Sắp hết năm, Lộ Nghiên và Lộ Hi đi chợ mua quà cho bố mẹ. Hai người nhìn tràn trề sức trẻ, cả hai đều mặc áo có mũ giống nhau, chợt nhìn giống một đôi tình nhân sinh viên. Hai người còn cố ý đến gian hàng chuyên bán áo khoác có mũ đôi, chỉ là hai người không mua cùng màu, Lộ Nghiên mua màu hồng, Lộ Hi như thường, vẫn chọn màu xanh. Nếu Lộ Nghiên mua màu đen, Lộ Hi sẽ mua màu trắng, tương phản nhau. Nói chung hai người này càng lớn càng vô vị.
Hai người ăn đồ ăn nhanh ở chợ. Sau đó họ tính toán đi mua cho mẹ một chiếc áo lông cừu, vì thế lại cùng nhau đi vào trong chợ.
Dây giày của Lộ Nghiên bị tuột, cô bèn đưa đồ uống và chiếc áo lông trên tay cho Lộ Hi, sau đó ngồi xổm xuống buộc dây giày, lúc đứng dậy quả nhiên thấy Lộ Hi đang uống đồ của mình.
“Chị nói cho em biết, chị có bệnh truyền nhiễm đấy.”
“Chị đến mức như vậy sao? Keo kiệt thế để làm gì? Em không chê chị thì thôi, chị lại còn chê em.”
Lộ Nghiên muốn bắn trả, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Mặc Đông. Lúc này bên cạnh anh là một cô gái trẻ đang vui vẻ nói chuyện với anh, vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng của cô gái được ánh đèn chiếu càng thêm rõ.
Lộ Nghiên cứng đờ người. Cô phải thừa nhận trong chuyện tình cảm của cô và Trần Mặc Đông, chỉ số thông minh của cô vẫn luôn ở mức âm, đương nhiên, nếu quan hệ của họ có thể miễn cưỡng gọi là tình cảm.
Lộ Nghiên cho rằng trong quan hệ của hai người, cô vẫn luôn nhe nanh múa vuốt – vô tình được nhận, vô cớ mất đi, sợ hãi lùi bước, chờ đợi mờ mịt, đã từng mất kiểm soát, thậm chí nói năng bộc phát; còn Trần Mặc Đông dường như luôn lấy tĩnh chế động, sóng lớn không sợ.
Từ lần chia tay không vui trước, hai người vẫn liên lạc, Trần Mặc Đông vẫn như trước, mỗi ngày đều gọi cho cô một lần. Còn chuyện anh làm thế nào để biết được số điện thoại của cô thì Lộ Nghiên không cần nghi ngờ, con người như anh ta muốn biết cái gì thì không thiếu cách. Ban đầu, hai người nói chuyện không vui vẻ lắm, hai người như hai con nhím đến gần là làm tổn thương nhau. Nhưng không biết từ khi nào, không khí giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, thậm chí mỗi tối Lộ Nghiên đều có tâm tình chờ đợi cuộc điện thoại kia.
Lộ Nghiên hồi phục lại tinh thần, Trần Mặc Đông cũng nhìn thấy cô và Lộ Hi. Lộ Nghiên phải cảm thán thế giới này đúng là không nhỏ bình thường, chẳng qua cô rất chờ đợi Trần Mặc Đông sẽ bình tĩnh xử lý tình cảnh xấu hổ này thế nào. Đương nhiên nếu anh coi như không nhìn thấy cô, cuộc sống của cô sau này sẽ thoải mái hơn một chút, ví dụ như giảm bớt bức xạ điện thoại, hay có thể dùng thời gian trước kia nói chuyện điện thoại để đi dạo…
“Đi mua đồ à?” Trần Mặc Đông nhìn thoáng qua Lộ Hi, sau đó quay sang nói chuyện với Lộ Nghiên. Rồi anh kéo Lộ Nghiên lại gần, đưa tay lau sạch vết đồ ăn bên miệng cô.
Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
“Đây là Lộ Nghiên, đây là Ngải Mạt.”
“Đây là chị dâu à? Sao lại nhìn bé nhỏ thế này.” Nửa câu sau, cô gái ngẩng đầu nói chuyện với Trần Mặc Đông.
“Thì ra là anh Trần, tôi là Lộ Hi.” Lộ Hi vừa kéo Lộ Nghiên lại, thiếu chút nữa khiến cô ngã nhào, bị cô hung hăng lườm một trận.
Lộ Nghiên nhất thời ngạc nhiên, cô Ngải này sao lại thẳng thắn thế, cô còn chưa rõ lời nói kia là khen hay chê thì tên tiểu tử thối Lộ Hi không hiểu sao lại kỳ quặc như vậy. Cô ngẩng đầu thấy khóe miệng Trần Mặc Đông vẫn chưa thu hồi nụ cười, dưới ánh mặt trời, má lúm đồng tiên bên trái càng thêm sâu, càng lộ rõ dáng vẻ ngây ngô hơn trẻ con.
Bốn người nói chuyện một lúc, hai người Lộ Hi và Ngải Mạt biết điều bỏ đi, còn lại Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông đứng nhìn nhau.
Trần Mặc Đông vẫn nắm tay Lộ Nghiên, tay anh khô ráo mà ấm áp, dưới góc độ y dược người có ngũ quan điều hòa là biểu hiện của khỏe mạnh.
Lộ Nghiên dừng bước, Trần Mặc Đông quay người nhìn cô.
“Em lại không thích ở cùng anh?” Trần Mặc Đông đợi một lúc không thấy Lộ Nghiên lên tiếng, vì thế anh bèn mở miệng.
“Anh nghiêm túc sao?” Lộ Nghiên mơ hồ hỏi.
“Em nói xem, anh cho rằng người thông minh như em sẽ hiểu.”
“Anh có thể thẳng thắn trả lời câu hỏi của em không?”
“Phải.”
“Haiz, thật tiếc thay cho anh, quá là không có mắt nhìn.” Trên miệng cô là một câu tiếc hận, nhưng kèm theo lại là một nụ cười, hiện rõ vẻ không thành thật.
Lần chia tay không vui trước, trước khi Lộ Nghiên xuống xe, Trần Mặc Đông nói: “Trong mắt em, anh là loại người nào? Anh muốn tìm nhân tình thì ít nhất cũng phải tìm người có tố chất cao một chút chứ.” Tuy đó là một câu khó nghe, nhưng nó lại khiến Lộ Nghiên buông xuôi được sự lo lắng thấp thỏm. Cô tin chắc Trần Mặc Đông không phải người như vậy.
Từ lúc xác định chắc chắn tình cảm ở chợ, cuộc sống vẫn diễn ra như cũ, không êm dịu, không mãnh liệt, chỉ có sự náo nhiệt vui vẻ.
Bố mẹ Lộ Nghiên đều là giáo viên, sống với nhau một đời, hai người đều tôn trọng nhau, chưa bao giờ xấu hổ vì nhau. Lộ Nghiên để ý những đôi tình nhân quanh mình, Thẩm Tiếu và Lâm Hướng, Lỗ Mạn và Cố Dịch Hiên, còn có cô và oan gia Trần Mặc Đông, vì sao cứ gặp mặt là cãi nhau.
Trước kia cô nghĩ mình và Thẩm Nham sẽ cả đời bên nhau, giống như bố mẹ cô vậy, hai người ở cạnh nhau rất ít khi cãi nhau, chỉ thỉnh thoảng mâu thuẫn, nhưng sẽ hòa giải rất nhanh, thường là Thẩm Nham chỉ nói một câu nhẹ nhàng, Lộ Nghiên lập tức sẽ bình thường lại, sau đó cô sẽ kiểm điểm bản thân sâu sắc, hơn nữa còn chọc ghẹo để Thẩm Nham vui vẻ, cuối cùng cũng không rõ người nào đã nhận sai trước.
Mà việc Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông ở bên nhau hoàn không nằm trong tầm kiểm soát của Lộ Nghiên, thường là khiến lòng cô bối rối rất lâu, trong khi Trần Mặc Đông lúc nào cũng rất bình tĩnh.
Buổi tối hai người đi ăn ở một quán ăn có phòng ăn riêng, bà chủ quán là một người Tứ Xuyên gốc, đồ ăn đều là món cay Tứ Xuyên. Quán ăn này rất giống phòng khách trong nhà, cách bố trí phòng theo lối cổ xưa và sự phóng khoáng của món ăn Tứ Xuyên có chút không hợp lắm, nhưng trên tường, cửa sổ đều treo những dây thắt màu đỏ, dễ thấy trên những chiếc tua rua là một quả ớt nhỏ màu đỏ, bà chủ mỗi ngày chỉ phục vụ một bàn, chưa từng phá vỡ qui tắc.
Thấy hai người bước vào, bà chủ nhiệt tình chào hỏi, lịch sự xem xét Lộ Nghiên.
“Mặc Đông à, cô gái này được đấy, mộc mạc thuần khiết.”
Trần Mặc Đông mỉm cười: “Dì Quế, gần đây có khỏe không ạ?”
“Vẫn khỏe.”
Đồ ăn đều do chính chủ quán chọn, mùi cay tỏa ra bốn phía khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Lộ Nghiên há to miệng ăn uống, tâm tình vô cùng sảng khoái. Mỗi khi ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Đông nhã nhặn ăn, không dây ra một tí dầu mỡ nào trên miệng, cô bỗng hiểu rõ, trong lòng vẫn dâng lên một chút xúc động và hoài nghi.
“Rõ ràng anh không thích ăn đồ cay, vì sao lúc ở thành phố S lại chọn quán ăn Tứ Xuyên kia?”
Trần Mặc Đông ngẩng đầu liếc nhìn Lộ Nghiên, rồi cúi đầu tiếp tục bỏ thịt vào trong bánh mì để giảm bớt dầu cay, mày nhíu lại.
“Vì anh biết em thích ăn cay? Không thể! Hay là anh biết chuyện gì đó khác?”
“Em cảm thấy anh nên biết chuyện gì?”
“Không có gì.” Lộ Nghiên mạnh mẽ lắc đầu.
“Chắc là em đang nhớ lại hồi ức đẹp đẽ nào đó, bây giờ muốn cảm ơn anh đã để em ôn lại chuyện cũ, nhưng có phải là em cảm ơn hơi muộn không?”
“Anh bị bệnh sao? Mau ăn đi.”
Sự hào hứng của Lộ Nghiên đột nhiên giảm xuống, cô để ý thấy Trần Mặc Đông cũng buông đũa xuống, vẻ mặt không thay đổi. Đồ mặt đen – Lộ Nghiên thầm phỉ báng.
Hai người không nói gì, về đến nơi ở của Trần Mặc Đông đã gần chín giờ. Mỗi người chiếm một đầu sô pha, Lộ Nghiên xem TV, Trần Mặc Đông đọc báo.
“Anh không vui?”
“Không có.”
“Có phải anh đã biết gì đó?” Lộ Nghiên xác định Trần Mặc Đông chắc chắn đã biết một chút.
“Anh biết hay không biết có liên quan gì? Hay là em thực sự muốn ôn lại chuyện cũ, hoặc đơn giản là tiếp tục tiền duyên?”
Lộ Nghiên nghẹn lời, Trần Mặc Đông cầm hộp thuốc bên cạnh ra ngoài ban công.
Đến khi Trần Mặc Đông quay lại sô pha, cầm lấy tờ báo, Lộ Nghiên dẫm lên trên sô pha, nhích người đến bên cạnh anh, luồn hai chân vào trong lòng anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chân em lạnh.”
Trần Mặc Đông kéo hai chân Lộ Nghiên vào trong quần áo của mình, sau đó tiếp tục đọc báo. Lộ Nghiên bắt đầu không ngoan ngoãn, ngón chân đưa qua đưa lại trên bụng Trần Mặc Đông, rồi tự mình lại cười phá ra.
Trần Mặc Đông tóm lấy chân của cô, sau đó mở miệng: “Em thế này là đang mời mọc anh đấy.”
“Làm gì có.” Lộ Nghiên lúc này mới phát hiện ra hành động của mình nguy hiểm bao nhiêu, thu chân lại, chạy trốn về phòng ngủ của mình.
Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên tuy thỉnh thoảng cũng có những hành động thân mật, nhưng đều không vượt quá xa, có thể nói là hai người phối hợp rất ăn ý. Lộ Nghiên bảo vệ chính mình rất tốt, mà Trần Mặc Đông cũng không bắt buộc Lộ Nghiên, cho dù hiện tại thỉnh thoảng hai người ở chung một mái nhà, nhưng cũng ở riêng hai phòng, không liên quan đến nhau.
Lộ Nghiên luôn cảm thấy hai người ở chung với nhau là một hình thức không bình thường, ví dụ lúc trước hai người ở phòng khách vì một hành vi nho nhỏ mà kích tình, nhưng lát sau Lộ Nghiên đã ở trong phòng mình may thêu các loại túi vải xách tay. Đến ngày hôm sau gặp nhau lại là một trận “dịu dàng.” Nhưng loại cơ hội thế này không nhiều, thỉnh thoảng Lộ Nghiên mới đến nhà Trần Mặc Đông, hơn nữa còn mượn danh nghĩa của Lỗ Mạn. Cô nói với bố mẹ là đi gặp mặt Lỗ Mạn, nhưng mỗi lần người gặp đều là Trần Mặc Đông, đến lúc muộn cô mới gọi điện về nhà báo là ở “nhà Lỗ Mạn”. Lộ Nghiên phiền muộn, cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đang trong giai đoạn trưởng thành, lừa gạt bố mẹ làm chuyện ấu trĩ.
Tết ông Táo, Trần Mặc Đông gọi điện cho Lộ Nghiên.
“Xuống lầu, anh đang ở dưới nhà em.”
Lộ Nghiên vừa cùng Nguyễn Minh Ngữ đi chợ sáng về, đầu vẫn bị lạnh đến mức cứng đơ, đến khi kịp nhận thức thì Trần Mặc Đông đã ngắt điện thoại. Lộ Nghiên đành đi ra khỏi cửa.
Vừa vào xe, cô đã bị Trần Mặc Đông hôn cuồng nhiệt. Hai người đã một tuần không gặp nhau do Trần Mặc Đông phải đi thành phố S. Nói ra cũng rất kỳ lạ, lúc không gặp, Lộ Nghiên có cảm giác rất kỳ lạ, chỉ thỉnh thoảng mới gọi điện, giống như đôi vợ chồng già, nhưng lúc gặp nhau lại như đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt. Lộ Nghiên cảm thấy mình càng ngày càng giống Trần Mặc Đông, đã bị truyền nhiễm sự ác tính hai nhân cách.
Vừa vào xe, cô đã bị Trần Mặc Đông hôn cuồng nhiệt. Hai người đã một tuần không gặp nhau do Trần Mặc Đông phải đi thành phố S. Nói ra cũng rất kỳ lạ, lúc không gặp, Lộ Nghiên có cảm giác rất đặc biệt, chỉ thỉnh thoảng mới gọi điện, giống như đôi vợ chồng già, nhưng lúc gặp nhau lại như đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt. Lộ Nghiên cảm thấy mình càng ngày càng giống Trần Mặc Đông, đã bị truyền nhiễm sự ác tính hai nhân cách.
Hai người đi chợ gần nhà Trần Mặc Đông, lần đầu tiên cùng nhau làm chuyện của những người yêu nhau nhưng cả hai đều có cảm giác rất êm dịu.
Trần Mặc Đông không nói tiếp theo sẽ làm gì, Lộ Nghiên cũng không hỏi, cô không muốn theo ý Trần Mặc Đông, không thể ở trong sự khống chế của anh. Tuy suy nghĩ ngang ngạnh như vậy, nhưng khi b