Những câu hỏi không có lời đáp này vẫn đang bay trong gió…
Xe cưới màu đen chở Lam Cảnh Chuyên và Vũ Phong đến nhà mới của bọn họ, đây là ngôi nhà ở 2 lầu đơn độc, xem ra rất có không khí ấm áp của gia đình.
“Đến nhà rồi.” Lam Cảnh Chuyên như thường lệ giúp cô mở cửa xe, đã vậy còn cúi người ẵm cô lên.
“Ê…” Vũ Phong bị dọa sợ liền ôm chặt cổ anh.
“Người ta nói phải ẵm cô dâu vào nhà mới may mắn.” Anh miệng thật mà lòng không thật giải thích, thật ra việc này anh đã muốn làm từ lâu rồi.
“Thật không?” Vũ Phong chỉ biết ôm chặt anh, chẳng biết phải suy nghĩ những gì.
Cứ như vậy Lam Cảnh Chuyên ôm cô tiến vào nhà, cho cô xem phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tập của lầu 1, lại leo lầu 2, xem qua phòng ngủ chính của 2 người, phòng ngủ dành cho khách, nhưng nơi lôi cuốn nhất lại là phòng đọc sách cực kỳ to, có 2 cái máy tính, 2 giá sách 2 tầng, giống như là phòng làm việc chuyên dụng vậy.
“Đây là nơi anh đặc biệt thiết kế, chúng ta thường phải làm thêm giờ, sau này có thể ở phòng sách này mà làm việc, thế nào, thích không?”
Còn hơn cả thích, mắt Vũ Phong sáng lên, ngay cả ở nhà mình mà cô còn chưa có được không gian tự do như vậy nha!
“Cám ơn!” Cô thực vui vẻ, kéo mặt anh lại hôn say sưa.
Hơi thở Lam Cảnh Chuyên có chút không đều, cố trấn tĩnh nói: “Anh hy vọng cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ cực kỳ hòa hợp, cực kỳ vui vẻ, giống như lúc trước chúng ta vẫn ở bên nhau vậy.”
“Tất nhiên rồi!” Vũ Phong cuối cùng cũng có 1 chút tự tin với cuộc hôn nhân này.
“Bây giờ chúng ta… ơ… nên lên giường nghỉ ngơi đi.” Yết hầu anh loạn lên loạn xuống.
“Uhm, em cũng mệt quá!” Cô rất tán thành đề nghị này.
Lam Cảnh Chuyên đem đặt lên chiếc giường rộng lớn, cô vẫn còn mặc bộ váy trắng rối rắm đó, hình dáng ngồi trên giường như 1 thiên sứ, có sự ngây thơ và mê người không thể tưởng tượng nổi.
“Bộ lễ phục này là do người khác mặc giúp em, em không biết phải cởi như thế nào!” Khuôn mặt cô đau khổ.
Căn phòng này ngoài anh ra còn ai có thể làm thay chứ? Trong lòng Lam Cảnh Chuyên phát ra tiếng than vừa không biết làm sao vừa thỏa mãn. Bước tới bên giường quỳ xuống, từng bước từng bước giúp cô bỏ đi những thứ vướng víu trên người.
Tháo đôi giày cao gót màu trắng ra chính là đôi chân nhỏ bé dễ thương của cô; kéo dây kéo phía sau xuống, dần dần lộ ra da thịt trắng nõn của cô, từ từ cởi bỏ bộ lễ phục trắng, cuối cùng nhìn thấy nội y quyến rũ bên trong,
Vũ Phong hiếu kỳ nhìn bộ nội y được thiết kế phức tạp trên người, “Đây là do chị dâu lớn của em tặng, 2 chị nói đêm tân hôn phải mặc đặc biệt 1 chút!”
“Thật… thật đặc biệt…” Anh khó có thế dời mắt khỏi.
Dưới bộ lễ phục màu trắng là 1 bộ nội y màu đen, từ dây vai, áo, quần đến vớ da đều là thiết kế viền hoa lụa che đi những bộ phận quan trọng, chất liệu mỏng làm lộ ra cảnh xuân thấp thoáng, làm người khác chịu không nổi muốn ngắm nghía kỹ hơn.
“Vũ Phong, anh có chuyện muốn nói với em…: Anh khó khăn nói.
************
Này thì nóng, này thì hot ….
“Đợi tí đi! Em muốn đi tắm.” Cô mở tủ đồ, lấy ra bộ đồ ngủ màu đen, “Đây là chị dâu nhỏ tặng em nè! 2 chị dâu giống như là chị của em vậy, đối xử rất tốt với em.”
Không cần nói, bộ đồ ngủ màu đen đó nhất định là loại làm “tăng cảm xúc” rồi! Lam Cảnh Chuyên liền tưởng tượng hình dáng cô mặc bộ đồ ngủ đó, do đó đành phải đè nén cảm xúc, mà còn hối thúc cô: “Em mau đi tắm đi! Anh… anh sang phòng dành cho khách tắm.”
Sau 20 phút, Lam Cảnh Chuyên thay bộ đồ ngủ sọc đen, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường.
Đợi lát nữa rồi anh nên bày tỏ với vợ mình như thế nào? Anh thật sự đã rất thích cô rồi. đã vậy anh còn nghĩ cùng con cô, cùng cô bên nhau sống trọn đời.
Vũ Phong nghe những lời này sẽ bị dọa cho sợ chứ?
10 phút sau, Vũ Phong mặc bộ đồ ngủ mỏng chết người uể oài bước ra khỏi phòng tắm.
Lam Cảnh Chuyên thấy yết hầu mình khô không khốc, anh phải cởi bớt vài nút phía trước ngực mới thấy nhiệt độ cơ thể hạ đi đôi chút.
Vũ Phong đến trước mặt anh, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực anh, “Woa! Anh thật ra rất đô nha! Cơ thể rất đẹp.”
“Ơ?” Anh lặng đi.
“Nhưng anh yên tâm đi! Em sẽ không quấy nhiễu anh nữa đâu. Tối nay em chỉ uống toàn nước lọc thôi, không đụng đến 1 giọt rượu nào, sẽ không xảy ra chuyện như lần trước nữa đâu.”
“Việc này…” Anh định mở miện giải thích rõ ràng.
Cô lại thao thao bất tuyệt nói, “Em biết cuộc hôn nhân của chúng ta là hữu danh vô thực, suy cho cùng cả 2 chúng ta đều rất bận, cũng không muốn có quan hệ mật thiết gì, càng không muốn có trẻ con, đúng không? Cho nên chúng ta cứ hòa bình mà chia sẻ cái giường này, 1 giấc đến sáng mai, ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ chúng ta.”
Nói xong, cô liền nhảy lên giường, lấy chăn che đi thân thể mềm mại của mình, “Ngủ ngon.”
Không, không được! Đây không phải là đêm tân hôn mà anh muốn, việc anh muốn làm còn nhiều nhiều hơn thế này nữa!
Nhưng xem ra mà nói, nếu có thể nói được 3 ngày 3 đêm, kết quả sợ sẽ chẳng làm ăn được gì, anh đành phải tiên hạ thủ vi cường vậy!
Vì thế, anh lấy từ trong tủ ra 1 hộp sôcôla, trên mặt mang 1 vẻ cực kỳ thân thiện, ngồi xuống giường nói: “Vũ Phong, anh có 1 hộp sôcôla, của ông bà cho, ông bà nói em nhất định phải ăn 1 miếng.”
“Ờ…” Vũ Phong nâng khuôn mặt ngái ngủ của mình lên, hít hà mùi thơm của sôcôla, “Được đó! Em thích nhất là ăn sôcôla.”
Cô không cảnh giác tự mình từng bước từng bước sa vào bẫy, còn lựa tới lựa lui 1 hồi mới cầm viên sôcôla hình sao lên, 1 phát lủm vào miệng.
“Uhm…ngon.” Cô nhai vài cái mới nuốt, nhưng lại nghiêng đầu, “Hình như phía trong có gì đó, ngọt ngọt…”
“Đó là vị trái cây, rất đặc biệt đúng không?” Anh không chút khó khăn nói dối.
“Ăn thêm 1 miếng là được.” Cô lại bốc lấy 1 miếng hình con cá bỏ vào miệng.
“Thích không?” Anh ân cần hỏi.
Cô gật gật đầu, nhưng lại nhướng mắt lên, “Kỳ lạ! Đầu em nhức quá…”
“Chắc em rất mệt rồi, mau ngủ đi!” Thực ra đây là sôcôla vị rượu, mà còn là Brandy nguyên chất nữa! Anh chính là phòng xa nên từ sớm đã chuẩn bị nước cờ này.
Vũ Phong nhắm chặt mắt, chẳng còn nghe tiếng động nữa.
Vạn tuế! Thành công rồi! Lam Cảnh Chuyên vứt sôcôla qua 1 bên, đứng dậy cởi bỏ hết đồ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.
Cô gái nằm trên giường giống như 1 con thỏ trắng, ngây thơ, yếu ớt, nhưng con sói lại không do dự mà phủ lên người cô, trong mắt chỉ muốn từng miếng từng miếng mà ăn sạch con thỏ trắng này…
Nóng… nóng quá…
1 vòng ôm ấp áp làm Vũ Phong tỉnh dậy, bốn bề mờ tối, cô không biết bản thân đang ở đâu, cũng không phân biệt được đây là mơ hay thực?
Chỉ có điều, có 1 đôi tay đang làm những việc xấu xa với cô, có 1 thân hình nam tính nóng như lửa đang dán chặt vào cô, làm cho cô vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, mở miệng định nói nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ.
“Uhm… ai vậy?” Cô cuối cùng cũng có thể hỏi.
“Đừng hỏi… chỉ cần cảm nhận là được…”
Đây là giọng nói của ai? Khàn như vậy, mê hoặc như vậy, hình như cô đã nghe qua giọng nói này rồi? Chẳng lẽ Lam Cảnh Chuyên ư? Không phải đâu. Giọng của anh thường ấm áp gần gũi, làm sao đột nhiên lại khàn khàn quyến rũ như vậy được?
Thực ra chỉ cần cô mở mắt xem cho rõ, thì có thể biết rằng Lam Cảnh Chuyên đang ôm cô, nhưng hiện giờ xung quanh chỉ là 1 mảnh đen u ám, đầu cô lại đau muốn chết, căn bản không thể suy nghĩ được, chỉ còn có thể dựa vào cảm giác mà thôi…
“Vũ Phong… anh muốn em… muốn đến điên đi được…”
Vào lúc này Lam Cảnh Chuyên đã lột sạch cô rồi, đôi tay mặc ý mà vỗ về cô, hưởng thụ từng nơi mềm mại trên cơ thể cô, khơi gợi lên từng đợt từng đợt rên rỉ đáng yêu của cô, tim đập không theo nhịp bình thường nữa.
“Đừng mà… đừng…” Nếu là mơ sao có thể thật đến như vậy? Từng đợt lửa tình làm cô thấy choáng váng.
“Đừng gì? Nói anh nghe.” Hơi thở của anh ngay bên tai, liếm láp nơi mẫn cảm phía sau tai cô, hít lấy mùi hương thân thể cô.
“Đừng…” Cô khẽ ngân nga, lại tiếp: “Dừng lại…”
“Đừng” cùng với “dừng lại” là 2 câu, nhưng cùng 1 ý nghĩa là cự tuyệt.
Nhưng đến tai Lam Cảnh Chuyên lại biến thành lời cầu xin như làm nũng, “Đừng dừng lại.”
Anh lập tức khích lệ, bảo đảm với cô: “Không đâu, anh sẽ không dừng lại, anh sẽ làm cho em nguyên ngày mai không thể xuống giường nổi.”
“Hở?” Vũ Phong không nghe rõ anh nói những gì? Chỉ cảm giác được đôi môi, đôi tay anh đang quyết liệt yêu thương cô, làm cả người cô đều run rầy.
“Nhột quá…” Cô thở gấp, sao anh ta lại thích liếm người khác như vậy? Cô bị liếm đến mức nóng nực, choáng váng.
“Em rất thơm… anh muốn liếm từng miếng thịt trên người em… anh muốn nếm mùi vị trên khắp người em!” Lam Cảnh Chuyên không bỏ sót nơi nào trên da thịt mềm mại của cô, lấy môi và tay tạo ra những giày vò ngọt ngào nhất cho cô.
“Chỗ đó… đừng chạm vào chỗ đó mà…”
“Tại sao?” Anh có thể cảm nhận được sự tan chảy của cô, anh không nghĩ cô lại không thích.
Cô thở gấp đến nỗi không nói nên lời, nhưng anh lại đoán ra được nguyên nhân, ngón tay lại di chuyển nhanh hơn, “Tại vì quá mẫn cảm phải không? Vậy thì anh phải tiếp tục thôi.”
“Uhm… người ta chịu không nổi…” Cô mở miệng xin tha.
“Chính là vì muốn em chịu không nổi!” Anh nở nụ cười đắc ý.
“Người anh nóng quá…” Anh đổ rất nhiều mồ hôi nha! Bàn tay bé nhỏ của cô vừa sờ vào lưng anh liền thấy toàn là mồ hôi ấm nóng, như là nước đang sôi vậy, làm cô có cảm giác choáng váng cuồng nhiệt.
“Lúc anh phấn khích thường đổ mồ hôi, là em làm cho anh quá phấn khích rồi.” Mồ hôi anh nhỏ từng giọt xuống người cô làm cho sự quấn quít da thịt của 2 người càng thêm nhiệt liệt.
“Uhm…” Bàn tay nhỏ bé của Vũ Phong xoa xoa mái tóc anh, do anh đang ở nơi mềm mại nhất trên da thịt của cô mà liếm láp trêu đùa.
“Trời ạ! Anh muốn, anh muốn ngay bây giờ!” Anh bỗng ngẩng đầu lên, tách đôi chân trắng như tuyết của cô ra, cuối cùng, cả 2 người một thì hưng phấn, một thì mê man… cùng nhau làm chuyện thân mật nhất đó.
Uhm… kỳ quái… tại sao lại như vậy? Vũ Phong nhẹ nhàng xua vài cọng tóc đẹp, lẩm bẩm nói: “Em yêu anh, em nghĩ em thật sự yêu anh rồi…”
1 lần rồi lại 1 lần vỗ vào, giống như đợt sóng càng lúc càng mạnh, làm Vũ Phong rơi vào thế giới giác quan tuyệt đối, cô chẳng thể nghe thấy gì nữa…
Sáng sớm, cũng không hẳn là sớm, hơn 11 giờ rồi.
Vũ Phong trong trạng thái mệt mỏi cực độ tỉnh lại, chớp chớp mắt, thấy đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ, xíu nữa làm tim cô rớt ra ngoài.
“Đi làm! Mình sắp trễ giờ làm rồi!” Cô la to, nghĩ muốn xuống giường, nhưng cảm thấy khó có thể chuyển động , thì ra… thì ra trên người mình còn có thêm 1 người đàn ông.
“Đừng lo, anh đã gọi điện xin nghỉ phép giúp em rồi, hôm nay cả 2 chúng ta không cần phải đi làm…” Lam Cảnh Chuyên từ trong mái tóc dài của cô ngẩng đầu lên , giọng nói hơi mơ hồ.
“Anh… anh tại sao lại ở trên người em? Hơn nữa tại sao cả 2 chúng ta lại không mặc đồ? Tối qua thật sự đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Phong trừng to mắt nhìn anh. «12