Một gã nam nhân khẽ kéo dây cương, tuấn mã dưới thân kêu lên “hí…hí…”, ở tại chỗ đạp vài cái, liền an ổn dừng lại.
Yến Huyền Tiêu vỗ nhẹ tuấn mã vài cái, rồi nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho gã sai vặt ở kế bên “Trước cấp Tật Phong uống nước, lần này chắc nó khá mệt” Nhếch môi cười, hắn cao giọng phân phó.
“Thiếu chủ, ta biết, ngay cả lương thảo ta đều đã chuẩn bị hảo” A Hành trước hì hì cười, tiếp nhận dây cương, cung kính trả lời.
“Tốt lắm.” Yến Huyền Tiêu cười gật đầu, vỗ nhẹ bả vai A Hành, mới chuyển hướng về phía sau tiêu sư “Các ngươi đã vất vả, mấy ngày nay các ngươi có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, trở về ôm vợ con của các ngươi đi”
“Ha ha, hơn nửa tháng không thấy, ta nhớ lão bà chết đi được” một gã tiêu sư cười. Lời nói của gã khiến cho các tiêu sư còn lại cũng cười vang lên.
“Lão Lôi, ngươi tưởng niệm đến nắm đấm lão bà nhà ngươi đi? Người phụ nữ kia thật hung dữ” một danh tiêu sư nói, trêu tức lão Lôi Kiên.
“Oa, hung thì hung, nhưng nàng đối với ta thực ôn như, ngươi ghen tị ta phải không?” Lão Lôi tức giận trừng mắt, đi qua.
“Không không không, nữ nhân hung dữ như vậy, ta vô pháp chống đỗ, ta vẫn là ngoan ngoãn ôm nữ nhân ôn nhu nhà ta là tốt nhất” Hắn sợ tới mức nhanh chóng chạy nhanh, rồi quay đầu xua tay, bộ dáng uất ức kia, rước lấy mọi người cười to.
Đứng ở một bên Yến Huyền Tiêu cũng nở nụ cười theo, con ngươi đen khôn khéo hướng tới cách vách lầu các mà nhìn.
Giống như mọi khi, đều có một bóng dáng mảnh khảng đứng ở cửa sổ, không một chút che lấp hướng tới bọn họ mà xem.
Mày rậm ngả ngớn, hắn khẽ bĩu môi, thật sự không hiểu tiểu thư Ngu gia kia, như thế nào lại luôn yêu thích hướng tới nhà hắn mà xem?
Tuy nói, vài năm này, hắn sớm đã thành thói quen, hay nhìn bóng dáng gầy gò kia, trong óc bất chợt ẩn hiện lên bộ dáng lần đầu tiên gặp nàng —
Năm đó tuy nhỏ, nhưng khuôn mặt vừa trắng noãn lại mỹ. Mang theo một tia ốm yếu, nhưng lại không tổn hao tới nét đẹp của nàng, nhu nhược bộ dáng ngược lại càng chọc cho người ta muốn yêu thương.
Đôi mắt hướng tới bộ dáng thô lỗ của hắn, cũng không được tự nhiên.
Cái bộ dáng thiên kim, tuy lần đầu thấy, như lại không cùng thuộc một thế giới, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên
Cho nên, hắn chỉ đi qua kia một lần, sau này, hắn sẽ không tái kiến (gặp lại) nàng.
Cũng thật kỳ quái, rõ ràng là chuyện năm năm về trước, như thế nào khuôn mặt kia hắn muốn quên cũng không quên được, hơn nữa, mỗi lần hồi tưởng, cũng hiện lên rất rõ ràng.
Xem ra, nam nhân quả thực đánh không lại sắc đẹp.
Khóe môi gợi lên một chút đùa cợt, lại ngắm tới bóng dáng kia, mày không tự giác nhíu lại .
Nàng là cũng chưa ăn cơm sao? Như thế nào năm năm nay, mỗi lần xem, nàng đều gầy giống nhau, giống như không hề mập lên.
Rõ ràng, hắn đã rất lâu không ngửi được vị thuốc nồng đậm kia…
“Sư huynh, ngươi đã về rồi!” thanh âm nho nhỏ từ cửa truyền đến, lập tức mang theo một bóng dáng nhào vào trong lòng hắn.
“Ngọc muội, đã mấy tuổi rồi, ngươi vẫn không có bộ dạng giống các cô nương” hoàn hồn, Yến Huyền Tiêu cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, gõ nhẹ đỉnh đầu nàng.
“Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn ta học giống như các thiên kim tiểu thơ, nhỏ nhẹ, yếu ớt?”Dương Mai Ngọc chu miệng lên, hờn dỗi trừng mắt hắn.
“Ân……” Yến Huyền Tiêu suy nghĩ lại, nhớ đến bộ dáng tôn quý nhu nhược của Ngu gia tiểu thơ, mày rậm cau lại “Vẫn là không cần, ngươi mà đổi thành như vậy, ta nhìn không quen, vẫn là bộ dáng này tốt”
Hắn cũng có vẻ tự tại. (Thoải mái)
“Đúng a! Ta như vậy, sư huynh thích nhất, đúng không?” cười tục, khẽ dùng tay chải tóc, Dương Mai Ngọc ôm lấy Yến Huyền Tiêu, nhẹ giọng làm nũng.
“Đúng, đúng, đúng” Yến Huyền Tiêu cười lắc đầu, thân thủ tức giận, gõ nhẹ cái trán của nàng “Tốt lắm, lớn như vậy, đừng vẫn như tiểu hài, dán theo ta”
“Đúng a, Ngọc nhi, trong mắt ngươi lúc nào cũng có thiếu chủ, chưa bao giờ ngó đến chúng ta” Một bên tiêu sư cười đùa.
“Thế nào không có? Vừa xuất hiện liền kêu: sư huynh, sư huynh, còn ôm thiếu chủ nhanh như vậy, thiếu chủ ngài thật tốt a! Không dùng chủ động ôm, còn có cô nương tự động nhào vào lòng.” Một gã tiêu sư ái muội nháy mắt, mọi người đều nở nụ cười.
“Chán ghét!” Dương Mai Ngọc hờn dỗi thẳng dậm chân, mắt đẹp thẹn thùng hướng Yến Huyền Tiêu xem thử, chỉ thấy hắn lơ đễnh cười theo.
“Hừ! Không để ý tới các ngươi.” Dương Mai Ngọc hừ nhẹ một tiếng, kéo nhẹ Yến Huyền Tiêu, “Sư huynh, các ngươi lần này đi lâu như vậy, nhất định mệt chết, sư phụ, sư nương đang ở đại sảnh chờ ngươi, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong” Nói xong, nàng lôi kéo hắn hướng đại môn mà đi.
Vào cửa trước, theo bản năng, Yến Huyền Tiêu liếc mắt nhìn lầu các một lần, nhưng trên cửa sổ sớm đã không còn bóng dáng ôn nhu kia.
Yến Huyền Tiêu nhíu mi khẽ khinh thường, ngực như là thiếu cái gì, cảm giác có điểm là lạ, nhưng lại không hiểu.
Không kịp suy tư, hắn đã bị kéo vào môn. Tầm mắt cũng thu hồi, cảm giác quái dị kia lập tức bị hắn lãng quên đi.
Dù sao, ngày mai cũng sẽ được nhìn nàng.
“Lại nhìn sao, đều nhìn hơn năm năm, ngươi không chán à?”
Hoa Hỉ Nhi cầm bát trà, chậm rãi uống loại trà long tỉnh tốt nhất, rồi nhìn nữ nhân đứng trước cửa sổ.
Ngu Điệp Hương không trả lời, mắt đẹp vẫn đặt ở thân nam nhân bên ngoài.
Tuy rằng cách một khoảng cách, nhưng là đối với khuôn mặt của hắn, nàng luôn nhớ rõ, nhìn hắn đã năm năm, từ thiếu niên tới trưởng thành, đối với hắn, nàng đương nhiên có chút hiểu biết.
Hắn hé ra khuôn mặt tục tằng, lông mi đen đặc, dưới là đôi ngươi đen khôn khéo hữu thần (có thần), mũi cao thẳng, và đôi bạc môi.
Thân hình của hắn không thuộc loại thon dài nhã nhặn, vì trường kỳ luyện võ, đi áp tiêu, nên lưng hùm vai gấu, so với nam nhân bình thường cường tráng, diện mạo cũng không thuộc loại tuấn mỹ, ngũ quan càng giống như trạm khắc, kiên cường tục tằng.
Nhưng khi hắn mở nụ cười, khuôn mặt kiên cường liền biến thành nhu. Bất quá khi tức giận lên, cũng rất đáng sợ.
Nàng thường xuyên nghe được, trừ bỏ tiếng cười của hắn, chính là tiếng rống giận dữ. Hắn cường tráng, ngay cả tính tình cũng như con người, thực bạo hỏa.
Cánh môi không khỏi gợi lên một chút cười, ngón tay vỗ nhẹ hà bao (túi nhỏ) màu xanh ở kế bên hông, mắt đẹp không rời hắn, thẳng đến một bóng dáng nhỏ tiến vào trong lòng hắn —
Hình ảnh kia, làm cho nàng thu hồi lại ý cười, cánh môi hơi mím chặt lại.
“Chậc chậc! Tình cảm sư huynh muội của họ thật tốt a!” Đang cầm bát trà, Hoa Hỉ Nhi đến kế bên người Ngu Điệp Hương, bồi nàng cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Mâu quang lộ ra tia thú vị, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kế bên, lại tiếp tục nói “Người ta sớm chiều ở chung, ngươi chỉ biết đứng đây xem, thì có ích gì?”
Ngu Điệp Hương liếc mắt nàng một cái, lạnh lùng mở miệng “Ngươi đừng quên, hiện tại ngươi đứng tại nhà ai, uống trà nhà ai”
“Ai, lời nói của ngươi luôn đả thương ngươi a!” Không xem sắc mặt của Ngu Điệp Hương, Hoa Hỉ Nhi đem trà uống xong, lại tiếp tục trở lại bàn gỗ, vì chính mình rót đầy ly trà.
Mùi hương trà nhẹ nhàng, làm cho nàng thõa mãn hít thêm mấy cái “Vẫn là loại trà của nhà ngươi là tốt nhất”
Sản nghiệp Ngu gia chính là làm nghề bán trà, trà của ngu gia xuất sản so với những nơi khác đặc biệt thơm hơn, xa xa có thể ngửi được hương của lá trà.
Bởi vậy, trà của Ngu gia nổi tiếng đại giang nam bắc, ngay cả hoàng cung cũng chỉ đều uống loại trà của Ngu gia, chính vì như vậy, làm cho các thương gia bán trà càng thêm ghen tỵ, nhưng cũng không thể làm gì được hơn.
Mà Ngu gia, chỉ có một nữ nhi là Ngu Điệp Hương.
Tuy rằng sinh ra liền ốm yếu, nhưng lại nhận hết sự yêu thương của mọi người, luôn tìm danh y khắp nơi trị bệnh cho nàng, thậm chí cho nàng học sách, viết chữ, chỉ cần nàng muốn học, Ngu gia hai lão nhân gia không tiếc ngân lượng thỉnh danh sư dạy cho nàng.
Mười tuổi đã cầm bàn tính, bắt đầu học kế nghiệp sự nghiệp của Ngu gia, Ngu lão gia buông tay, cũng đều do nàng quản.
Mà khi tới tay nàng quản lý, Ngu gia không những không có xuống dốc, ngược lại còn nổi lên nhiều chi nhánh ngân hàng, dùng sức nghiên cứu phát triển các loại lá trà, đem sản nghiệp Ngu gia ngày một phát triển.
Việc Ngu Điệp Hương mới là chủ nhân quản lý mọi việc của Ngu gia chỉ có một số người biết, còn lại, người bên ngoài vẫn luôn cho rằng Ngu lão gia mới là đương gia.
Nói tới thân mình ốm yếu, vì Ngu lão gia đã mời đến thần y để trị liệu, nên sức khỏe dần dần tốt lên, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là yếu đuối bộ dạng, nhưng xương cốt bên trong rất kiên cường.
Lưu luyến thu hồi ánh nhìn, Ngu Điệp Hương quay đầu nhìn về phía người trong phòng “Hỉ Nhi, ta muốn ngươi giúp ta.”
“Giúp ngươi cái gì?” Một miệng trà, một ăn điểm tâm, Hoa Hỉ Nhi thuận miệng đáp.
“Đi tới Yến gia cầu hôn” vừa mở miệng, đã trào ra lời nói kinh người.
Phun hết trà nước “Phốc” Hoa Hỉ Nhi bị sặc “Khụ khụ!”
Vỗ vỗ ngực, uống hết bát trà trên bàn, Hoa Hỉ Nhi vừa kinh ngạc rồi trừng mắt nhìn Ngu Điệp Hương.
“Cùng Yến gia cầu hôn? Ta có không có nghe lầm đi? Ngươi không biết trình tự có hơi tương phản sao?” Nàng chỉ nghe qua nhà trai tới cửa cầu hôn, chưa từng nghe tới nhà gái lại chủ động như vậy.
“Ngươi cảm thấy Yến gia có thể tới nhà của ta cầu hôn sao?” Ngu Điệp Hương tức giận nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên là không có khả năng.” Hoa Hỉ Nhi không chút nghĩ ngợi đáp.
Nói xong, liền bị trừng mắt, nàng nhún nhún vai, cũng không nghĩ đến nói thẳng, sẽ làm cho người ta chán ghét! Lời nói thật luôn khiến mình mang tai họa sát thân.
“Cho nên, ta phải chủ động.” Ngu Điệp Hương hơi hơi gợi lên cánh môi, mâu quang xẹt qua tia quỷ dị.
“Nhưng là, cho dù ngươi chủ động đi cầu hôn, Yến gia cũng không nhất định sẽ đáp ứng?” Thấy nàng bộ dạng đắc thắng, Hoa Hỉ Nhi nhịn không được hắt nàng nước lạnh.
“Không, Yến gia sẽ đáp ứng, hơn nữa, còn có thể làm cho Yến Huyền Tiêu ở rể, gả đến Ngu gia của ta” Vỗ về hà bao bên hông, Ngu Điệp Hương nhẹ nhàng chậm chạp nói.
“Ở rể?” Hoa Hỉ Nhi trừng lớn mắt. Cô nương lẳng lặng ngồi ở một bên cũng bắt đầu nhướng mày theo.
“Ngu đại cô nương, ngươi là không phải phát sốt? Dạ Đồng, ngươi thử bắt mạch cho nàng, xem nàng có phải bệnh tái phát không?” Bằng không như thế nào lại có ý nghĩ kỳ lạ này?
“Khí sắc của nàng tốt lắm, không giống bị bệnh.” Tô Dạ Đồng xem khí sắc nàng, thanh âm nhẹ nhàng lại thản nhiên, không mang sự hoảng sợ phập phồng.
“Ngươi như thế nào mà nói ra lời nói buồn cười này?” Hoa Hỉ Nhi trừng mắt Ngu Điệp Hương. “Nếu ngươi không bệnh, kêu Dạ Đồng đến làm gì?”
“Kêu nàng đến, đương nhiên là có việc” Vì chính mình đổ ly trà, Ngu Điệp Hương tao nhã ngồi xuống, nhẹ nhàng hớp một ngụm trà.
“Chuyện gì?” Tô Dạ Đồng nhíu mày.
“Đơn giản, làm cho ta sinh bệnh.” Ngu Điệp Hương cười đến làm cho người ta nhìn cũng không được rõ ràng.
“Làm ngươi sinh bệnh?” Hoa Hỉ Nhi trừng lớn mắt, “Ngươi không phải là chán ghét