấy trong phòng có hương vị của lẩu cay.
Cô ngạc nhiên dừng bước lại, hoài nghi mũi mình có phải có vấn đề hay không? Nhưng hương lẩu cay lại nồng đậm như vậy, cô không có khả năng bởi vì bụng đói kêu vang mà xuất hiện ảo giác chứ? Hơn nữa là ảo giác trên khứu giác.
Mùi không phải từ hướng nhà bếp hay phòng ăn truyến đến, có vẻ như là từ hướng phòng khách kia. Tuy hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, cô vẫn nhịn không được bị mùi hấp dẫn đến phòng khách, tìm tòi kết quả.
Trong phòng khách cái gì cũng không có. Nhưng trên ban công vườn hoa ngoài cửa sổ, nơi ấy không chỉ có thêm một cái bàn, trên bàn còn có nhiều cây nến lay động theo gió, còn có một cái nồi toả mùi thơm bốn phía, lẩu cay đang sôi trào.
"Ông trời!" Cô hô nhỏ ra tiếng, bước về phía trước, đẩy lùi rèm cửa đi vào ban công.
Nghe thấy rèm cửa bị đẩy ra, Mạc Thiên Hòa vừa đứng ở bên cạnh ban công nhìn cảnh đêm, vừa chờ cô xoay người mỉm cười.
"Tiểu Dịch ngủ rồi?" Anh nói.
"Anh có phép thuật sao?" Cô nhìn một bàn khiến cô thèm thuồng, thật kinh hỉ thốt lên hỏi.
Anh đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.
"Em đói không? Đến đây." Anh kéo ghế dựa ra cho cô, đỡ cô ngồi xuống.
"Anh làm như thế nào?" Trên mặt cô tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc.
"Gọi điện thoại kêu bên ngoài đưa tới." Anh trước múc cho cô một bát, rồi mới múc cho mình.
"Em không biết ngay cả lẩu cay cũng có phục vụ đưa ra ngoài."
"Cái này phải xem đối tượng phục vụ là ai."
"Ý tứ, anh là nhà giàu?"
"Ý tứ, anh là bạn cũ." Anh nhếch miệng cười với cô: "Ông chủ quán này là bạn anh quen được khi còn trẻ, có duyên nên lại gặp nhau, phát hiện cậu ấy kinh doanh quán lẩu cay ăn rất ngon, giá cả lại không cao, cho nên anh liền thường giới thiệu khách hàng hoặc bạn bè đến ăn. Sau đó, là được cơ hội điện thoại phục vụ đến tận nhà."
"Có bạn như vậy thật tốt." Cô từ đáy lòng nói.
"Đúng vậy."
Tạm dừng nói chuyện với nhau, hai người chuyên tâm dùng mĩ vị cho cái bụng của mình ăn no, thỏa mãn cơn thèm ăn.
Hạ Tâm Trữ ăn được món ngon, cứ ăn không ngừng. Mạc Thiên Hòa lại ăn mà liên tiếp lau mồ hôi, liên tiếp uống nước.