hích con cũng một phần vì con khác với những cô tiểu thư nhà giàu nó giao du. Nhưng sau khi hết mới mẻ rồi thì sao?”
…
“Hơn nữa, bố mẹ nó chắc gì đã chấp nhận con làm con dâu. Cái tài giỏi của nó thỏa mãn giấc mơ của rất nhiều cô gái, nhưng nó không thích hợp làm một người chồng. Nó bây giờ trẻ tuổi, thậm chí mười năm sau nó vẫn cứ thu hút ánh mắt người khác, còn con, khi đó đã không phải cô gái trẻ trung mà nó thích nữa rồi. Quan trọng, nhất là, các con còn trẻ thì kiên quyết đeo đuổi tình yêu, nhưng sau này mới biết, tình yêu chẳng là cái gì cả.”
“Sơ Ảnh nghe mẹ nói, cũng hiểu được rằng, mẹ đang dùng kinh nghiệm về cuộc tình đáng ân hận xưa kia để nhắc nhở mình.
Buổi tối, Bùi Dĩ Khải về nhà, ông đối đãi với Cố Diễn Trạch vừa lịch sự vừa xa cách. Suy nghĩ của ông cũng giống vợ mình.
Cố Diễn Trạch hiểu cảm giác của hai người họ, nhưng vẫn có những điều anh không thể giải thích.
Lúc ăn tối, thấy trên bàn ăn đều là những món ăn thường ngày trong gia đình, Cố Diễn Trạch chợt cảm thấy lòng ấm áp.
“Bác nấu ngon quá!”
“Bác còn tưởng cháu ăn không quen mấy món đồng quê này chứ!” Quách Tuệ cười.
“Không đâu ạ, cháu rất thích.”
Vợ chồng Bùi Dĩ Khải liếc nhau. Sơ Ảnh vẫn một mực cúi đầu ăn, mặc dù bữa cơm này với cô chẳng có mùi vị gì.
“Không sao, bác để cháu giúp.” Nói xong, anh bưng bát đũa vào bếp.
Quách Tuệ và Bùi Dĩ Khải nhìn nhau cười, có lẽ cả hai đã đọc được ý nghĩ của nhau. Quách Tuệ lau bàn ăn xong thì đi vào bếp, nhưng bà chỉ đứng ngoài cửa, xem Cố Diễn Trạch rửa từng chiếc bát rất cẩn thận rồi đặt lên giá bát. Động tác hết sức thành thạo, thậm chí chẳng bắn lấy một giọt nước ra ngoài. Anh không ngại đeo tạp dề, ống tay áo sơ mi xắn cao. Hoàn toàn không có điểm nào giống tổng giám đốc một công ty lớn.
Quách Tuệ quay lại nhìn chông, sau đó rời khỏi bếp. Bà đứng ở ban công nhìn ra xa, thầm nghĩ, có lẽ không thể phá hỏng mối quan nhân duyên này.
Bà nhớ tới thời trẻ của mình, lúc ấy, bà cũng cho rằng tình yêu chính là toàn bộ mạng sống. Dù biết người đàn ông đó không hề đơn giản, nhưng bà luôn tự nhủ mình cũng có điểm đặc biệt, có thể thay đổi được người đó. Dù bên cạnh người đó liên tiếp xuất hiện nhiều cô gái, bà vẫn cảm thấy may mắn vì cuối cùng ông ta đã lựa chọn mình. Bất chấp mọi sự phản đối từ gia đình, bà kiên quyết kết hôn với ông ta. Nhưng sau khi kết hôn, người đàn ông ấy càng không kiêng dè gì tiếp tục qua lại với nhiều người phụ nữ khác. Bấy giờ bà mới hiểu ra, mình không thể thay thế được người đó, ngược lại, chính ông ta đã khiến bà thay đổi, từ một cô gái nhiều mơ ước trở thành một người phụ nữ không còn tin tưởng vào cuộc sống và tình yêu.
Bà nhớ đến những ngày nấu cơm chờ ông ta về, ông ta không bao giờ biết được mỗi bữa cơm bà đã mất bao nhiêu thời gian và công sức để làm. Kết quả của tình yêu ấy chính là những đêm ông ta không về nhà và cả căn bếp chưa từng có dấu chân ông ta.
Hóa ra, tình yêu không hề mong manh, chỉ là chúng ta không gặp đúng người mà thôi.
“Mẹ đang nghĩ gì thế?”
“Đi cùng Cố Diễn Trạch đi! Nó gạt công việc sang một bên để đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này cầu hôn con, mẹ nghĩ, nó thật sự rất yêu con.”
Sơ Ảnh khẽ gật đầu.
Quách Tuệ cũng cảm thấy may mắn vì con gái mình được một người xuất sắc như vậy chăm sóc.
“Tôi đúng là một kẻ thất bại, mãi đến giờ mới phát hiện ra năm xưa đã yêu nhầm người.”
Bùi Dĩ Khải biết rõ vợ mình đã chịu đả kích rất lớn, ông ôm bà, khẽ nói: “Giờ biết cũng chưa muộn.”
Cố Diễn Trạch đứng ở ban công, ôm Sơ Ảnh từ sau lưng. Cô vẫn gầy như trước, dường như chỉ cần một cánh tay anh cũng có thể giữ lấy cô.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
“Anh cố tình phải không?” Sơ Ảnh đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?” Cố Diễn Trạch không hiểu.
“Rửa bát.”
Anh cười: “Anh thấy tay mẹ em có một vết thương nhỏ, có lẽ không nên đụng vào nước. Với cả, mẹ em cũng là mẹ anh, anh đương nhiên phải giúp chứ”.
Sơ Ảnh tựa đầu vào ngực anh, ngước lên nhìn khoảng không đen kịt.
Cố Diễn Trạch cúi xuống hôn cô.
“Đồng ý lấy anh nhé?” Anh nói.
Sơ Ảnh mím môi, gật đầu.
Không một ai biết lúc này Cố Diễn Trạch hạnh phúc như thế nào. Dường như anh đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi. Đường đời của anh trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió, anh chỉ sợ lần này ông trời không dễ dàng cho mình được toại nguyện. Trong học tập lẫn công việc, anh lúc nào cũng tự tin, riêng ở trước mặt cô, anh mới biết thế nào là lo âu. Anh chỉ sợ cô sẽ lắc đầu, sợ cô từ chối mình.
Cố Diễn Trạch ôm Sơ Ảnh thật chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất biến mất bất cứ lúc nào.
“Buông em ra.” Sắc mặt Sơ Ảnh hơi đỏ. Cô không biết vì sao anh lại mừng rỡ như vậy, cô chỉ biết mình bị ôm đến nỗi sắp không thở nổi.
Cố Diễn Trạch vội buông cô ra, luống cuống hỏi: “Giờ nên làm gì?”
Sơ Ảnh giơ bàn tay trái đến trước mặt anh.
“À, đúng rồi!” Cố Diễn Trạch nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra, tay anh thậm chí run bần bật.
“Thế thôi à?” Sơ Ảnh thích thú nhìn bộ dạng hoang mang của anh.
Bấy giờ Cố Diễn Trạch mới vội quì gối, chỉ số thông minh của anh lúc này đã tụt xuống mức 0. Miễn là cô yêu cầu, việc gì anh cũng sẵn sàng làm.
“Kết hôn với anh nhé?”
“Thế anh phải làm được những việc sau!”
“Việc gì?” Cố Diễn Trạch có phần sốt ruột.
“Thứ nhất, khuya thế nào cũng phải về nhà.”
“Được.”
“Thứ hai, không được vượt quá quan hệ bạn bè với bất cứ cô gái nào.”
“Được.”
“Thứ ba, đi công tác hay đi dự tiệc cũng không được tiếp xúc với phụ nữ.”
“Bà xã của tôi, điều hai và điều ba trùng lặp.” May mà IQ vẫn chưa hoàn toàn về 0.
Thừa dịp Sơ Ảnh đang cười, Cố Diễn Trạch đeo nhẫn vào tay cô.
“Em biết không, ngón áp út tay trái có một mạch máu chạy thẳng tới tim, vì thế chiếc nhẫn này chính là lời hứa hẹn của anh. Em ở đâu trái tim anh ở đó.”
Sơ Ảnh cảm thấy trái tim mình vô cùng ấm áp, cô chậm rãi lên tiếng: “Vì sao muốn cưới em?”.
“Vì anh muốn kết thúc cuộc đời độc thân trước hai lăm tuổi.”
“Còn gì nữa?” Cô bất mãn hỏi.
“Làm gương cho Lâm Trạch”
“Vĩ đại gớm! Còn gì nữa không?” Cô đẩy anh ra.
“Vì anh cần một người vợ.”
Cố Diễn Trạch vừa dứt lời, Sơ Ảnh làm bộ muốn tháo nhẫn.
Anh thất kinh vội ôm chặt cô: “Ngốc, vì anh yêu em”.