Ngày thứ hai sau phẫu thuật thành công, Lộ Nghiên sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi đi cắt tóc. Cô cắt tóc ngắn như thời đại học, cô cảm thấy như vậy mới là chính mình.
Mấy ngày ba Lộ nằm viện hồi phục, Lộ Nghiên vẫn đảm nhiệm công việc đưa cơm đến tận ngày ba Lộ xuất viện.
Lộ Nghiên nộp hồ sơ trên mạng. Cô vừa chăm sóc bố vừa đi phỏng vấn tìm việc. Cách Tết âm lịch hơn hai tháng, cô tìm được việc, đợi qua năm mới sẽ đi làm.
Sức khỏe của ba Lộ dần hồi phục. Chương trình học của Lộ Hi không nhiều. Tuy mẹ Lộ đã nghỉ hưu nhưng vẫn đi dạy học, bốn người trong nhà như quay trở lại thời kỳ hòa thuận vui vẻ trước kia.
Gần tối Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, đại khái là muốn có cuộc gặp mặt nhỏ, nhưng cũng có những người khác nữa.
Lỗ Mạn là cô gái lớn lên trong đại viện quân khu, ông nội là quân đoàn trưởng của quân khu nào đó, bố cũng mang một quân hàm không thấp. Cô gái này tuy miệng lưỡi độc ác nhưng lòng dạ lại thẳng thắn tốt bụng. Cô ấy hơn Lộ Nghiên bốn tuổi, hai người quen nhau từ khi Lộ Nghiên tám tuổi, duyên phận đến từ một bao cát.
Khi đó Lộ Nghiên chưa chuyển nhà, vẫn ở bên cạnh đại viện quân khu. Hồi nhỏ, Lộ Nghiên chỉ cần có thứ gì đó trong tay là có thể chơi hàng giờ. Lần đó, thứ cô chơi là bao cát mẹ Lộ làm, vải làm bao cát ấy là miếng áo ca rô xanh thẫm hồi nhỏ của Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ, cô ném bao cát không đúng đích, ném qua bức tường của đại viện. Cô muốn chạy vào nhặt, nhưng người gác cửa không cho Lộ Nghiên vào, cô đành phải quay lại chỗ cũ, gọi với sang phía bên kia. Kết quả Lỗ Mạn cầm bao cát đi đến trước mặt Lộ Nghiên, thấy Lộ Nghiên là một cô bé vừa nhỏ vừa đáng yêu.
“Bé gái, học lớp mấy rồi?” Lỗ Mạn hoàn toàn ra dáng một chị gái.
“Em chưa đi học.”
“Xem em nhỏ thế này, đúng là chưa đến sáu tuổi.”
“Em tám tuổi rồi.”
Có thể Lỗ Mạn kinh ngạc vì sao đứa bé tám tuổi kia không theo học chương trình giáo dục phổ thông chín năm bắt buộc, cũng có thể cô cảm thấy đáng thương cho đứa bé không có bạn chơi cùng, nên sau đó cô đã dẫn Lộ Nghiên đi chơi cùng mình. Vì thế mầm móng tình bạn của hai người bắt đầu từ đó, cho dù sau này Lộ Nghiên chuyển nhà cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển mầm móng ấy.
Tình bạn phát triển lâu dài cũng có chút thay đổi. Lỗ Mạn vô tình đã mang khí thế của đàn chị, nhiều lần phê bình nghiêm khắc những điều không tốt của Lộ Nghiên, thậm chí đôi khi nguyên nhân không rõ ràng lắm.
Cô nhớ lần gặp mặt trước, Lộ Nghiên bị Lỗ Mạn mắng té tát, nguyên nhân chỉ vì điện thoại của cô không liên lạc được, gia đình có chuyện cũng không nói.
“Đầu óc em bị làm sao vậy? Ngay cả điện thoại cũng để ở thành phố S, sao em không để cả người ở đó luôn đi!”
“Chuyện của em và Thẩm Nham sao rồi? Tên tiểu tử kia sao lại bỏ mặc em thế này?”
“Bố xảy ra chuyện mà em cũng không nói với chị một tiếng, em sao vậy, không biết não em có tí nếp nhăn nào không? Cô gái nhỏ luôn khiến người khác yêu quí này sao lại làm ra chuyện không vui thế hả?”
Lộ Nghiên có ý bảo Lỗ Mạn nói nhỏ chút, kết quả cô lại bị Lỗ Mạn hung hăng lườm cho một trận.
Một tháng sau ca phẫu thuật của bố, Lộ Nghiên trở lại thành phố S.
Lúc đến Hyatt, Lộ Nghiên cảm thấy rất xa lạ, ngay cả chút cảm giác nhung nhớ hoài niệm cũng không có, cô thầm bội phục chính mình quả là lòng dạ sắt đá.
Lộ Nghiên nộp đơn từ chức cho Triệu Phạm, hai người nói chuyện tạm biệt rất lâu, Lộ Nghiên luôn cảm thấy Triệu Phàm định nói gì đó nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
“Kỳ thực tóc dài cũng rất hợp với em.” Lúc Lộ Nghiên sắp đi, Triệu Phàm nói với cô như vậy.
Cô mỉm, vẫy tay tạm biệt Triệu Phàm.
Trở lại căn phòng nhỏ của mình, cô dọn dẹp đơn giản, tìm được di động thất lạc từ lâu, điện thoại đã tự động tắt máy. Cô đoán chắc lúc quay lại lấy sợi dây chuyền đã tùy tiện đặt ở đây, rồi lúc sắp đi quên mất. Lộ Nghiên lại khinh bỉ sự lơ đễnh của chính mình một lần nữa. Cô nghiêng đầu nhìn tờ giấy trên bàn uống nước: “Liên lạc với anh”, người viết là Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông có thể đi vào đây cũng là chuyện không quá kỳ lạ. Lúc chân Lộ Nghiên mới bị thương, anh đã có chìa khóa căn phòng nhỏ này. Đó là do thừa lúc Trần Mặc Đông đang ngủ, Lộ Nghiên đã nhét chìa khóa vào trong tay anh. Lúc đó cô đã hối hận ngay, muốn lấy lại chìa khóa, nhưng Trần Mặc Đông đã nhanh chóng mở to mắt, Lộ Nghiên đành phải nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Lộ Nghiên nhét tờ giấy vào túi áo khoác, sau đó thu dọn đồ trong phòng, đóng gói sách, quần áo và những đồ tùy thân bên mình để gửi bên vận chuyển. Cô đem chiếc giá mây cho chủ nhà.
Lộ Nghiên ở lại thành phố S hai ngày, cùng Tiểu Diêu và Lâm Hướng ăn một bữa tạm biệt. Tiểu Diêu và bạn trai chuẩn bị năm sau sẽ kết hôn, hơn nữa Lộ Nghiên không thể tham gia hôn lễ nên cô rất bất mãn; Lâm Hướng vẫn tùy cơ ứng biến, tự nhiên tiêu sái, khi Lộ Nghiên nhắc đến Thẩm Tiêu, khuôn mặt anh mới có chút mờ mịt, hiện tại Lộ Nghiên đã hiểu vì sao, nhưng cảm giác đó là cảm nhận riêng của mỗi người, cô cũng không nói nhiều. Các đề tài vòng vo xoay quanh chuyện tạm biệt, trong đó có nhắc đến Trần Mặc Đông, nhưng Lộ Nghiên làm như không nghe thấy, chỉ cúi đầu mê mẩn nhìn trà trong cốc thủy tinh.
Ngày rời khỏi thành phố S, Lộ Nghiên có chút không nỡ, cô quay đầu nhìn lại tất cả: sô pha, TV, bàn ăn… Cô đứng thật lâu, vẫn thấy không nỡ. Quay lại phòng ngủ, cô đem vỏ chăn trên giường gập bỏ vào va li; rồi vào bếp, cô đứng trước bồn rửa bát thất thần trong giây lát, sau đó rời đi.
Lộ Nghiên và Lỗ Mạn xuống xe taxi, bước vào một hộp đêm sang trọng. Lộ Nghiên nhát gan không muốn vào, Lỗ Mạn thẳng thắn nói ngay: “Đại muội à, em đến đây là để cứu chị, em phải ôm tinh thần hy sinh vì nghĩa để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Đến lúc đó, em ngồi bên cạnh chị, em bảo vệ chị, chị che chở em, nghe chưa?”
Lộ Nghiên lườm Lỗ Mạn, nhưng vẫn tuân lệnh bước vào.
Lúc mở cửa bước vào, màn hình đang chiếu cảnh một ca sĩ đang bước đi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, ánh sáng của màn hình khiến cả hộp đêm sáng lên trong nháy mắt, khuôn mặt mỗi người đều được chiếu rọi rõ ràng. Lúc Lộ Nghiên bước vào, cô ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang kề sát tai nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, mà người đàn ông ngồi tựa trên sô pha kia cũng đang khoác vai cô gái ấy.
Trí óc Lộ Nghiên bỗng dưng ngưng trệ, cổ họng khô khốc, ánh mắt dừng lại nơi người đàn ông kia.
Lỗ Mạn bị một người đàn ông kéo đến bên cạnh, Lộ Nghiên cũng bước theo qua đó. Cô phát hiện Lỗ Mạn ở trước mặt người đàn ông này không được tự nhiên giống như những người khác, thậm chí còn có chút phiền quấy vô lý, đó là một mặt đáng yêu của Lỗ Mạn mà chưa ai từng thấy. Có thể chính Lỗ Mạn cũng không biết lúc này trông mình mềm mại biết bao.
Lát sau Lộ Nghiên cũng không nhìn về phía sau nữa, cô không biết Trần Mặc Đông có thấy mình không.
Lộ Nghiên không biết rõ thân phận cụ thể của những người này, cô nghĩ chắc cũng giống Lỗ Mạn, chỉ có mình cô không giống họ. Có thể vẻ ngoài của Lộ Nghiên đánh lừa mọi người nên họ đều gọi cô là em gái, theo đúng cách gọi khuôn mẫu của nông thôn.
“Các anh đừng có mà giở trò với cô ấy.” Lỗ Mạn nghiêm túc cảnh cáo đám đàn ông, Lộ Nghiên nổi hết da gà, cứ như thể cô là hoa, ai gặp đều yêu vậy.
Lộ Nghiên không ngờ ở đây không chỉ có một người cô quen, chỉ là người ta nhận ra cô trước.
“Cô Lộ, lâu rồi không gặp.”
Lộ Nghiên nhìn người đàn ông trước mắt, suy nghĩ một hồi cô mới nhận ra nhưng lại không nhớ được tên, cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Áo.” Người đàn ông nhắc nhở.
Lộ Nghiên nghĩ tới người đàn ông trên máy bay đã cho cô mượn áo, nhưng vẫn không nhớ nổi tên.
“Trương Lộ Viễn.”
Cuối cùng Lộ Nghiên được anh ta nhắc nhở toàn bộ mới “nhớ” ra.
Hai người chào hỏi nhau, quên đi sự xấu hổ của ngày hôm đó.
Lát sau mọi người đều đã quen nhau. Ngoại trừ Trần Mặc Đông, bất cứ ai gọi anh cũng đều không tham gia trò chơi. Trò chơi nối tiếp, ai thua sẽ phải uống rượu. Lỗ Mạn biết tửu lượng của Lộ Nghiên nên không lo lắng lắm. Không biết ai đã đề nghị trò chơi “Mạo hiểm nói thật” đều được mọi người hùa theo đồng ý.
Mấy lượt chơi mọi người đều được nghe không ít chuyện thú vị, đương nhiên có nhiều trò trẻ con không nên chơi. Mọi người dường như thực sự bị vẻ ngoài của Lộ Nghiên đánh lừa, đều nói những trò đó có chút hơi quá, nhưng Lộ Nghiên lại hoàn toàn biết rõ, cô thầm mắng đám người này giả dối, tự mãn.
Cuối cùng cũng tới lượt Lộ Nghiên xui xẻo. Cô không phải loại người điều gì cũng có thể nói ra miệng nên đương nhiên rơi vào nguy hiểm.
“Em dùng cách nào đó đi mời vị đại thần kia đến chơi cùng chúng ta đi.”
“Anh đừng làm khó em gái này, Mặc Đông có khi nào chơi cùng chúng ta trò này đâu. Những trò khác còn chưa chắc cậu ta sẽ tham gia ấy chứ.”
“Nếu đã là mạo hiểm, vậy thì cho nó lên đến cực đại đi. Em gái, chúng ta đánh giá cao em đấy, đi đi.”
Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông. Anh đang ngồi một mình uống rượu, cô gái bên cạnh không biết đã rời đi từ khi nào, tinh thần mệt mỏi, hai chân gác trên bàn.
Lộ Nghiên quay đầu lại, nâng ly rượu, mỉm nói: “Rất lạnh lùng, em không động vào nổi, em vẫn nên nhận phạt thì hơn.”
Nói xong, cô uống hết ly rượu trên tay, sau đó lần lượt uống cạn bốn ly khác. Năm ly rượu chui hết vào trong bụng, Lộ Nghiên cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa.
“Nghiên, xem cái mặt nhỏ bé của em đỏ hết rồi kìa.” Lỗ Mạn ra sức véo mặt Lộ Nghiên. Đây là thói quen từ nhỏ, cô luôn cậy mình lớn hơn vài tuổi mà tùy ý giày vò khuôn mặt của Lộ Nghiên. Trước kia mặt Lộ Nghiên còn có chút da thịt, nhưng hiện giờ cô đã gây đi rất nhiều.
Vài ông anh bên cạnh khen ngợi tửu lượng của Lộ Nghiên, nhưng Lộ Nghiên lại có chút bất đắc dĩ, cô nghĩ: “Nếu tôi không uống, các anh có thể tha cho tôi sao?”
Cuối cùng cũng đến lúc tan cuộc, người nào người nấy đều có lái xe của riêng mình. Lộ Nghiên nghĩ bọn họ đều không lái xe sau khi uống rượu, như vậy cũng không phải là người xấu. Lỗ Mạn uống hơi nhiều, Cố Dịch Hiên vẫn luôn dìu đỡ cô, nhưng Lỗ Mạn lại ra sức đẩy anh ra, dù chính mình đứng không vững.
Khi cả đám chỉ còn lại bốn người, Lỗ Mạn cuối cùng cũng bùng phát.
“Cố Dịch Hiên, anh làm gì mà thừa cơ lợi dụng tôi, anh là đồ thiếu đạo đức.”
“Anh nói cho em biết, em đã khiến lòng anh chết rồi. Hiện giờ anh thấy rất chán ghét em. Khi đó em đối xử với anh như vậy, bây giờ tới tìm anh thì muộn rồi!”
“Aaaa! Anh không phải là đàn ông, anh đừng có quấn quít lấy tôi nữa, tôi không cần anh đỡ.” Lỗ Mạn nói xong lại đẩy ra.
“Anh có phải là đàn ông không, lẽ nào em không rõ sao?” Cố Dịch Hiên phun ra một câu khiến Lộ Nghiên cảm thấy như đang xem ngôn tình, không nhịn được lắc đầu, đúng là nghiệt duyên!
Nghe xong câu này, cơn điên của Lỗ Mạn lên đến đỉnh điểm, lấy hết sức đánh đấm Cố Dịch Hiên. Cuối cùng, Cố Dịch Hiên cũng thành công đẩy được Lỗ Mạn vào trong xe. Lúc sắp đi, anh còn giao cho Trần Mặc Đông đưa Lộ Nghiên về.
“Cũng hay đấy, nếu mỗi tuần đều được xem cảnh như thế này thì tội gì phải đến rạp chiếu phim.” Lộ Nghiên quay đ