"Thả ta xuống đi!" Ninh Ngọc bên người Ly Hoan dùng một loại tư thế lắc mông cực kỳ quỷ dị, giùng giằng muốn xuống.
Ly Hoan bất đắc dĩ, phi thân xuống, có điều vừa chạm xuống đất, Ninh Ngọc hứng thú chạy như bay về phía Noãn Phong, giang hai cánh tay ôm Noãn Phong chặt chẽ. Cuối cùng, đầu kia còn cọ xát, vui vẻ nói với Noãn Phong: "Tiểu tức phụ ( nàng dâu nhỏ ), về nhà, chúng ta về nhà."
Noãn Phong kinh ngạc, nhưng hiển nhiên sau khi kinh ngạc nàng ta vô cùng mừng rỡ, thậm chí hai má nàng đã phủ lên một tầng hồng thẹn thùng, khẽ gật đầu một cái với Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc nhẹ nhàng cầm tay của nàng, xoay người quay đầu lại đi.
Một tiếng ‘ tiểu tức phụ ’ kia, hiển nhiên giống như là một tia sấm lớn, đánh vào cả người nàng, nàng sững sờ nhìn Ninh Ngọc và Noãn Phong vai kề vai chắp tay đi về, thật giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Ly Hoan cau mày, đứng ở bên cạnh Thiên Thiên nghi ngờ nói: "Tiểu Ngọc Nhi. . . . . . Đây là thế nào. . . . . ."
Thế nào? Ngu thôi!
Trong lòng Thiên Thiên tràn đầy lửa giận, nhưng cuối cùng giận mà không dám nói gì, sắc mặt nàng đen lại đi theo sau Ninh Ngọc, giữ vững khoảng cách chừng năm bước chân với hắn.
"Công tử. . . . . ." Mặt Noãn Phong thẹn thùng nhìn hắn, giọng nói ngọt đến phát ngán.
"Tiểu tức phụ!" Ninh Ngọc ngây ngốc gọi nàng.
Khóe miệng Thiên Thiên đi phía sau rụt rụt, muốn nôn mửa.
Ly Hoan đưa tay vỗ bờ vai Thiên Thiên, sử dụng ánh mắt nói: "Chịu đựng! Chịu đựng!"
Tối nay ánh trăng không tệ, ánh trăng vô cùng trong trẻo, phía trước Noãn Phong từ từ nghiêng đầu định khẽ tựa đầu của mình vào trên người Ninh Ngọc bị Thiên Thiên nhìn thấy rất rõ ràng!
Trong lòng Thiên Thiên báo động mãnh liệt, dứt khoát trực tiếp liền vọt tới giữa Ninh Ngọc và Noãn Phong, hất tay của hai người bọn họ đang nắm ra."Ninh Ngọc, ta không cho phép ngươi nắm tay nàng ta!" Thiên Thiên nổi giận.
Ninh Ngọc nhướng mày, ngay sau đó gật đầu phụ họa, trên mặt nở ra một đóa hoa xinh đẹp: "Tôn tử ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo!" Dứt lời, hắn đi tới bên cạnh Noãn Phong lần nữa, khẽ đưa tay lên eo, liền ôm Noãn Phong ngang ở trước ngực.
Thiên Thiên lệ rơi đầy mặt.
Ninh Ngọc tiếp tục nâng lên một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, nói với Thiên Thiên: "Tổ mẫu, như thế nào?"
Như thế nào, còn có thể như thế nào! Chẳng lẽ còn muốn nàng vỗ tay vẩy hoa chúc hai người răng long đầu bạc hạnh phúc cả đời sao! Thiên Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân một cái, một đường chạy xa.
Ly Hoan thấy thế, liếc nhìn vẻ mặt Ninh Ngọc vô tội, mắt lại nhìn Thiên Thiên chạy như bay về phía xa, gãi gãi đầu, vẫn là đuổi theo về phía Thiên Thiên.
Ninh Ngọc ở phía sau hô to với hắn: "Cha, đừng để tổ mẫu đi chơi về trễ ——!"
Ly Hoan đang chạy như bay lập tức té ngã. . . . . .
Thiên Thiên không có nội lực, vì vậy chạy không được nhanh, cho nên Ly Hoan rất nhanh đã đuổi kịp nàng. Hắn tự tay kéo cánh tay của nàng, than thở nói: "Thiên Thiên à, Thiên Thiên, ngươi chạy trốn làm cái gì, chẳng lẽ chạy trốn Tiểu Ngọc Nhi là hắn có thể khôi phục bình thường?"
Thiên Thiên cố gắng hất tay Ly Hoan ra, đáng tiếc hất ra không được, nàng thất bại nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu.
Mới vừa trước đó không lâu, nàng mới bị Ninh Ngọc chiếm thân thể, nhưng sau một khắc, nàng lại đáng thương như vậy, trượng phu kêu mình là tổ mẫu. Nàng còn tưởng rằng ngày tháng bình thản chỉ mới bắt đầu, thật không nghĩ đến những ngày thanh thản này trong nháy mắt bị phá vỡ, —— càng làm cho nàng không thể tha thứ được là, nguyên nhân xảy ra mọi việc chỉ là bởi vì một chén canh cá.
"Đời này uống canh cá nữa, ta liền không phải họ Thẩm!" Thiên Thiên ngửa mặt lên trời hét to.
Ly Hoan rụt cổ một cái, ánh mắt đáng ngờ. —— mặc dù đây không phải đều là lỗi của hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách này người bán thuốc không có y đức! Không, cũng không đúng, muốn trách thì trách tác giả viết văn quá ngu xuẩn, viết tiểu sinh phong tình như vậy miêu tả thành người bị điên!
Hắn tiếp tục than thở, an ủi: "Thiên Thiên nhi à, chớ khó chịu, đó cũng không phải lỗi của ngươi."
Thiên Thiên che mặt, vẫn như cũ khó nén bi thương.
"Thiên Thiên, theo sự hiểu biết của ta đối với tác giả, đoán chừng ngươi phải uống canh cá cả đời." Ly Hoan đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng.
Thiên Thiên hít sâu, sau khi điều chỉnh tâm tình của mình tốt lên, lúc này mới xoay người từ từ trở về đường cũ. Ly Hoan khẽ cúi đầu, cùng rời khỏi với nàng.
Ninh phủ vẫn yên lặng như thường lệ, quanh co uốn lượn. Nhưng mọi người trong lòng đều hiểu, đây chỉ là hiện tượng giả. Ở dưới vẻ yên tĩnh bên ngoài này, không biết có bao nhiêu sắc đẹp và diễm tình, bị che giấu dưới sự yên tĩnh.
Từ cửa sau vào phủ, Thiên Thiên luẩn quẩn thật lâu, nhưng vẫn đi về phía Trúc viện của Ninh Ngọc, chút lo lắng ở trong lòng từ từ khuếch tán ra.
Còn chưa đến gần, đột nhiên nhìn thấy ánh nến sáng trưng bên trong căn phòng. Phản chiếu ở trên vách tường hai bóng người, quấn quít thật chặt.
Tất cả âm thanh trên thế giới đều biến mất, chỉ có lưu lại âm thanh trái tim tan vỡ của Thiên Thiên một lần lại một lần vang lên bên tai nàng, ‘ pằng ’ một tiếng, một lòng một dạ, bị vỡ thành vô số mảnh, không thể tiếp tục phục hồi như cũ.
Hốc mắt trở nên đỏ bừng, môi nàng run rẩy, từ từ đi về phía căn phòng, cả một đời người từ lúc bắt đầu gả cho Ninh Ngọc, mãi cho đến tối nay cả người nàng run rẩy đứng ở chỗ này, tất cả những gì nàng trải qua biến thành một đoạn ngắn, lặp đi lặp lại ở trong đầu nàng không biết bao nhiêu lần.
Bi phẫn, thương cảm, thất bại, đau đớn. . . . . . Tất cả đều để hình dung tâm trạng lúc này của nàng. Nàng khổ sở uất ức thảm thương, gần như chết lặng.
Nàng chạm vào cửa, dừng lại, nghe bên âm thanh trong phòng truyền ra.
"Ghét ~ công tử. . . . . . Ừ ~ nhẹ một chút. . . . . ." Giọng nói Noãn Phong vẫn thẹn thùng lại mất hồn.
"Hắc hắc." Âm thanh ngu ngốc của Ninh Ngọc vang lên ngay sau đó, "Tiểu tức phụ, ta xem nàng có thể kiên trì đến khi nào ~!"
Thiên Thiên đứng ngay cửa, sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được nắm chặt quyền.
"Á ——" Giọng nói của Noãn Phong mang theo sự khổ sở và cảm giác rung động, "Công tử, đừng. . . . . ."
Thiên Thiên nghe không vô, tất cả tâm tình ở trong tiếng rên của Noãn Phong biến thành tức giận.
"Hắc, hắc hắc." Ninh Ngọc tiếp tục nói, âm thanh hưng phấn lại bỉ ổi, "Chúng ta đã nói rồi đấy, chỉ cần ta cù nàng cười ra tiếng, thì nàng phải cởi truồng lượn quanh một vòng trong phủ."
"—— két? !" Cằm Thiên Thiên lệch một cái, tay giơ lên cao định gõ cửa trong nháy mắt rụt trở về, trên trán xuất hiện hai giọt mồ hôi lạnh.
"Công tử, ngài thật là xấu." Noãn Phong tiếp tục làm nũng, "Chẳng lẽ công tử thật sự nhẫn tâm, nhẫn tâm, nhẫn tâm để thân thể của Noãn Phong, cho người ngoài nhìn sao. . . . . ." Giọng nói uất ức, vừa mềm mại.
"Ngươi! Cái người này!" Nghe vậy, Ninh Ngọc quả thật tức giận, "Ngươi làm sao có thể nói lại không giữ lời! Trước khi bắt đầu trò chơi, ta đã nói với ngươi rồi đấy, ngươi cũng chấp nhận, sao bây giờ lại đổi ý!"
Nhìn thấy Ninh Ngọc nghiêm túc, Noãn Phong cũng không dám náo loạn nữa, uất ức nói: "Nhưng công tử vừa rồi nói nhanh như vậy, căn bản Noãn Phong cũng không có cơ hội chen miệng nói ‘ không ’ a. . . . . ."
"Không chơi không chơi!" Hiển nhiên Ninh Ngọc là thẹn quá thành giận, "Ta tìm vợ khác, không phải chỉ có mình ngươi!"
Bên trong phòng Noãn Phong: . . . . . .
Ngoài cửa Thiên Thiên: . . . . . .
Như vậy nghiệm chứng một chân lý: không nên nói chuyện với người bị bệnh thần kinh.
Lúc này Thiên Thiên hết sức rõ ràng cảm thấy một khắc trước lòng của mình vỡ ra thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt liền khôi phục thành bộ dáng đáng yêu ban đầu, một dấu vết bị nứt cũng không tìm được. Tất cả tâm tình tiêu cực trong nháy mắt cách xa nàng, thay thế bằng: bị thần kinh, ở đâu trị được?
Nàng rón ra rón rén, yên lặng không một tiếng động rời khỏi Trúc viện.
Có điều, rất dễ nhận thấy, tác giả cũng không nguyện ý cứ như thế mà buông tha nàng. Cho nên vào lúc này, đột nhiên trên đường xẹt qua hai bóng dáng ưu nhã lại tà mị, đi về phía Thiên Thiên!
Thiên Thiên chớp chớp hỏa nhãn kim tình, đưa tay bắt lấy túm lông của dã thú, quát lớn một tiếng: "Yêu quái, chạy đi đâu!"
—— lỗi kĩ thuật, thật xin lỗi, trở lại đề tài chính:
Bóng đêm rất sâu, rất dễ nhận thấy Thiên Thiên cũng không có chú ý tới hai bóng dáng này, cho nên lúc này nàng vẫn đi về phía trước như cũ, không chút nào cảm thấy không ổn.
Có điều, Thiên Thiên lại rõ ràng cảm thấy, sau lưng như có thứ gì theo nàng. Nàng vuốt trái tim đập rộn lên, tăng nhanh bước chân, đi trở về.
Vừa vặn bóng dáng phía sau cũng bước nhanh hơn.
Thiên Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một mảnh ánh trăng sáng tỏ, trắng tuyền lại trong suốt.
Nàng nghi ngờ, quay đầu lại, không ngờ thấy, trước mắt của mình, xuất hiện gương mặt vô cùng quen thuộc! —— vẫn là khuôn mặt trẻ con như vậy, khóe mắt nhếch lên quyến rũ, cùng với nụ cười như có như không bên môi, tạo thành một Loan Nguyệt độc nhất vô nhị!
Sau khi Thiên Thiên thấy rõ mặt của Loan Nguyệt, biểu tình trên mặt hơi chậm lại, thật sự nàng không rõ ràng lắm, đến tột cùng là mình nên cười không ngớt lên tiếng chào hỏi với nàng sau đó đi lên phía trước ôm lấy nàng ta, hay cần phải nghiêm mặt cau mày lạnh giọng hỏi nàng ta đến phủ đến tột cùng là vì cái gì. . . . . .
Lựa chọn phía trước hay là phía sau, đây là một vấn đề!
Trong lòng Thiên Thiên đang giao chiến suy nghĩ đến tột cùng mình nên làm như thế nào đối diện với Loan Nguyệt thì hiển nhiên Loan Nguyệt so với Thiên Thiên cơ trí hơn nhiều, đã sớm đưa ra lựa chọn, giữ quyền chủ động phải trong tay của mình, khẽ cười với nàng, thật giống như đối phương là bạn tốt mình đã lâu không gặp, thân thiện nói với nàng: "Có khỏe hay không?"
Thiên Thiên cũng nâng lên vẻ tươi cười, tràn đầy tự tin nói: "Sống rất tốt. Ninh Ngọc đối với ta cũng rất tốt, ta rất hạnh phúc."
Loan Nguyệt cười nhẹ một tiếng, khẽ cúi đầu, trong mắt giống như chợt loé lên chút cô đơn.
Thiên Thiên đang muốn nói thêm gì nữa, ở sau lưng Loan Nguyệt, một người từ từ đi ra. Một người nam nhân dáng dấp rất đẹp mắt hơi thở quái dị. Một người, khiến Thiên Thiên cảm thấy quen vì vậy liều mạng cau mày nhớ lại.
"Mặc Phi." Loan Nguyệt tốt bụng giúp nàng nói ra đáp án, mặc dù giọng điệu của nàng ta vô cùng nghiêm túc.
Thiên Thiên bừng tỉnh hiểu ra, nặng nề vỗ đầu óc của mình: "Thì ra là Mặc Phi, ta nói rồi, sao lại nhìn quen như vậy."
Vừa dứt lời, trong nháy mắt nàng lại mở to mắt, theo bản năng nhảy cách xa Loan Nguyệt ba bước, tay run rẩy chỉ vào mặt gương mặt âm trầm lắp bắp nói: "Mặc Mặc Mặc Mặc không phải là. . . . . . Ngươi...ngươi, các ngươi tới làm gì. . . . . ."
Khoé miệng Mặc Phi nhếch lên một nụ cười vô cùng có khí chất của người bị bệnh thần kinh, lại dùng giọng đắc ý của người bị bệnh thần kinh nói: "Đương nhiên, là tới giành sách rồi!"
". . . . . . Sách gì. . . . . ." Đầu óc Thiên Thiên run lên.
Mặc Phi từ trên cao nhìn xuống nàng, gằn từng chữ: "Dĩ nhiên là ——Tứ Ẩn!"
Tứ Ẩn, Tứ Ẩn. . . . . . ở trong lòng Thiên Thiên không ngừng nhớ tới tên quyển sách này, cười theo nói: "A, a. . . . . . Tên này nghe thật quen. . . . . ."