h rạo rực thế này.” Mỹ Tuệ ngồi trên thảm trêu chọc tôi và Lăng Sở.
Tôi tiện tay nhặt gối ôm trên sofa ném Mỹ Tuệ, nha đầu ấy bắt lấy rồi lập tức ném trả lại tôi.
Mỹ Tuệ đã từng nói vói tôi, những gì nên quên thì phải quên đi. Những hồi ức đau lòng thì tốt nhất là nên nhanh chóng quên đi.
Không khí có phần lắng lại, Lăng Sở lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Ngày mai mọi người đều được nghỉ, chúng ta đi khu vui chơi đi." Anh ấy chống tay lên cằm, giống như một học giả đang chiêm nghiệm điều gì.
Mỹ Tuệ phản ứng lại rất nhanh: "Khu vui chơi? Đó là chỗ dành cho những đôi mới lớn tìm hiểu nhau. Anh nhìn lại xem năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn bon chen ở đó với bọn con nít. Còn nữa, tôi cũng không thích làm kỳ đà cản mũi ai kia."
Tôi phải phì cười vì câu nói của Mỹ Tuệ. Sau khi rún cười hồi lâu rồi mới nói: "Cái đồ đầu đất nhà cậu, sau này sinh con không định cùng chồng cho con đến đây chơi à?
Định cho con cậu không qua tuổi niên thiếu mà thành niên luôn à?
Mỹ Tuệ lắc lắc đầu, hệt như vừa uống phải thuốc lắc vậy.
Nghĩ đến việc ngày mai chẳng có gì để làm, tôi liền nhận lời đi với Lăng Sở.
Đêm hôm đó, tôi như nhớ lại cả quá trình mình từ một đứa trẻ trở thành người lớn. Những ý nghĩ trẻ con, những trò chơi trẻ con, kể cả gương mặt trẻ con đã dần bị biến đổi. Tôi giống như loài nụ hoa sau cơn mưa, chỉ trong một đêm sẽ bừng nở.
Sau khi chia tay Y Dương tôi đã trưởng thành rồi, anh ấy đã từng hứa hẹn sẽ đưa tôi đi chơi trò tàu lượn siêu tốc, chỉ tiếc là đến bây giờ, lời hứa ấy đã qua đi như gió thổi mây bay ngay trước mắt.
Tôi đứng ở cổng khu vui chơi, mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Sở đâu, sau đó lại nhận được điện thoại của anh ấy nói là anh ấy đến muộn một chút. Tôi ngồi trước cổng soát vé nhìn tàu lượn siêu tốc chuyển động từng vòng trên không trung mà thấy vô cùng kích động. Nó dường như đang mang theo hạnh phúc và hy vọng của người chơi gửi vào trời xanh.
Lúc đó có rất nhiều người qua lại, nam có, nữ có, xinh đẹp có, xấu xí có, nhưng tất cả đều không liên quan đến tôi.
Tôi gửi tin nhắn cho Lăng Sở: "Nếu còn chưa qua được thì thôi không cần qua nữa." Thực ra không phải tôi giận Lăng Sở, chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt.
Anh ấy nhắn lại: "Cho anh một phút thôi."
Tôi nắm điện thoại trong tay, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, một phút thì có thể làm được gì? Một phút có thể khiến con người ta từ không đến có, một phút có thế giết chết người ta thương yêu nhất, một phút cũng có thế cứu được một sinh mạng.
Tàu lượn siêu tốc vẫn tiếp tục chuyển động, từng vòng từng vòng làm người chơi vui vẻ và hạnh phúc.
"Xin lỗi, anh đến muộn, công ty gần đây có chút chuyện." Một giọng nói rất khẽ từ phía sau truyền đến tai tôi.
Tôi quay người lại, cười với Lăng Sở. Thực ra tôi rất khó chịu với những người đến muộn, nhất là khi người đó lại là nam giới. Thế mà hôm nay tôi đã đợi, lại rất binh tĩnh, không chút giận dữ.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp khu vui chơi, tôi giống như một con kiến cánh trong đàn, vòng đi vòng lại trong một cái tổ to. Lăng Sở chăm chú đi sau tôi, không nói câu nào.
Tôi phải xếp hàng rất lâu mới lên được tàu lượn siêu tốc, cứ đứng ở đó ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lăng Sở từ phía sau đưa tôi một que kem, sau đó hỏi tôi: "Muốn ngồi nghỉ một lát không?"
Tôi lắc lắc đầu, nghĩ bụng, tàu lượn siêu tốc mang lại cho người khác cảm giác vô cùng hạnh phúc nhưng cũng có thể hành trình của nó không đủ dài để chạm đến ngưỡng hạnh phúc của tôi. Tôi nhận que kem vị dâu tây đó, đã rất lâu rồi tôi không ăn kem.
Những người đợi đến lượt mình xếp thành một hàng dài dưới chân tàu lượn siêu tốc, có lẽ những người đó đều bị ma lực thần kỳ của nó hấp dẫn. Tôi vội vàng quay người tránh sang một bên. Trước đây tôi vốn cho rằng tàu lượn siêu tốc chỉ là giấc mộng không đạt tới được, đến lúc nó gần trong gang tấc, tôi lại lùi lại và muốn bỏ chạy.
Thực ra tôi không muốn nói với bất kỳ ai rằng tôi mắc bệnh sợ độ cao, nên hết lần này đến lần khác tôi gào thét đòi tham gia mấy trò chơi tốc độ cao vô vị kiểu này, tôi còn cả gan đứng xếp hàng đợi, Lăng Sở luôn đi sau tôi như thế, không gần cũng không xa.
Nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp hơn. Lúc tàu lượn từng vòng từng vòng mang tôi lộn nhào trên không trung, thật sự tôi có cảm giác mình đang tự sát. Không khí trên cao loãng hơn làm tôi bị thiếu oxy. Đầu tôi ong ong như đang bị hàng ngàn nhát búa giáng xuống. Tôi đau đớn đến mức quên cả hét lên.