Tôi suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Ai cũng có những điều bí mật của riêng mình, không phải sao? Giống như cậu.”
Cậu ta dường như bị tôi nhìn thấu, vội vàng cúi đầu. Cậu thiếu niên tóc vàng “Vì bạn cai thuốc” này không phải là đoán mò mà đúng, có lẽ tình cảnh của cậu ta cũng giống tôi, đều bị tổn thương rất nặng.
Người đi lại ngoài đường càng lúc càng nhiều. “Chết rồi, muộn mất rồi.” Tôi “ôi” một tiếng rồi vội vàng đứng lên đi ra cửa: “Em trai, năm giờ chị gái phải chấm công, chị đi trước đây.”
Cái tôi gọi là chấm công có nghĩa là giờ tan sở, tôi phải quẹt thẻ vào máy chấm công để chứng minh hôm nay tôi có đi làm. Gió thổi qua hai bên tai tôi, tôi đi nhanh đến mức thở không ra hơi.
Lúc về đến công ty, lác đác có người xuống tới đại sảnh, tôi không kịp chấm công rồi. Lương của phòng thiết kế tháng này sẽ thấp, bởi vì lương của tôi lại bị trừ rồi.
Tôi giống như một con thỏ cô đơn, bịt tai đi về phía trước. Đi đến lối rẽ vào một ngõ nhỏ, thấy người qua kẻ lại đều xách túi lớn túi nhỏ. Có cả những người mẹ đẩy xe đầy trẻ con.
Một mình đi về nhà càng cảm thấy cô đơn, tôi nhìn ngược nhìn xuôi, cuối cùng quyết định rẽ vào một quán ăn ven đường, ăn một bát vằn thắn, thật là một người ăn no cả nhà không đói, đến bây giờ tôi mới hiểu được hàm ý sâu xa của câu nói này.
Cơn đói được thỏa mãn rồi, tôi nhẹ nhõm đi về, lúc đi qua cổng siêu thi, một bà cụ hơn sáu mươi tuổi thấy tôi bèn hỏi: “Y Thần, cháu uống hết bia chưa? Vỏ chai cháu định khi nào trả lại cho bà?”
Tôi toát mồ hôi.
Bà cụ bán hàng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, có khi còn nhanh nhẹn hơn cả tôi, ngay cả trí nhớ của bà ấy cũng rất tốt. Lần trước, tôi mua bia của bà, bà còn kéo tay tôi không ngừng nói: “Cháu gái nhìn rất thanh tú, rất xinh đẹp.” Tôi nghe xong mà cảm giác người lung lay sắp đổ, bèn đứng lại nói mấy câu với bà, từ đó đến nay, bà biết tôi tên là Y Thần, không ngờ hôm nay gặp tôi, bà ấy lại hỏi chuyện khi nào trả vỏ chai bia.
Tôi chỉ cười mà không đáp, cuối cùng đành nói: “Lần sau cháu trả ạ.”
Kỳ thực chỗ vỏ chai đó chỉ còn mấy cái, phần lớn đã bị tôi đập vỡ hết rồi. Chỉ là bà cụ đã nhận của tôi tiền cược mỗi vỏ chai năm xu, tôi rất muốn nói thật với bà chuyện ấy, nhưng lại sợ bà bị cao huyết áp. Bà cụ này ở một mình, không có con cái, cho nên cứ thấy tôi là bà lại tỏ ra rất thân thiết.
Lúc tám giờ tối, có người gõ cửa nhà tôi, lại là bà cụ bán hàng. Bà cụ bán hàng này dễ chịu hơn bà cụ nhắc tôi không được dùng nước kia rất nhiều. Tôi vô cùng nhiệt tình mời bà vào nhà.
“Y Thần, cháu vẫn chưa ăn cơm à?” Bà đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tôi thật không nhờ tôi chỉ vô tình nói số nhà, số tầng có một lần mà bà vẫn nhớ. Tôi cười cười, trả lời bà rằng tôi ăn cơm rồi.
“Y Thần à, bà giới thiệu cho cháu một anh chàng nhé? Tính tình khỏi nói, người ngợm cũng tuấn tú lắm.” Lúc nói những lời này bà trở nên nhanh nhẹn hơn.
“Bà ơi, cháu có người yêu rồi ạ, người yêu cháu tên là Y Dương, Y trong cụm từ “sữa tươi Y Lợi”, Dương trong cụm từ “dương mi thổ khí” ấy ạ.” Để bà cụ tin, tôi còn chạy vào phòng ngủ lấy tấm ảnh để trên bàn mang ra cho bà ấy xem.
“Sao bà chưa từng thấy anh này?” Bà cẩn thận xem xét bức ảnh.
“Anh ấy làm việc ở nơi khác ạ.” Đúng thế, chưa bao giờ Y Dương đến chỗ tôi, có ngốc mới tin anh ta là người yêu tôi.
Bà cụ vừa nhặt ba cái vỏ chai bia vừa nói: “Tuyệt đối đừng yêu người ở nơi khác, xa mặt cách lòng.” Tôi tiễn bà cụ ra tận cửa, cảm thấy bà cụ vì chuyện này mà leo lên tận tầng năm tìm tôi. Tôi ra đứng tì vào cửa sổ nhìn xuống thì thấy bà cụ đã đi xuống dưới lầu rồi.
Tôi nằm trên giường ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như gần đây mình gặp vận đào hòa, nếu không, tại sao ai cũng muốn giới thiệu bạn trai cho tôi. Lẽ nào phụ nữ đến một tuổi nào đó đều phải đi tìm duyên phận của mình? Tôi vô cùng cẩn thận cất bức ảnh đó vào trong ngăn kéo.
Tuần này trời có vẻ rất âm u, rất ít ngày nắng. Tôi chỉ thích nằm trong chăn, lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Y Thần, ngày mai anh lên đường đi Đại Liên, em có đi cùng không?” Lăng Sở ngồi trên ghế vừa hỏi vừa xoay khối xuông rubic.
Khối rubic đó là do Y Dương mua cho tôi, nói là để tôi thử trí thông minh, hẹn tôi một tuần xem ai hoàn thành nó trước. Kết quả là hơn nửa tháng mà một mặt tôi cũng chưa xếp xong, đừng nói là sáu mặt. Tôi chán ghét vứt nó vào ngăn tủ rất lâu rồi.
“Món đồ này cũng thật không dễ chơi.” Lăng Sở tặc lưỡi hai cái, biểu thị sự đau đớn cho trí tuệ của mình.
“Anh thiểu năng như vậy, sao chơi được trò này?” Tôi quay sang khẽ cấu cấu ngón tay anh ấy ý bảo là anh ấy trả lại rubic cho tôi. Ai biết được anh ấy không biết xấu hổ, hay muốn an ủi tôi.
“Này, tai anh nhét đầy lông gà à, sao không nghe thấy tôi nói gì?” Tôi tức giận mắng anh ta.
“Nghe thấy rồi, anh đã nghe thấy con heo mẹ kêu rồi. Là em không nghe thấy anh hỏi đến lần thứ ba việc em có đi Đại Liên không ấy.” Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, vặn lại.
Anh chàng này có mấy ngày không gặp mà tính khí thay đổi thật rồi. Tôi cuốn chặt chăn quanh người, quay lưng lại. Sau đó rất thoải mái trả lời: “Đi. Đương nhiên phải đi rồi.”
“Muộn rồi, anh về đây. Mai anh đến đón em.” Nói xong, anh ấy ném khối rubic xuống chăn cho tôi, nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước xuống cầu thang.
Tôi nhặt khối rubic lên, cố nghĩ xem sao tự nhiên tôi lại nhận lời đi Đại Liên cùng Lăng Sở, xem ra nên đơn giản hóa sự việc này, cứ coi nó như là một sự khởi đầu mới cho chúng tôi.
Tối hôm đó tôi không dám tắt điện thoại, cũng chỉ vì sợ mình sẽ ngủ quên. Đây là lần đầu tiên tôi đi xa như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Sở đã gọi điện đến đánh thức tôi, tôi không dậy ngay, mà nằm nán lại trên giường thêm mấy phút. Ai mà biết được anh chàng đó lại gọi điện đến đánh thức cơ chứ, cứ như chỉ lo tôi sẽ hối hận mà không đi nữa. Có phải đi đầu thai đâu, vội cái gì mà vội.
Trong lúc Lăng Sở chưa đến đón, tôi chống tay lên cửa sổ nhìn lên bầu trời, ngắm mấy đám mây buổi sớm đang trôi nhè nhẹ, từng chút từng chút bay ngang qua tôi, sau đó chúng bay đi đâu thì tôi cũng không biết. Nếu là Y Dương cùng tôi đi Đại Liên thì tốt biết bao, chắc chắn anh ấy sẽ chuẩn bị kẹo sữa béo Alpenliebe cho tôi, nhưng lúc này, làm gì có anh ấy, chỉ có một mình tôi thôi.
Lúc đến sân bay, tôi có chút mất phương hướng, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay. Còn Lăng Sở dáng vẻ rất lão luyện, anh ấy đi phía sau tôi, giống như một cái đuôi. Tôi tin tưởng rằng, sẽ có một ngày tôi bay đến Bắc Kinh thăm Y Dương.
Lăng Sở quay người vỗ vỗ vào vai tôi: “Haizz, đang nghĩ gì thế? Phải lên máy bay rồi.”
Suốt chuyến bay, tôi không nói câu nào. Tư tưởng giống như sợi dây đang bị rối, có chỗ còn gặp cả nút thắt chết nữa [3]. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn tiếp viên hàng không đưa nước cho khách, nhìn người khách phía trước mình mua tờ báo sáng…
[3] Nút thắt chết là nút thắt không thể gỡ được.
Lúc từ sân bay đi ra, Lăng Sở hai tay kéo hai chiếc va li, tôi đeo ba lô, vừa đi vừa uống nước cam ép, cứ đi cách xa một đoạn là lại bị giục đi nhanh lên.
Lăng Sở đã đặt khách sạn rồi, chúng tôi gọi taxi đi thẳng đến khách sạn đó. Chuyến đi này, Lăng Sở còn phải làm việc, còn tôi nhẹ nhàng thảnh thơi, không dắt, không ôm gì cả. Nghĩ đến việc bị điện thoại làm phiền cuộc chơi, tôi vội vàng tắt máy, không thể để bị thế giới bên ngoài kia quấy nhiễu nữa.
“Y Thần, em nghỉ ngơi trước đi nhé. Anh đi ký hợp đồng, quay về sẽ đến tìm em.” Ăn xong bữa trưa muộn, sau khi sắp đặt cho tôi xong, Lăng Sở vội vàng đi làm việc.
Tôi ngồi trong phòng 304 của khách sạn mà cảm thấy vô cùng cô đơn. Phía ngoài là con đường tấp nập người xe, ánh mặt trời chiếu rọi đến từng ngóc ngách của thành phố xa lạ này. Đã mấy ngày liền tôi không được nhìn thấy mặt trời, hôm nay đến đây có thể được nhìn thấy cảnh ánh nắng tràn ngập thế này quả là một việc xa xỉ biết bao.
Nghĩ lại thì thấy, mặc dù tôi đã rời xa thành phố đau thương đó, nhưng trái tim tôi vẫn âm ỉ đau. Hóa ra, chạy trốn cũng không phải là một biện pháp hay.
Mọi suy nghĩ trong đầu đều muốn nói rằng, nếu tôi cứ ngồi trong phòng mà chờ đợi thế này thì thật là lãng phí thời gian. Tôi ra khỏi phòng, để lại cho Lăng Sở mảnh giấy nhắn: “Tôi đi dạo xung quanh một lát, anh đừng lo lắng cho tôi.”
Khí hậu của Đại Liên rất dễ chịu. Đây là một thành phố đầy sức sống. Kiến trúc ở đây mang một phong cách riêng, cổ điển xen lẫn hiện đại, góp phần làm nên một thành phố du lịch nổi tiếng.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, tôi nhớ trước đây Y Dương cũng giới thiệu với tôi về thành phố biển Đại Liên này như thế, cứ nghĩ là tôi lại bật cười.
Hóa ra, có rất nhiều chuyện trong cuộc sống là do Y Dương dạy cho tôi. Tôi mang theo cả hình bóng của anh ấy đến thành phố xa lạ này, nhưng cho dù có đi xa như vậy, tôi vẫn không thể nào quên.
Chỉ có một mình thật sự rất cô đơn. Tôi chỉ nam đi bắc [4], mãi lâu sau cũng về tới khách sạn. Lăng Sở đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong đại sảnh đợi tôi. Thấy tôi từ ngoài cửa đi vào, anh ấy cuống lên như phát điên, chạy ra ôm chặt lấy tôi: “Em đi đâu? Em đã đi đâu vậy?” Cánh tay anh ấy siết chặt, tôi muốn thoát ra nhưng lực bất tòng tâm.
[4] Chỉ nam đi bắc: Thành ngữ, lấy từ câu chuyện cổ, có người thời nhà Chu hỏi đường đi đến nước Tề, người ta chỉ hướng nam, anh ta lại đi hướng bắc, kết quả lạc đường, quay lại chỗ cũ.
Lăng Sở cứ ôm chặt lấy tôi như ở chỗ không người. Sau phút choáng váng, tôi cũng đứng yên không cử động, bởi vì trong vòng tay ôm chặt của anh ấy, tôi tìm thấy cảm giác an toàn và ấm áp. Giờ đây tôi muốn mượn bờ vai của anh ấy, bởi vì tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Sau đó Lăng Sở dìu tôi ngồi xuống sofa, nhìn trước nhìn sau hỏi tôi có bị làm sao không. Tôi khẽ lắc đầu, lớn như thế này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được quan tâm đến thế này.
Những chuyện Y Dương không làm cho tôi, Lăng Sở đều làm thay anh ấy. Anh ấy lặng lẽ bước vào cuộc sống của tôi, thay cho tên khốn Y Dương yêu tôi.
“Bữa tối, em muốn ăn gì?” Lăng Sở vuốt tóc tôi rất dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa bé bị đau vậy.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Đến Đại Liên đương nhiên muốn ăn hải sản rồi.”
Chúng tôi lại người trước kẻ sau đi ra cửa.
Đại Liên là thành phố ven biển, đương nhiên đồ hải sản nhiều không kể xiết, cá mực, bào ngư, cua bể, hải sâm, tôm hùm, sò biển… mới nghe thôi đã thấy thèm chảy nước miếng rồi.
Hầu bao của Lăng Sở chắc cũng bị thiệt hại không ít. Anh ấy vui vẻ quay sang cười với tôi. Chúng tôi đi sát bên nhau trên con phố đêm rất đẹp, giống như một đôi tình nhân thân thiết, chỉ là chúng tôi không khoác tay, không ôm, và càng không có chuyện hôn.
“Y Thần, chúng ta ở bên nhau có được không?” Lăng Sở đi đến cạnh gốc cây cổ thụ rồi quay đầu lại, ánh mắt nhìn tôi chờ đợi.
Tôi thở ra một tiếng, hai tay đút vào túi áo: “Không được, tôi đã có bạn trai rồi.”
Tôi biết nói ra câu này, người khác nghe thấy sẽ nói tôi vô tình, tôi có thể nói sai nhưng đối với Lăng Sở, tình cảm này tôi không thể tiếp nhận. Cũng không biết đã bao lâu rồi tôi không nghĩ đến tình yêu, có lẽ là lâu lắm rồi.