ông đáng kể, cho nên không nghiêm túc suy nghĩ, căn bản là sẽ không nhớ rõ.
Tựa như anh đối với cô lúc đó mà nói, cũng chỉ là một người thích đội mũ lưỡi trai. Bộ dạng vừa cao vừa gầy chăm chỉ đưa báo mà thôi, thực không có nhiều ký ức lắm.
Chẳng qua có chuyện cô thế nhưng thật ra nhớ rất rõ ràng. Đó là khi anh trai chán chiếc xe đã dùng hai năm muốn mua xe mới, ba tức giận lấy anh so sánh với chàng trai đưa báo, muốn anh nhìn xem người ta rồi ngẫm lại chính mình. Bởi vì anh cùng anh trai đều bằng tuổi, lại tự kiếm tiền học, tiền sống cho bản thân, một đồng tiền cũng chưa từng xin người nhà.
Điểm này làm cô sau khi nghe xong thấy rất bội phục. Cho nên sau đó mỗi lần thấy anh thì, khoảng cách ở gần sẽ nói một tiếng: "Anh khoẻ", khoảng cách xa thì sẽ gật đầu mỉm cười với anh.
Nguyên lai tên anh là Mạc Thiên Hòa, cô rốt cục cũng biết.
"Anh..." Muốn nói lại thôi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Đã lâu không thấy sao? Hay là tại sao sau đó anh không đến đưa báo? Hay là quan tâm hiện tại anh đang làm cái gì, giống như rất thành đạt, buôn bán lời không ít tiền.
Nhìn anh, nghĩ lại mình. Chớ trách tục ngữ nói: Mười năm hà đông chuyển hà tây: Chớ cười người nghèo mặc áo rách, bởi vì mình vĩnh viễn không biết mười năm sau người mặc áo rách có thể biến thành mình hay không.
Nghĩ đến anh năm đó, chính là một người nghèo khổ đưa báo, mà nay lại ở trong khu nhà cao cấp.
Nhìn lại cô, trước kia ở tại biệt thự trên đường lớn núi Dương Minh, hiện tại ngay cả nơi đặt chân cũng không có. Bởi vì cả phòng thuê cũng bị lửa thiêu cháy đi rồi, quả thực phong thủy luôn luân chuyển.
"Thật có lỗi, tôi không nên tùy tiện đặt biệt hiệu cho anh." Cô rốt cục cũng nghĩ ra mình nên nói cái gì.
"Anh khi đó xác thực mỗi ngày đều đội mũ lưỡi trai trên đầu." Mạc Thiên Hòa không nghĩ phản bác, mỉm cười trả lời, thực vui vẻ cô thế nhưng nhớ rõ anh, còn đặt cho anh một cái tên thú vị như vậy.
"Màu đỏ?" Cô nói.
"Màu đen." Anh sửa đúng.
"Hiện tại em có thể xác định anh không nói dối." Lần đầu tiên, Hạ Tâm Trữ mỉm cười với anh: "Anh đội mũ đều kéo xuống rất thấp khiến cho người ta không thấy rõ diện mạo. Nếu khi đó tôi thấy được diện mạo dưới mũ của anh, tôi nhất định có thể nhận ra anh. Tôi vốn nhớ diện mạo của người khác rất tốt."
"Nếu anh biết em có sở trường này, anh lúc trước nhất định sẽ tháo mũ lưỡi trai xuống, cho em nhớ kỹ bộ dáng đẹp trai của anh." Anh đùa.
"Anh lúc trước bộ dáng căn bản như cây trúc, không phải đẹp trai!" Ở trong bầu không khí thoải mái, cô nhịn không được trêu chọc anh.
"Như vậy hiện tại thì sao?" Anh mỉm cười nhìn cô hỏi.
"Rất tuấn tú." Cô vui vẻ ca ngợi.
"Có phải đẹp đến trình độ em nguyện ý gả cho anh không?" (#Ami: cầu hôn vậy coi bộ hay =]])
"Không sai biệt lắm." Cô cười ra tiếng, xem nó như trò đùa.
"Ý là, nếu hiện tại anh cầu hôn với em, em sẽ gật đầu đáp ứng?"
"Tôi sẽ suy nghĩ." Cô đã bắt đầu cười không thể ngừng lại.
"Chuyện gì buồn cười như vậy?" Mạc Thiên Hòa nghi hoặc hỏi, không hiểu cô đến tột cùng đang cười cái gì.
"Tôi cho tới bây giờ không biết anh là một người hài hước như vậy. Nếu biết, năm đó tôi nhất định sẽ không chỉ nói những lời kiểu \'Anh khoẻ\' với anh." Hạ Tâm Trữ cười nói với anh.
Mạc Thiên Hòa nhíu chặt mày, rốt cục hiểu được cô nghĩ anh nói cầu hôn là đang nói giỡn với cô.
"Anh là thật lòng." Anh nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Tâm Trữ mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt tò mò.
"Em nguyện ý gả cho anh không? Hạ Tâm Trữ. Anh là thật lòng!"
Phản ứng của cô là: Cả người ngây dại.
******
Sau khi tiễn những học sinh đến học đàn piano, Hạ Tâm Trữ một mình ngồi lặng ở trong phòng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cả một ngày, cô không ngừng mà nhớ tới hai câu nói Mạc Thiên Hòa nói với cô – Em nguyện ý gả cho anh không? Anh là thật lòng!
Thật lòng? Vấn đề là, cô nghĩ như thế nào cũng đều giống như vui đùa.
Thứ nhất, bọn họ có thể nói là vừa mới quen biết mà thôi. Đối với đối phương căn bản một chút cũng không hiểu biết, ít nhất cô là như thế, mà anh lại đột nhiên cầu hôn cô. Đây có thể là thật sao?
Thứ hai, cho dù anh thật sự là nghiêm túc thì như thế nào?Anh căn bản không biết cô hiện tại ở trong tình huống gì, còn tưởng rằng cô vẫn là thiên kim tiểu thư vô ưu vô lo mười năm trước. Nếu anh biết tình cảnh hiện tại của cô, anh còn có thể nói với cô là thật lòng sao?
Thứ ba, anh cái gì cũng không biết, lại nói anh là thật lòng, loại thật lòng này ai dám tin tưởng?
Ngay cả như vậy, cô thủy chung cũng không thể quên biểu tình nghiêm túc trên mặt anh lúc đang nói lời này.
Lần đầu tiên có người cầu hôn cô, còn là một đại soái ca có tiền, làm cho tâm hồn thiếu nữ của cô không khỏi rung động. Nhưng cô cũng không thể không nghĩ, rốt cuộc lý do thúc đẩy anh cầu hôn cô là gì?
Bởi vì yêu? Lý do này rất buồn cười.
Bởi vì tiền? Cô nghèo rớt mồng tơi.
Bởi vì sắc đẹp? Lấy điều kiện của anh, cô tin tưởng anh tuyệt đối sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Cho nên đáp án rốt cuộc là vì cái gì đây? Cô nghĩ tới nghĩ lui thầm nghĩ đến một cái, hẳn phải là bởi vì thương hại.
Anh nói khi anh thấy cô đứng làm việc ở trong quán ăn sáng thì thực khiếp sợ. Anh còn nói anh cảm thấy cô trời sinh nên được người yêu thương, cả đời mặc trang phục đẹp, vô ưu vô lo. Anh còn nói loại ý tưởng này vẫn ăn sâu tồn tại trong lòng anh, cho nên anh khó có thể chấp nhận cô biến thành như bây giờ.
Bởi vì khó có thể chấp nhận, cho nên đành phải nghĩ biện pháp giúp cô khôi phục dáng vẻ ngày xưa. Mà lấy năng lực hiện tại của anh, tuyệt đối có biện pháp giúp cô. Cho nên anh mới có thể quyết định muốn lấy cô, phải giúp cô, mà đây không phải thương hại thì là cái gì?
Ngực rầu rĩ. Cô chán ghét cảm giác bị người ta thương hại, thật sự rất chán ghét.
“Tâm Trữ, cháu sắp về chưa? Chú muốn đóng cửa.” Ông chủ đột nhiên đẩy cửa phòng ra nói với cô.
“Cháu về ngay đây.” Cô vội vàng hoàn hồn, đứng dậy gật đầu.
Lưng đeo ba lô đi xuống tầng, lúc này Hạ Tâm Trữ mới đột nhiên nhớ tới tình cảnh khó khăn của mình. Tất cả gia sản cô sở hữu cũng chỉ còn có mấy thứ trên người này, tất cả thứ khác đều bị cháy sạch lúc tối hôm qua. Đêm nay cô phải ở đâu đây?
Thật sự là rất khoa trương. Cô lại phiền não chuyện không đáng phiền não, diệt hết chuyện đáng phiền não, cô đến tột cùng đang làm cái gì? Cô ảo não thở dài một hơi.
Thế này thì vui rồi. Đêm nay cô phải nghỉ ngơi ở đâu? Ăn ngủ đầu đường sao? Hay là muốn tốn mấy trăm đồng tìm một khách sạn rẻ tiền ở một đêm? Trọng điểm là, hôm nay bất quá cô cũng mới kiếm được mấy trăm đồng thôi, ngay cả tiền ở khách sạn cũng có thể không đủ trả. Hôm nay cô rốt cuộc vì sao mà vội?
Cô tuy rằng thực cảm tạ cú điện thoại nhận được của bằng hữu ở trong nhà hàng nhờ cô đến giúp đỡ lúc hai giờ trưa, để cho cô có thể bỏ chạy khỏi nơi của Mạc Thiên Hòa. Nhưng hiện tại nhớ tới, phản ứng chạy trối chết của cô khỏi nhà anh, căn bản là so với giáp mặt cự tuyệt anh còn làm người ta khó chịu nổi hơn.
Giữa trưa cô rốt cuộc phát bệnh thần kinh gì, vì sao muốn trốn chạy? Anh có thể từ nay không để ý đến cô, cùng cô thành người xa lạ hay không?
Nghĩ vậy, lòng của cô không biết vì sao đột nhiên ủ dột xuống.
“Ông chủ, cháu đi trước.”
Đi đến tầng một, cô vẫy tay hẹn gặp lại với ông chủ. Sau đó hữu khí vô lực đẩy cửa đi ra ngoài, tiếp đó, ngây người.
Mạc Thiên Hòa ngồi ở trên xe chờ dưới nhà, mỉm cười với cô.
Anh đứng dậy đi về phía cô. Trên mặt mỉm cười làm cho cả người anh thật đẹp.
Hạ Tâm Trữ không thể không chú ý có vài nữ sinh trung học mới tan từ lớp học thêm, đứng ở cách đó không xa, mang theo nụ cười, cười đến run rẩy hết cả người, khe khẽ nói nhỏ nhìn anh. Điều này làm cho cô rất khó hiểu, có chút khó chịu.
“Hi, tan lớp rồi.” Anh đi đến trước mặt cô, cười nhìn cô.
Trong mắt anh chỉ có cảm giác của cô, đột nhiên lại làm cho cô có chút vui vẻ.
“Sao anh lại tới đây?” Cô hỏi.
“Tới đón em tan lớp.”
“Anh làm sao mà biết tôi ở trong này?”
“Trên báo cáo điều tra có.”
Cô sửng sốt, giây tiếp theo lại nhịn không được nở nụ cười.
“Anh có cần thiết thành thực như vậy không?”
“Anh không biết nói dối.” Anh nghiêm trang trả lời làm cho cô trong nháy mắt cười lợi hại hơn chút.
“Có thể cho anh mượn điện thoại di động gọi một cuộc không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô khó hiểu tròn mắt nhìn, gật đầu lấy ra điện thoại di động trong bao đưa cho anh.
Sau khi anh nhận điện thoại, nhanh chóng bấm một chuỗi dãy số.
Linh... Một chuỗi tiếng vang di động đột nhiên vang lên trong túi quần của anh, khiến cho cô có chút há hốc miệng.
“Di động ai đang kêu?” Cô hỏi.
“Của anh.” Anh mỉm cười, đem điện thoại của cô trả lại, tiếng chuông di động trong túi quần anh đột nhiên ngừng.
“Anh không phải không mang di động mới mượn của tôi sao?” Cô khó hiểu hỏi, một chút sau lại nói: “Anh không xem một chút là ai tìm anh sao?”
Anh lấy di động ra từ trong túi, bấm một vài phím liền trực tiếp đưa điện thoại di động đến trước mặt cho cô xem, đồng thời cười nói: “Như vậy anh đã có số điện thoại của em.”
Nhìn dãy số hiện trên di động của anh, lúc này Hạ Tâm Trữ mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra) mục đích anh mượn di động của cô để gọi điện thoại.
“Tôi nghĩ trên báo cáo điều tra phải có ngàn số điện thoại của tôi rồi mới đúng.” Cô cười như không cười chế nhạo anh. Theo lý thuyết cô nên tức giận, nhưng đối mặt anh, cô lại một chút cũng không để ý.
“Có. Bất quá báo cáo kia không biết là người ngu ngốc nào đánh ra thế nhưng thiếu mất một vài số. Nhớ nhắc anh nhớ rõ, phải trừ tiền bọn họ.” Mạc Thiên Hòa bộ dạng đứng đắn nhíu mày oán giận khiến Hạ Tâm Trữ nhịn không được cười lên.
Anh cầm tay cô, đem cô đi về phía chiếc xe đậu bên đường cách đó không xa.
Tiếng cười dần dần tắt, Hạ Tâm Trữ không tự chủ được nhìn bàn tay bị anh nắm. Cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, hô hấp cũng giống vậy.
“Mạc Thiên Hòa.” Cô do dự mở miệng gọi anh.
“Làm sao thế?” Anh quay đầu ôn nhu hỏi.
“Giữa trưa... Thực xin lỗi.” Cô hướng anh giải thích. Cô không nên đối với anh như vậy.
“Em vẫn thường như vậy, vừa nhận được điện thoại sẽ liền chạy tới giúp đỡ người khác làm việc sao?” Anh dừng một chút, nặng nề hỏi.
“Nếu thời gian cho phép.”
“Nói thực ra, anh không thích em vất vả như vậy.”
Cô làm sao thích đây? Hạ Tâm Trữ chua sót ở trong lòng.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô cố ý đem đề tài chuyển đi.
“Em muốn đi chỗ nào?” Anh nhìn cô một cái, hỏi cô.
Hạ Tâm Trữ không nói gì mà chống đỡ. Thế giới to lớn lại không có chỗ cho cô dung thân. Cô không phải muốn đi chỗ nào, mà là có thể đi chỗ nào?
“Đi về nhà của anh.” Anh lập tức thay cô ra quyết định: “Đêm nay em ở nhà của anh.”
Không biết vì sao nghe thấy lời này, cô giống như cảm thấy mình có chỗ tránh mưa che gió. Cô đã vất vả lâu như vậy, không cần phải một mình cứng rắn chống đỡ, mà là có thể tin tưởng anh, ỷ lại anh.