Lần này đứng trước tòa nhà cao to này, Vũ Phong chỉ có cảm giác “cảnh vật vẫn như cũ nhưng lòng người thì không”.
A! Cô tự lắc đầu với chính mình, cảnh cáo bản thân không được cảm động nữa, phải dũng cảm lên. Vì vậy cô tiến vào cửa lớn, nói với cô tiếp tân: “Xin chào, tôi muốn tìm ông Lam Cảnh Chuyên.”
“Xin hỏi tên họ của cô? Cô có hẹn trước không?”
“Tôi không có hẹn trước, tôi họ Lê, tôi tên Lê Vũ Phong.”
Vừa nghe thấy tên, cô tiếp tân lập tức lộ ra 1 vẻ mặt kinh sợ.
Vũ Phong nghĩ có lẽ mọi người đều đã đọc báo rồi, cho nên mới có phản ứng khoa trương như vậy.
Haizz! Lam Cảnh Chuyên, anh thật là hại chết người ta rồi.
“Xin đợi 1 chút, tôi sẽ liên lạc giùm cô!” Cô tiếp tân nhấn nút, “Xin chào giám đốc, làm phiền ngài rồi, phu nhân của ngài muốn tìm ngài.”
Phu nhân? Vũ Phong gần như bật cười, cô tiếp tân này thật dễ thương.
“Giám đốc muốn cô lên gặp ngài.”
Cô tiếp tân cười chúm chím, phục vụ tận nơi, cung kính dẫn cô đến trước thang máy, còn không quên nói 1 câu, “Phu nhân đi từ từ.”
Vũ Phong miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, xém tí nữa là đã té ngã.
Thật hay quá, ai cũng đều nhận định cô là cô dâu bỏ trốn chẳng ra sao cả.
Thang máy lên đến tầng 20, Vũ Phong theo đường cũ quen thuộc đi đến, gõ cửa phòng bước vào.
Lam Cảnh Chuyên ngồi sau bàn giấy, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình, chỉ lạnh nhạt hỏi, “Tìm anh có việc à?”
“Anh biết rõ vì sao em lại đến tìm anh, sáng sớm em đã đọc báo rồi.” Cô nói với bản thân phải thật trấn tĩnh, người đàn ông trước mặt không dễ đối phó, trước đây cô đã sớm nhận ra rồi.
“Anh đã nói anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Anh cũng rất bình tĩnh.
“Nếu anh cứ kiên trì như vậy, người nhà của em khó mà tha thứ cho hành vi của anh.”
“Ý em nói nhạc phụ, anh hai, anh ba phải không?” Anh lắc lắc vai, “Không sao cả! Anh cũng có em trai, em trai út, còn có anh em họ, chú, bác, anh tin nếu 2 nhà gây hấn với nhau, tuyệt đối là kẻ tám lạng, người nửa cân.”
“Anh đừng nói đùa nữa!” Vũ Phong không nhịn được to tiếng.
“Bộ xem anh giống như đang đùa sao?” Anh bẻ gãy cây bút chì trong tay.
“Lam Cảnh Chuyên, rốt cuộc anh muốn sao?”
“Giống như anh đã nói trên báo, anh muốn em về nhà.”
“Không thể được!” Cô trả lời ngay.
“Vậy chúng ta gặp nhau trên pháp đình đi!”
“Anh nhất định phải phá cho cả 2 gia đình không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, 2 bên đều cảm thấy tổn thương mới vừa lòng sao?” Cô không dám tưởng tượng đến tình huống đáng sợ đó.
“Không! Anh chỉ muốn em trở về nhà, những việc khác anh đều nghe theo em.” Anh đột nhiên lại mềm mỏng, thâm tình mà nói.
Đừng… đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô! Sẽ làm cho cô mềm yếu, cô kiên cường dời đi tầm mắt của mình, “Sao… anh phải khổ như vậy? Trên thế giới này có biết bao nhiêu cô gái, anh muốn chọn ai chẳng được.”
“Anh chỉ cần 1 cô gái tên Lê Vũ Phong thôi.”
Cô cố ý châm biếm: “Chính anh từng nói không muốn yêu đương, bởi vì rất lãng phí thời gian, mà trong hôn nhân căn bản không cần tình yêu. Bắt đầu từ khi nào anh lại thay đổi như vậy?”
“Chính là từ ngày em rời bỏ anh.”
“Anh… có ý gì?” Cô không dám nghĩ xa hơn.
Anh từ sau bàn bước đến, từng bước từng bước đến gần cô, “Từ ngày em rời bỏ anh, anh đều luyện tập câu nói này.”
“Câu… gì?” Cô biết không nên hỏi, nhưng cô lỡ hỏi rồi.
“Anh đã luyện tập rất nhiều lần rồi, khó khăn lắm mới được, nhưng bây giờ lại cảm thấy căng thẳng.” Anh vò tóc mình, hung hắng vài tiếng, do dự không biết mở miệng như thế nào.
“Thôi khỏi! Em cũng không muốn nghe.” Cô hoảng loạn quay người bước đi, sợ chính mình sẽ để lộ tình cảm.
“Em… nghe anh nói.” Anh nắm vai cô xoay lại, 4 mắt nhìn nhau không biết qua bao lâu, sau đó đó anh cũng mở miệng, rất nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”
Nước mắt long lanh chực trào ra, nghe thấy anh nói 3 chữ như vậy? Trời ạ! Màn kịch quái ác này hơi bị quá đáng rồi!
Anh thấy cô lẳng lặng không nói, nước mắt như muốn rơi xuống, là tim anh nhói đau, đem cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
“Sao vậy? Chẳng lẽ em sắp khóc sao?” Anh thấp giọng nói bên tai cô.
“Em… em không có…” Lúc này cô mới phát hiện bị anh ôm, liền lập tức đẩy đôi vai anh ra, “Anh làm gì vậy? Bỏ em ra!”
“Anh không bỏ!” Anh tăng lực lên đôi vai, làm cô dán chặt vào thân thể mình, cảm nhận được sự nhiệt tình như lửa của anh.
“Đừng như vậy, đây là nơi nào chứ? Anh đừng phá nữa.” Cô sợ sẽ có người vào, giãy giụa càng mạnh hơn.
“Đây là nơi nào cũng vậy thôi, anh nhất quyết không buông!” Nghe thấy lời cô cự tuyệt làm cho thái độ anh dột nhiên cứng rắn hơn.
Ngay lúc Vũ Phong cảm thấy anh không dùng lực nữa, anh đã ẵm cô lên đá cánh cửa phòng kế bên, trong đó là nơi anh thường dùng đọc sách và làm phòng ngủ, so với 3 năm trước không hề thay đổi, chỉ có thêm 1 lọ hoa bách hợp thơm ngát.
“Mau bỏ em xuống!” Cô không muốn nhìn thấy căn phòng này, điều này sẽ khơi gợi những ký ức mà cô không muốn nghĩ đến.
“Được! Anh làm theo ý em.” Anh quăng cô lên giường.
Vũ Phong 1 trận chóng mặt, vừa mới định ngồi dậy, lại phát hiện anh đã khóa cửa phòng, đang từng bước từng bước tiến đến cạnh giường, ánh mắt cành lúc càng thâm trầm.
Cô trợn to mắt, “Anh… không được qua đây!”
“Sợ gì chứ?” Miệng anh hàm ý cười, lại làm cho cô phát lạnh.
Cô cố gắng lui về sau, vừa định nhảy xuống giường bỏ đi nhưng lại bị anh dùng lực trói chặt, vai và eo đều bị anh nắm đến đau nhức.
“Đau quá, bỏ em ra.”
“Sợ đau thì đừng hành động lung tung.” Anh cố định cô dưới thân mình, lấy thân thể to lớn mà giam giữ tự do của cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô liếc anh hỏi.
“Làm gì?” Anh cười gian tà, “3 năm nay, nghĩa vụ em chưa làm quá nhiều, anh đang nghĩ nên làm thế nào để tính rõ món nợ này của em đây.”
“Nghĩa vụ?” Cô nhất thời nghe không hiểu ý của anh.
“Không sai.” 1 cánh tay anh nắm chặt đôi tay cô, tay còn lại giật tung hàng nút trước ngực cô, “Hàng ngày em phải ngủ cùng anh, nhưng em lại để cho anh chăn đơn gối chiếc, bây giờ anh nhất định phải đòi lại cho đủ.”
“Anh nằm mơ đi! Mặc kệ anh!” Cô vặn vẹo thân mình, nhưng tiếc rằng lại làm cho anh hưng phấn hơn mà thôi.
“Anh nhớ em quá…” Anh đã xé nát trang phục trên của cô, lộ ra da thịt trắng trẻo của cô, anh đem mặt mình sát vào trước ngực cô, hít thật sâu mùi hương của cô.
“Đừng vậy mà, nhột lắm!” Làm sao anh lại vùi mặt mình vào ngực cô chứ, anh biết rõ đây là nơi nhạy cảm nhất của cô, làm cô vừa nhột vừa tê dại, không biết nên làm thế nào.
“Em biết anh sẽ không dừng, em cũng đừng chống đối nữa, hãy kêu tên anh đi!” Anh vừa nói vừa tiếp tục “quấy nhiễu” chiếc váy bó của cô, không lâu sau liền vứt loại vải vừa ngắn vừa mỏng đó vứt qua 1 bên.
“Anh nằm mơ đi!” Tay cô khó khăn lắm mới tìm lại được tự do, nện thùm thụp vào lưng anh, nhưng anh lại không hề động đậy tí nào.
Anh chỉ chú ý đến việc hôn thẳng 1 đường từ cổ, vai đến ngực cô, không hề để ý đến những việc khác.
“Xin anh, chúng ta không thể như vậy được!” Cô tiu nghỉu nói.
“Tại sao không?” Anh chau mày, chắc chắn là đang nổi giận, “Em là vợ anh, tại sao anh không thể chạm vào em? 3 năm nay, em có biết anh sống như thế nào không? Đây là em nợ anh, em phải trả cho anh!”
Anh tức đến nỗi vung tay làm rớt bình hoa xuống đất, nháy mắt phát ra tiếng va đập lanh lảnh, mảnh vỡ rơi dưới đất, hoa bách hợp văng tứ tung.
Cô bị anh như vậy dọa sợ, cô chưa bao giờ thấy anh phẫn nộ như vậy, cô rụt lại sau 1 chút, ôm chặt đôi vai đang run rẩy.
“Em sợ anh sao?” Khuôn mặt anh lạnh lùng hỏi.
Vũ Phong không trả lời, giọng cô như lạc đi đâu mất.
“3 năm nay, ngay cả anh cũng thấy sợ bản thân, anh vốn không nghĩ bản thân lại có thể có tình cảm sâu đậm như vậy, anh nhớ em sắp điên lên đi được, chỉ có thể vùi đầu vào công việc, nhưng mỗi khi về đến nhà, anh vẫn nhìn trần nhà mà nhớ em, nếu sau này em không xuất hiện nữa, anh thật có thể sẽ đốt nhà em, ép mọi người nói ra tăm tích của em.”
Vũ Phong nghe mà mặt trắng bệt ra, cô không ngờ anh lại có thể như vậy…
“Anh tìm em suốt 3 năm, không ai muốn nói anh biết em ở đâu! Bây giờ cuối cùng em đã xuất hiện, nhưng em lại cùng người đàn ông khác khiêu vũ, lại còn không khẳng định em là vợ anh, những lời em nói với anh đều là ly hôn, ngay cả anh chạm vào em cũng không được! Em nói đi, chẳng lẽ em thấy anh phát điên lên mới vừa ý sao?” Anh dùng lực hết to như vậy, cơ hồ cả vách tường cũng đang lung lay.
Vũ Phong co rúm lại, lắc lắc đầu, trong mắt đầy sự sợ hãi.
Lam Cảnh Chuyên cuối cùng cũng thấy được thần sắc cô không tốt, nắm lấy vai cô hỏi: “Em đang run sao?”
Không cần cô trả lòi, anh cũng có thể cảm nhận được, vì vậy anh lại nói: “Đừng sợ! Anh sẽ không đánh em, anh sẽ không bao giờ làm tổn hại em, chỉ cần em hôn anh 1 cái, anh sẽ bình tĩnh lại được.”
Vũ Phong nhìn đôi mắt như muốn thôi miên của anh, bất giác tiến lại gần anh, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
“Thêm lần nữa.” Anh khàn khàn yêu cầu.
Cô do dự vài giây, lại ngoan ngoãn làm thêm lần nữa, lần này dừng lại hơi lâu, có thể cảm nhận được sự nồng ấm và hơi thở của anh.
“Anh muốn nữa.” Anh không có cách gì hài lòng.
Vũ Phong có chút khó xử, nếu cứ tiếp tuc như vậy làm sao ngừng được? Nhưng tận mắt chứng kiến anh nổi điên lên như vậy, cô biết rõ bây giờ trước tiên cần an ủi anh, nếu không sợ rằng anh sẽ đến phóng hỏa nhà cô mất.
Vì vậy cô men theo viền môi anh, chậm rãi hôn anh, giống như 1 cọng lông nhẹ nhàng lướt qua, không để lại dấu vết, nhưng lại đem đến 1 sự hỗn loạn không dừng.
Anh lại không kiềm chế nổi, đưa lưỡi ra liếm trêu ghẹo môi cô, cô hoảng hốt, nhưng lại tạo cơ hội cho anh tiến vào trong miệng mình, bắt đầu cùng lưỡi cô tạo ra những sự tiếp xúc thân mật nhất.
“Uhm…” Cô muốn đẩy ra, nhưng lại làm anh tăng thêm lực mà tiến vào, đè cô nằm xuống gối, không cho cô không gian để trốn thoát.
Nụ hôn của anh, luôn luôn triệt để, ướt át, tuyệt đối.
Vũ Phong sắp thở không nổi nữa rồi, môi cô vừa tìm lại được tự do, những nơi khác trên thân thể cô đều gặp họa, anh cúi đầu mút lên cổ cô, nhanh chóng tạo ra 1 vết hôn.
“Người khác sẽ thấy…” Cô thấp giọng.
“Mục đích của anh là vậy.” Anh trầm giọng cười.
“Anh thật sự… thật sự không buông tha em ư?” Cô yếu ớt hỏi.
“Anh thật sự, thật sự không buông tha em.” Anh kiên trì nói: “Đừng chống trả vô ích, em là của anh, anh muốn em, ngay bây giờ.”
Vũ Phong thở dài, không hề muốn động lòng vì những việc này.
“Đừng có trốn anh.” Anh kéo tay cô, “Anh muốn em cởi đồ giùm anh.”
“Anh… anh đừng có quá đáng!” Cô đỏ cả mặt.
Anh đã lột hết quần áo của cô rồi, nhưng trên người anh vẫn còn đồ tây tề chỉnh, vì vậy anh nằm lại xuống gối, kéo tay cô đến trước ngực anh, “Nhanh! Đừng chọc tức anh.”
Trong lòng Vũ Phong giãy giụa 1 hồi, “Sao anh có thể…”
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, “Anh tưởng anh đã nói rõ rồi chứ, hay muốn anh ném cái gì cho em xem tiếp? Hay em muốn anh lên thời sự trên tivi cảnh cáo cô vợ bỏ trốn?”
Trời! Tính cách của anh sao lại đổi 180 độ vậy? Vũ Phong sắp không nhận ra an