thực sự đang sống, nhưng vì sao lại khốn khổ đến thế?
Thân thể cô chậm rãi ngã khuỵu xuống đất.
Sau hôm đó, Cố Diễn Trạch không hề về nhà. Sơ Ảnh nghĩ, như vậy cũng tốt, mỗi người một cuộc sống một cuộc sống riêng, không ai động tới ai.
Nhận điện thoại của Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh lập tức ra khỏi nhà. Tới nơi đã hẹn, cô ngẩng đầu nhìn thấy anh đang đứng cạnh vòi phun nước công cộng. Anh mỉm cười nhìn cô.
“Đợi em lâu chưa?” Sơ Ảnh áy náy nói.
“Anh vừa đến thôi.” Hàng Vĩnh Tịch nói: “Chưa ăn cơm phải không, anh mời em đi ăn nhé!”
“Anh khách khí như vậy làm gì. Để em mời đi, anh giúp em nhiều rồi.”
“Đấy đều là những việc bác sĩ nên làm mà. Em tình cờ gặp được anh, như thế có được gọi là có duyên không?”
Sơ Ảnh ngây người: “Anh tin vào duyên phận à?”
“Thế em có tin nhất kiến chung tình không?” Hàng Vĩnh Tịch tinh ý nhận ra ánh mắt cô thoáng hoảng hốt khi nghe tới bỗn chữ đó. “Em thật sự từng nhất kiến chung tình hả?”
Anh cố gắng nói bằng giọng vui đùa.
“Giờ chúng ta đi đâu ăn?” Sơ Ảnh hỏi.
Hàng Vĩnh Tịch thầm thở dài, cô không trả lời mà chuyển sang chuyện khác, đó có phải là một cách trả lời khác hay không?
“Ăn đồ Nhật Bản nhé?” Anh hỏi.
“Được.”
Vào nhà hàng, Hàng Vĩnh Tịch chăm chú quan sát cô. Cô ăn rất chậm, không hề nôn nóng.
Bỗng anh nhớ tới lần đầu tiên Sơ Ảnh tới tìm mình, vẻ mặt nặng nề tâm sư, nhưng cô chỉ nói tình hình chứ không chịu đề cập tới nguyên nhân. Anh gặp rất ít trường hợp như thế, đã chủ động tới bệnh viện tâm lí mà lại không muốn nói quá nhiều. Một cô gái trẻ đẹp lẽ ra phải nhận được rất nhiều yêu thương chiều chuộng, chứ không phải sống trong u buồn như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát mình, Sơ Ảnh nói: “Giờ em không còn ăn uống quá độ và mất kiềm chế nữa rồi”.
Chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng khi cô nói ra lại có cảm giác như mình vừa trải qua một trận phong ba bão táp. Ngay cả cô cũng không tin mình từng có quãng thời gian bày đồ ăn vặt khắp mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí cả phòng tắm cũng không tha, bất cứ lúc nào cũng có thể vớ lấy thứ gì đó nhét vào miệng, giống như trong dạ dày nuôi một con côn trùng, cô ăn bao nhiêu, nó liền ăn bấy nhiêu, khiến cô không bao giờ thấy no. Hậu quả
chính là, cô không ngừng lao vào WC mà nôn.
Quãng thời gian đó, chẳng những cơ thể cô bị hành hạ mà ngay cả tinh thần cũng chịu áp lực. Mỗi đêm, cô đều gặp cơn ác mộng ấy, nó chân thực đến nỗi cô tưởng sự tồn tại của bản thân là một sai lầm.
May mà cô đã gặp được Hàng Vĩnh Tịch. phần 2
“Vậy là tốt rồi.” Hàng Vĩnh Tịch cười nói, sau đó bắt đầu ăn.
“Lúc nãy anh bảo có việc quan trọng muốn nói với em, chuyện gì thế?”
“À, em có nghĩ tới chuyện đi làm không? Bệnh viện chỗ anh đang thiếu một chân quản lí hồ sơ, em có hứng thú không?”
“Bệnh viện? Nhưng em học Báo chí, sợ là không làm được.”
“Công việc cũng đơn giản thôi, không yêu cầu chuyên ngành. Anh đã giới thiệu cho em thì đương nhiên phải phù hợp mới dám nói chứ.”
“Vậy em cảm ơn anh” Sơ Ảnh tươi cười nói.
“Không cần cảm ơn, anh chỉ gặp dịp thì giới thiệu cho em thôi.”
“Dù sao em vẫn phải cảm ơn, bữa cơm này em mời anh.”
Hàng Vĩnh Tịch không nói gì thêm, nhưng lúc ra thanh toán, anh thủ thỉ bên tai cô: “Em làm vậy sẽ khiến anh mất mặt”, sau đó anh là người trả tiền.
Anh không quên bộ dạng gật đầu nửa hiểu nửa không của cô khi đó. Chỉ có điều, anh cảm thấy đằng sau vẻ hồn nhiên ấy của cô lại là một tâm hồn chất chứa vô số vết thương.
Sau đó, vì muốn cảm ơn Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh kiên quyết mời anh đi xem phim. Đây là một bộ phim Hồng Kông khá cũ.
“Hay lắm à?” Hàng Vĩnh Tịch hỏi cô.
“Em thấy rất cảm động.”
“Ừ, ngoài đời làm gì có người đàn ông nào vì tình cảm mà từ bỏ cả sự nghiệp. Chẳng qua hiện thực quá tàn khốc nên người ta mới đi xem loại phim này để thỏa mãn lòng mình mà thôi.”
“Em không nói về cái đó.”
“Thế cái gì?”
“Nam chính nói với nữ chính: Anh muốn kiếm được chiếc vỏ sò đẹp nhất để cầu hôn em.”
Có người đã từng nói, anh sẽ tìm chiếc vỏ sò đẹp nhất thế giới này cho em.
Hàng Vĩnh Tịch không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Ra khỏi rạp, anh nhìn đồng hồ: “Muộn thế này rồi, người nhà em liệu có lo lắng không?”
Sơ Ảnh chỉ cười mà không đáp.
Đi cùng nhau mấy lần, Hàng Vĩnh Tịch biết rất rõ tính cô, cô không thích để người khác đưa về nhà, vì thế lần nào anh cũng chỉ đứng nhìn cô lên xe buýt.
Ngày đầu tiên đi làm, Sơ Ảnh có chút rụt rè, vì đã rất lâu rồi cô không đi làm. Ngồi xe buýt đến bệnh viện Nghê Giai, cô đã thấy Hàng Vĩnh Tịch đứng chờ mình ngoài cửa.
“Chờ em lâu chưa?”
Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Mới nửa tiếng thôi”.
Hả? Lâu vậy ư?
“Đùa em đấy, anh vừa mới ra thôi.”
Hàng Vĩnh Tịch đi trước dẫn đường. Bệnh viện này rất lớn, chẳng khác nào những tòa nhà cao cấp dành cho những kẻ nhiều tiền.
“Nghe nói bệnh viện này xây dựng dành cho giới quí tộc, những người tới đây đều là người giàu phải không?”
“Chẳng lẽ em cũng muốn quen người giàu à?” Anh làm bộ tò mò.
“Thì làm gì có ai chê tiền?” Cô nói.
“Anh tưởng em coi tiền chẳng ra gì chứ.”
“Bị em lừa rồi, thất vọng không?” Sơ Ảnh cười.
“Thất vọng gì chứ, anh cũng là người như thế mà!”
Sơ Ảnh định nói thêm thì hai người đã bước vào một căn phòng, Hàng Vĩnh Tịch giới thiệu: “Chị Lan, đây là Bùi Sơ Ảnh, em đã nhắc qua với chị”.
Người phụ nữ tên Lan kia liếc nhìn Sơ Ảnh một cái rồi quay sang cười đầy ẩn ý với Hàng Vĩnh Tịch: “Cậu cứ mang cô ấy đến là được”.
“Vâng.” Hàng Vĩnh Tịch thản nhiên đáp.
Từ ánh mắt chị Lan nhìn Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh cũng ngờ ngợ đoán ra thân phận của Hàng Vĩnh Tịch ở bệnh viện này không hề đơn giản chỉ là bác sĩ tâm lí. Chỉ có điều, cô không mấy tò mò về đời tư của người khác.
Hàng Vĩnh Tịch đưa cô tới phòng hồ sơ: “Tiểu tinh, xem xem anh đưa tới ai cho em này”.
Vừa nghe thấy giọng của Hàng Vĩnh Tịch, Tiểu Tinh đang ngồi trước bàn máy tính liền đứng bật dậy: “Bác sĩ Hàng”, sau đó quan sát Sơ Ảnh.
“Từ hôm nay cô ấy sẽ làm việc cùng em, em nhớ giúp đỡ cô ấy.” Hàng Vĩnh Tịch tươi cười giới thiệu. Xong xuôi, anh mới quay về phòng làm việc của mình.
Lúc này, Tiểu Tinh mới lên tiếng: “Bảo sao anh Hằng tích cực đề cử chị như thế, hóa ra là một mĩ nữ. Nếu là em thì em cũng xuống tay từ lâu rồi”.
“Em hiểu lầm rồi, chị và anh ấy…”
Tiểu tinh khoát tay: “Biết rồi biết rồi”.
Cô nàng đưa cho Sơ Ảnh một bộ quần áo và nói: “Bác sĩ Hàng bảo em chuẩn bị cho chị, chị thay đi”.
Quả nhiên công việc rất đơn giản, chỉ là lưu trữ hồ sơ giấy và nhập giữ liệu bệnh án vào máy tính. Làm bệnh án điện tử khá nhàn, nhưng sắp xếp và phân loại hồ sơ giấy thì phiền phức hơn.
“Chị và anh Hàng quen nhau thế nào?” Tiểu Tinh hỏi.
“Chị là bệnh nhân của anh ấy.”
Tiểu Tinh nghe thế liền hiểu ra ngọn ngành, Hàng Vĩnh Tịch là bác sĩ, Sơ Ảnh là bệnh nhân tất nhiên sẽ không…
Tiểu Tinh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Y tá trong viện này rất đáng thương”.
“Vì sao?”
“Vì bạch mã hoàng tử trong lòng họ đều là hoa đã có chủ rồi”. Tiểu Tinh thờ ơ nói.
Sơ Ảnh chỉ cười, biết rõ giờ mình có giải thích cũng không ai tin.
“Bác sĩ Hàng rất được lòng mọi người phải không?”
“Đương nhiên, chị không thấy anh ấy vừa phong độ vừa tài giỏi à? Cô nào mà không thèm chứ?” Tiểu Tinh nói: “Nhưng mà chẳng cô nào có cơ hội đâu. Chị thấy đấy, bệnh viện không hề thiếu người, với cả sắp xếp bệnh án chỉ mình em làm là đủ, bận quá thì có người tới phụ giúp. Thế mà anh ấy còn tìm thêm người, nhất định là có ý đồ riêng”.
Sơ Ảnh khựng tay: “Bình thường đều nhàn hạ ư?”
“Bệnh viện này không như những bệnh viện khác. Nơi này dành cho giới quí tộc, viện phí kếch xù, chị xem nếu không có tiền ai dám mò tới đây? Đám người giàu kia cũng không phải mắc bệnh liên tục.”
Sơ Ảnh gật đầu, không nói gì thêm. Trong lòng cô lúc này cảm kích Hàng Vĩnh Tịch.
Buổi trưa, Hàng Vĩnh Tịch đúng hẹn xuất hiện bên ngoài cửa.
Tiểu Tinh liếc nhìn anh rồi nói: “Haizzz…Thôi anh chị đi ăn đi”.
Sơ Ảnh ra khỏi phòng: “Thực ra anh không cần tới đón em đâu”.
“Em mới đến, chưa quen nơi này nên anh muốn đưa em đi cho biết đã.”
Anh đã nói như vậy, cô cũng ngại từ chối. Hai người ăn trưa xong lại tiếp tục công việc.
“Em đã quen với công việc rồi. Anh không cần tới xem nữa đâu.”
Hàng Vĩnh Tịch chăm chú nhìn cô, lát sau anh nói: “Ừ, anh biết rồi. Em đi làm đi”.
Thực ra, Sơ Ảnh có phần áy náy. Thái độ của anh biểu hiện điều gì, làm sao cô không hiểu,
nhưng vì anh không nói rõ nên cô cũng không tiện nói gì nhiều. Cô bắt đầu thấy hối hận vì nhận công việc này.
Công việc ở bệnh viện khá thoải mái, lại có thêm cô đồng nghiệp vui tính, Sơ Ảnh cảm thấy rất hài lòng. Về sau, Hàng Vĩnh Tịch thỉnh thoảng tới gặp cô nhưng số lần không nhiều.
Nỗi lo lắng của cô cũng vơi đi đáng kể.
Hôm nay, đi làm về, Sơ Ảnh nhìn thấy xe của Cố Diễn Trạch đỗ ngoài cửa. Sau hôm ấy, hai người không gặp nhau, lúc này cô có phần sợ gặp anh.
Cô chưa dám đi tới thì tài xế Tề đã chạy ra: “Phu nhân, cuối cùng cô đã về.”
“Có việc gì sao?” Thấy không phải Cố Diễn Trạch, Sơ Ảnh mới bớt căng thẳng.
“Tổng giám đốc bảo tôi tới đón phu nhân. Hôm nay là tiệc sinh nhật năm tuổi của con trai cậu Cố Vân Tu.” Tài xế Tề giải thích, anh ta đã đợi ở đây khá lâu, không biết Cố Diễn Trạch có giận hay không.
Sơ Ảnh gật đầu: “Tôi đi thay quần áo rồi xuống”.
Cố Vân Tu kinh doanh mảng trang sức, thế nên ngày kết hôn của cô và Cố Diễn Trạch, anh ta có tặng một viên kim cương rất quí, nếu bán đi, có thể nuôi sống cô cả đời.
Vì là tiệc gia đình nên chỉ có vài người thân thích, điều khiến Sơ Ảnh ngạc nhiên là Cố Diễn Trạch không xuất hiện. Anh cho người đón cô tới đây nhưng anh thì không đến. Sau khi vào nhà, cô chỉ một mực giữ im lặng.
La Hinh thấy cô, liền nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Diễn Trạch đâu? Sao nó chưa tới?”
“Hình như công ty có việc gì đột xuất mẹ ạ!” Sơ Ảnh làm bộ kéo tay bà, nói: “Sao lần nào mẹ cũng chỉ hỏi đến anh ấy thế?”
La Hinh cảm thấy Sơ Ảnh không giống như đang giả vờ, bèn nói: “Nó ngày nào cũng bận rộn như thế, sao con không ý kiến gì thế?”
“Mẹ rõ tính anh ấy hơn con mà, chỉ có anh ấy quản lí người khác, nào có ai…”
“Sao lại nói xấu anh rồi?” Cố Diễn Trạch cười tươi tiếp lời. Anh đi tới bên cạnh Sơ Ảnh, nói: “Lại tố tội anh với mẹ phải không?”
Giọng điệu vô tư của anh khiến Sơ Ảnh cảm thấy rất buồn cười. So về diễn xuất, cô không phải đối thủ của anh. Kể cũng phải, gian thương, nhà từ thiện, ông chồng tốt, con trai ngoan, anh đóng vai nào cũng giỏi.
La Hinh thấy vợ chồng họ ngọt ngào, tỏ ra rất hài lòng: “Sơ Ảnh làm gì dám nói xấu con.
Chỉ có con thôi đấy, không được bắt nạt nó, nếu dám bắt nạt nó thì mẹ không để yên cho con đâu”.
“Vâng vâng vâng, con biết rồi.” Cố Diễn Trạch nắm tay Sơ Ảnh: “Anh Tu đang ở đâu ạ, con ra chào anh ấy một câu”.