Giang Phong Duệ kéo Đinh Nhược Du tới bãi đỗ xe sau đó lái xe rời khỏi tòa nhà, suốt quãng đường mặt anh đầy vẻ trầm tư.
Lúc anh đi sắc mặt Quan Ny Vi tái nhợt lạ thường cộng với thái độ mất tự nhiên như muốn che giấu điều gì của cô còn có sự đau đớn đó, tất cả những biểu hiện ấy dường như không phải cảm ứng được Robert sẽ đến mà là do nguyên nhân khác!?
Nhưng rốt cuộc nguyên nhân đó là gì thì anh vẫn chưa thể nào nghĩ ra? Mấy ngày qua, anh tiêm máu cho cô đâu có chuyện gì xảy ra thế nào hôm nay lại kỳ quái như thế?
Hình như có chỗ không đúng?
Lúc trước tôi cảm thấy cắn sai người nhưng thật ra lại cắn đúng rồi.
Những lời này là có ý gì chứ? Sao tự nhiên cô ấy lại nhắc tới chuyện này? Giống như…..giống như là đang từ biệt anh vậy….
Vừa nghĩ tới đây, Giang Phong Duệ liền cảm thấy lạnh người.
Đúng rồi, chính là chỗ này không đúng. Quan Ny Vi mỉm cười với anh nhưng nụ cười đó quá mơ hồ làm người ta mù mịt không rõ cứ có cảm giác như có điều chẳng lành sẽ đến.
“Duệ ca ca, xảy ra chuyện gì sao? Anh định mang em đi đâu vậy?”.
Ra khỏi tòa nhà được một quãng thì Đinh Nhược Du kinh ngạc lên tiếng, lúc này cô đã thoát khỏi trạng thái hoảng loạn khôi phục thần trí.
Anh cau mày.
“Không lẽ em không nghe thấy lời Vi Vi nói sao”?.
“Là sao? Cô ấy đã nói cái gì?”. Đinh Nhược Du vẫn không hiểu.
Giang Phong Duệ rùng mình, lúc này mới ý thức được từ nãy tới giờ biểu hiện của cô quá yên lặng giống như là mộng du mất hồn mất vía đến giờ mới lấy lại được tinh thần.
Anh quay qua nhìn cô.
“Em vừa rồi không hay biết gì sao?”.
“Em chỉ nhớ khi về đến nhà thì thấy cô ấy ngồi bệt dưới đất sau đó…..”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó thì cái gì em cũng không nhớ được”. Đinh Nhược Du dừng một chút liền hoảng hốt “Duệ ca ca, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em không nhớ được gì thế này?”.
Bởi vì bị thôi miên.
Trường hợp của Nhược Du hoàn toàn giống Giang Phong Duệ. Khi anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức gặp Robert năm 16 tuổi thì cũng hiện lên toàn hình ảnh bể nát không rõ.
“Em có phải đã gặp một tên tóc vàng mắt xanh còn dáng dấp thì y như anh phải không?”.
“Đúng vậy, làm sao anh biết?”. Đinh Nhược Du kinh ngạc.
Quả thật đúng như anh đoán!
Giang Phong Duệ buồn bực. “ Sao em không nói cho anh biết?”.
“Vì hắn bảo em không được nói cho người khác biết, hơn nữa….” Đinh Nhược Du đột nhiên ngừng lại đầu có chút mờ mịt, cô nhớ mang máng là tên kia tựa hồ đã nói với cô chuyện quan trọng nào đó chỉ là hiện giờ làm sao cũng không nhớ lại nổi.
Giang Phong Duệ nhìn vẻ mặt của cô trong lòng cũng đã rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhược Du chắn chắn đã bị Robert thôi miên nhưng tại sao hắn lại muốn từ trên người cô xuống tay chứ?
Chuyện này cùng với chuyện Quan Ny Vi đột nhiên phát tán đau đớn có liên quan gì sao?
Anh càng nghĩ càng sợ, tức tốc chạy xe đến căn nhà trọ của thư ký Lâm, sau đó đem Nhược Du giao cho cô.
“Thư ký Lâm làm phiền cô trong chừng Nhược Du dùm tôi, trước khi trời sáng nhất định không được để cô ấy bước ra khỏi cửa”.
“Được rồi…Nhưng đột nhiên sao lại thế này!?”. Lâm thư ký vẫn không hiểu.
“Đúng vậy, Duệ ca ca”. Đinh Nhược Du cũng cảm thấy có cái gì không đúng, lôi kéo tay anh.
“Sao anh lại bỏ em một mình ở chỗ này? Anh định đi đâu vậy?”.
“ Nhược Du nghe lời anh ngoan ngoãn ở đây, hiện giờ anh có chuyện rất quan trọng phải làm”.
“Em không muốn!”. Đinh Nhược Du rưng rưng nước mắt, lắc đầu.
“Em không muốn anh bỏ lại em, muốn anh ở cùng em”.
“Nhược Du em nghe lời chút đi”.
“Không cần, Duệ ca ca em muốn cùng một chỗ với anh……..” Đinh Nhược Du gấp đến mức khóc không thành tiếng.
Giang Phong Duệ bắt đắc dĩ nhìn cô, nếu là lúc trước anh nhất định sẽ không nỡ để cô khóc, cô muốn anh ở bên cạnh anh tuyệt đối sẽ không đi đâu nhưng hôm nay tâm trí của anh sớm đã bay xa bay đến trên người một nữ nhân khác.
Anh phải quay về bên cạnh Quan Ny Vi, cô ấy đang gặp nguy hiểm.
“Xin lỗi Nhược Du, em ở nơi này chờ anh”. Anh chỉ có thể nói xin lỗi Nhược Du, sau đó dứt khoát xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.
Đưa mắt nhìn bóng anh dần dần khuất lúc này Quan Ny Vi mới cho phép mình ngã ngụy xuống đất. Cô quỳ trên sàn nhà cố gắng dùng sức từng bước từng bước bò lại tủ lạnh.
Chiếc hộp trong tủ lạnh vẫn còn lại một ống máu, cô run rẩy lấy ra sau đó cẩn thận ngửi cuối cùng xác định đây không phải là máu của loài người.
Cô càng ngày càng mê mang tay không đủ sức để tự tiêm rốt cuộc không thể làm gì khác là dùng miệng cắn bỏ cái nắp sau đó uống máu vào.
Cô biết rõ ống máu này chỉ có thể tạm thời đè nén cảm giác đau đớn trong người giúp cô thanh tỉnh được một chút thời gian.
Cô phải nghĩ biện pháp chế phục Robert trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Uống hết ống máu cô liền nằm xuống sàn cố gắng điều hòa hơi thở, ngoài cửa sổ gió cũng bắt đầu nổi lên chốc lát cửa thủy tinh cũng vỡ tan tành.
Hắn đến rồi!
Quan Ny Vi hít sâu một cái, chậm rãi đứng dậy trong cơn cuồng phong.
Robert bay vòng quanh ngoài cửa sổ chưa dám mạo hiểm xong vào, tựa hồ là đang xác định tình trạng thân thể của cô.
Coi như là hắn cũng thông minh.
Cô thầm giễu cợt.
“Chỉ có ngươi sao?”. Hắn bén nhọn lên tiếng.
“Coi như ngươi cũng can đảm đó nhưng còn tên kia đâu?”.
“Anh ấy không có ở đây”. Cô lạnh lùng đáp lại. “Ta không muốn anh ấy trở ngại chuyện của ta nên kêu anh ấy đi rồi”.
“Vậy sao?”. Robert từ từ tiến vào nhưng vẫn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với cô.
“Ta đoán hiện tại ngươi rất khó chịu đúng không”.
“Ý ngươi nói đến chuyện ống máu bị đánh tráo sao?”. Quan Ny Vi bình thản nhướng mày.
“Thật tình mà nói thì hiện tại ta có chút không ổn thật nhưng may mắn là do phát hiện kịp thời nên chỉ tiêm vào có mấy cc máu bất quá lúc này thân thể chỉ hơi nóng mà thôi”.
“Chỉ là thân thể hơi nóng?”. Robert hừ lạnh, hoài nghi nhìn cô.
“Ta cảm ứng được cũng không phải là như vậy, mới vừa rồi là ai đau đớn đến nỗi nằm vật vã dưới đất?”.
“Ta xem lần này ngươi lại sai lầm rồi nếu không phải là………..” đột nhiên một cỗ khó chịu mãnh liệt xông tới khiến Quan Ny Vi nhất thời không phản ứng kịp khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi hộc máu?”. Robert híp mắt, cười điên cuồng mà đánh về phía cô.
Đã có đề phòng trước nên cô liền xoay người tránh thoát sự tấn công của hắn sau đó nhảy tung quả cửa chạy ra khỏi phòng.
Giang Phong Duệ lúc nãy là chạy xuống vì vậy cô quyết định chạy lên phía trên.
Robert rất nhanh liền đuổi kịp.
Trên nóc nhà, một người đuổi một người chạy trong tay Robert còn có súng hắn hướng Quan Ny Vi bắn không ngừng trong màn đêm yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.
Mây đen che mờ ánh trăng khiến bóng đêm càng trầm, Quan Ny Vi thừa cơ trốn phía sau đài nước.
“Ngươi đang ở đâu?” Robert hướng cô khiêu khích. “ Ngươi không phải được xưng là “nữ thằng chiến thắng” sao? Vậy mà giờ cứ sợ đầu sợ đuôi thì có hơi khó coi đó…….”
Quan Ny Vi cố gắng nín thở ghé đầu nhìn hắn phát hiện Robert đang đưa lưng về phía cô, nhìn sợi xích trong tay ý nghĩ chợt lóe cô nhè nhẹ tiến đến sau lưng Robert sau đó bất ngờ dùng dây quấn lấy cổ hắn.
Robert bị giật mình sau đó liền kịch liệt giãy giụa.
Quan Ny Vi dùng sức siết chặt hơn nữa khiến Robert càng ngày càng khó thở.
Robert gào thét như phát cuồng kéo ra sợi dây quấn quanh cổ mình để tranh thủ hô hấp, Quan Ny Vi mắt lạnh nhìn hành động của hắn đầu ngón tay chầm chậm hướng bên gáy hắn mà đâm xuống.
Đột nhiên một trận choáng váng như bài sơn hải đảo cuốn lấy toàn thân Quan Ny Vi, một lần nữa cô phun ra máu khiến đầu óc choáng váng hai lung lay sắp ngã.
Robert vội vàng nắm lấy cơ hội gỡ ra trói buộc nhanh chóng nhảy ra đứng cách xa cô.
Nhưng lúc này cô đã không còn sức để ngăn hắn thậm chí còn không có cách nào chống đỡ được thân thể càng lúc càng nhũn ra nhanh chóng ngã ngụy xuống đất.
“Rốt cuộc không được sao?”. Robert cười lạnh, đứng một bên quan sát cô sau khi xác định cô không thể phản kháng được nữa mới hướng họng súng nhắm ngay cô.
Hắn bắn liền mấy phát đều bách phát bách trúng, Quan Ny Vi dùng hay tay chống đỡ cố nén đau đớn.
Máu tươi tràn đầy ra đất báo trước một kết cục buồn.
Robert tiến lại gần cô sau đó đưa tay hướng ngực trái của cô, Quan Ny Vi đờ đẫn nhìn động tác của hắn cô biết chỉ cần trái tim của mình bị hắn lấy ra thì sinh mạng của cô cũng sẽ kết thúc…………….
Cô mới 25 tuổi, không lẽ cứ như vậy mà chết sao?
Nhưng như vậy cũng đủ rồi vì cô cuối cùng cũng đã biết qua tư vị yêu là thế nào.
Quan Ny Vi nhắm mắt, bình tĩnh chờ tử thần đến đem cô đi……..
“Ngươi mau dừng tay! Buông cô ấy ra!”. Tiếng rít gào tựa dã thú như xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Robert ngẩn người bất giác dừng lại động tác, Quan Ny Vi cũng kinh ngạc mà cố gắng mở mắt ra.
Cô thấy trên tay anh cầm một con daonhưng không hề để ý đến nguy hiểm mà chạy tới dùng sức đâm vào Robert.
Robert nhất thời ứng phó không kịp nên sau lưng bị rạch một vết dài nhưng đối với hắn mà nói vết thương này cũng chẳng đáng kể gì sau mấy giây liền tự động khép lại.
Giang Phong Duệ cũng rất rõ mình không thể nào giết được hắn vì vậy anh nhanh chóng ôm lấy Quan Ny Vi trốn trong một gốc âm u.
“Anh sao lại trở lại….?”. Cô mơ màng nhìn anh. “Tôi không phải đã dặn anh mau chống tìm chỗ trốn hay sao?”.
"Tôi không thể bỏ cô lại một mình”. Anh chỉ có thể giải thích như thế.
“Nhưng anh tới đây…..cũng chẳng khác nào là tìm chỗ chết!”. Cô lo lắng cho anh.
“Vậy thì cùng nhau chết!”. Giang Phong Duệ cầm tay cô, ôm lấy thân thể lạnh run vào lòng.
“ Anh chỉ biết không thể nào mất đi em”.
“Duệ……..”. Cô run động không thôi
“Đều là anh không tốt”. Anh nhỏ giọng. “Kể từ sau khi em gặp anh, em lúc nào cũng bị thương nếu như lúc trước đừng cắn anh thì hiện tại em cũng không rơi vào tình cảnh thế này”.
Cô lắc đầu không đành lòng để anh tự trách mình.
“Em không phải đã nói rồi sao….cắn anh là chuyện làm chính xác nhất trong cuộc đời của em”.
“Nhưng…….”
“ Duệ, em yêu anh”.
“Không phải anh từng nói em không hiểu được yêu là gì sao nhưng giờ thì em cũng đã biết được rồi này”.
Anh nhìn sâu vào mắt cô chỉ cảm thấy ngực như bị ai xiết chặc đau đến không thở nỗi.
“Em rất vui vì có thể yêu được anh, yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất mà em có trong cuộc đời này….
Giang Phong Duệ dịu dàng nhìn cô nhưng đang muốn mở miệng nói chuyện thì phía sau đột nhiên nổi lên một cơn cuồng phong, anh cảnh giác ôm chặt cô dùng thân thể chính mình bảo vệ cô.
Anh trúng một phát đạn sau lưng, máu chảy không ngừng.
“Duệ!”. Quan Ny Vi thất kinh. “Anh nhanh chạy đi…..”
“Anh nói rồi anh không thể bỏ em lại một mình”. Nếu thân thể của cô đến cuối vẫn không thể chống đỡ được anh nguyện ý chết cùng cô.