của Xuyên Nhiên. Vừa xuống xe, họ liền bắt gặp một cảnh cầu hôn. Chàng trai vẻ mặt ủ rũ, cô gái cầm bó hoa, ánh mắt kiên định: “Anh có bằng lòng cưới em không?”
“Hiện giờ anh không có gì hết, không thể mang lại cho em cái gì”.
“Em không cần nhà, không cần xe, chỉ cần anh. Anh có đồng ý hay không?”.
Chàng trai nhìn cô gái một lúc, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trên mặt cô gái tràn đầy vẻ thất vọng.
Phần 3
Cố Diễn Trạch quay sang nhìn Bùi Sơ Ảnh: “Sao thế?.”
“Cô ấy ngốc quá.”
“Hử?”
“Dũng cảm như vậy mà vẫn thất bại.”
“Không ngờ em lại lương thiện như thế đấy.” Cố Diễn Trạch buột miệng nói ra câu này, không giống như đang trêu cô.
“Mùa này anh đào nở rất đẹp, nghe nói khu này có rất nhiều anh đào.”
“Nghe nói?” Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Em không phải người Xuyên Nhiên à?”
“Lạ lắm à? Ngày trước em tưởng anh đào đẹp như trong ti –vi vẫn hay chiếu, một cơn gió thổi qua, hoa rơi như mưa. Nhưng đến khi nhìn thấy cây anh đào trong trường, em thấy nó chẳng khác gì hoa đào.”
Cố Diễn Trạch bật cười: “Vẫn khác nhau chứ!”
“Khác thế nào?”
“Ít ra thì anh đào sẽ không ra quả anh đào.”
Sơ Ảnh quay người lại nhìn anh: “Anh quan sát tỉ mỉ quá nhỉ!”
Nhìn con đường nhỏ uốn lượn phía trước, cô cảm thấy hai chân run rẩy: “Chúng ta đi bộ lên núi thật à?”
“Đến đây đương nhiên là leo núi rồi. Em nghĩ chúng ta đến chỉ để xem ‘mưa hoa’ thôi chắc?” Thấy gương mặt nhăn nhó của cô, anh buồn cười nói: “Này, em đừng có nói với anh là chỉ quãng đường ngắn thế này mà em cũng không đi nổi nhé!”
Sơ Ảnh ngây người vài giây, sau đó cô nói: “Anh sẽ hối hận đấy!”
Hai người đi được lưng chừng núi, Cố Diễn Trạch mới hiểu ra vì sao cô nói anh sẽ hối hận. Anh dừng lại, ảo não nhìn cô nặng lề lê từng bước. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng Sơ Ảnh thầm nghĩ, chắc chắn anh đang cười nhạo tốc độ sên bò của cô.
“Có thể nhanh hơn con rùa một ít được không?” Cố Diễn Trạch khẽ nhướng mày.
Sơ Ảnh ấm ức, lát sau mới lên tiếng: “Không! Em không phải ếch, không biết nhảy!”. Cô thừa nhận bản thân đang đố kị, con đường dốc khó đi thế này nhưng cô dám chắc anh có thể chạy một mạch lên tới đỉnh núi.
Cố Diễn Trạch không để bụng lời châm chọc của cô: “Em cứ bình tĩnh đi, đừng nghĩ mình mệt, như thế sẽ đi nhanh hơn”.
Sơ ảnh liếc anh một cái: “Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc! Như con ếch, không biết mệt là gì.”
“Ếch cũng có cái hay đấy chứ!” Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Ít nhất có thể dẫn đường cho rùa!”
Sơ Ảnh mím môi: “Không cùng chủng tộc, quan hệ nhất định bất hòa!”
“Chưa chắc!” Anh vẫn tỏ ra thản nhiên: “Ngựa và lừa còn có thể sinh ra là được mà!”
“Nhưng không thể sinh sản!” Cô bướng bỉnh cãi lại.
“Khoa học bây giờ phát triển, muốn sinh sản có khó khăn gì!” Đột nhiên anh quay lại nhìn cô, cười xấu xa: “Biết đâu có ngày rùa với ếch cũng có thể sinh con!”
Sơ Ảnh lúc này không cẩn thận trượt chân, Cố Diễn Trạch vội vàng lao đến giữ cô lại: “Sao em bất cẩn thế?”
Cô trừng mắt lườm anh, ai hại cô ra nông nỗi này chứ?
Sơ Ảnh đứng im, không có ý định đi tiếp.
“Đau lắm à?” Cố Diễn Trạch hỏi vậy nhưng không hề tỏ ra lo lắng, anh biết thừa cô không chịu đi là vì nguyên nhân khác: “Không đi thật hả?”.
“Ừ.” Cô ương ngạnh đáp.
“Trên đỉnh núi có một mái đình nhỏ, đứng ở đó có thể ngắm cảnh đẹp. Hơn nữa, bên cạnh còn có một con suối…”
“Leo cao như thế chỉ để xem nhà cửa dưới chân núi và uống nước suối, thà mua một chai nước khoáng mang lên sân thượng tòa cao ốc ngồi uống còn hơn!”.
Cố Diễn Trạch chịu thua: “Thục nữ mà nói những lời thô tục như thế, không sợ người ta cười cho à?”
“Đằng nào thì trước mặt em hiện giờ cũng chẳng có người, chỉ có mỗi con ếch thôi, em sợ gì mất hình tượng?” Lúc này, bao nhiêu bất mãn của Sơ Ảnh đều tan biến, cô chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối vì không được thấy anh trở mặt. Đúng là một người đàn ông rất phong độ!
Cố Diễn Trạch thờ ơ nhìn cô: “Không đi nữa thật à?”
“Không đi!” Cô cứng đầu đáp, để xem anh làm gì được cô.
“Em chưa nghe giáo viên giải thích thế nào là: đắp một ngọn núi, chỉ thiếu một sọt đất mà không thể hoàn thành à? Nếu đã mất công sức nhiều như vậy thì nên kiên trì thêm một chút nữa, lúc này mà từ bỏ là hành động cực kì thiếu suy nghĩ.”
“Anh rất thông minh!” Sơ Ảnh nghiêng đầu nói: “Từ bé, em đã bị thầy cô chê là đứa trẻ thiếu suy nghĩ rồi!”
Cố Diễn Trạch nghẹn họng, thấy nụ cười thấp thoáng trong đôi mắt cô, biết cô đang cố tình chọc tức mình, anh bèn dịu giọng nói: “Em thật sự muốn bỏ dở giữa chừng?.
Sơ Ảnh không nói không rằng, trực tiếp quay lưng đi xuống núi, vừa rồi bị sái chân chưa phát hiện ra, bây giờ mới thấy đau. Cố Diễn Trạch quan sát cô mấy giâu, sau đó thong thả đi đến bên cạnh dìu cô. Sơ Ảnh vốn định đẩy anh ra, nhưng đột nhiên không nỡ phá hoại bầu không khí hòa hoãn hiễm có này. Cứ im lặng như thế, cô lại cảm thấy gượng gạo, cuối cùng cô nói: “Anh cũng quyết định từ bỏ một sọt đất cuối cùng à?”.
“Thỉnh thoảng từ bỏ cũng không thể phá hỏng được hình tượng.”
Nói lời này ra, dường như anh không còn là người vừa nãy lên giọng dạy bảo cô nữa. Sơ Ảnh mỉm cười: “Anh làm việc gì cũng nhất quyết phải làm cho đến cùng à?”
Cố Diễn Trạch im lặng một lúc mới trả lời: “Mọi người đều nói anh rất cố chấp”.
Thế là thừa nhận rồi phải không?
“Lần này làm khó anh rồi nhỉ, em phải bù đắp tổn hại cho anh thế nào đây?” Giọng điệu có vẻ áy náy nhưng thực chất cô đang hả hê.
“Hay là em lấy thân báo đáp đi!” Cố Diễn Trạch còn cao tay hơn cả cô.
Sơ Ảnh không nói được câu nào, người đàn ông này quả nhiên không dễ đối phó. Cô gạt tay Cố Diễn Trạch ra, tự mình bước đi.
Cố Diễn Trạch đứng yên, thấy cô phản ứng như vậy, tâm trạng anh bỗng nhiên tốt lên. Anh đuổi theo cô: “Anh tưởng em đi chơi cùng anh nghĩa là đã đồng ý đề nghị hôm qua của anh. Hình như anh nhầm rồi?”.
“Đề nghị gì?” Sơ Ảnh không kịp suy nghĩ, lập tức quay đầu hỏi.
“Ơ, em quên rồi à?” Cố Diễn Trạch kéo cô lại: “Chính là…”, anh giữ hai tay đang vùng vẫy của cô, cúi xuống hôn. Nghe tiếng thở dồn dập của cô, anh ghé vào tai cô, thì thầm: “làm bạn gái anh!”
Không để cô kịp lên tiếng, anh đã áp sát vào người cô, cất giọng uy hiếp: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ ném em xuống dưới kia. Yên tâm không chết được, độ cao này vừa đủ để em trở thành người tàn phế. Lúc đó thì chẳng ai muốn lấy em nữa đâu, em chỉ có thể theo anh mà thôi”,
Anh nói cực kì bình thản, hàng lông mày hơi nhướn lên, khiến Sơ Ảnh có phần nghi ngờ những lời này là thật.
“Em…”
Cô vừa mới mở miệng nói được một chữ, anh đã lắc mạnh cơ thể cô, dường như chuẩn bị đẩy cô xuống chân núi.
“Em đồng ý.”
Nghe vậy, Cố Diễn Trạch mới kéo cô lại, đôi mắt híp vào: “Nói sớm có phải tốt rồi không!”
Sơ Ảnh chưa kịp hoàn hồn, đứng tại chỗ thở gấp. Cố Diễn Trạch đi được vài bước lại quay về: “À quên mất, chân em đau chắc không đi được?”. Nói đoạn, anh hơi cúi người: “Có cần bạn trai này cống hiến sức lực không?”
Sơ Ảnh định từ chối, nhưng nghĩ tới vừa nãy bị anh dọa, cô không khách khí nữa, leo lên lưng anh.
Không thấy vẻ mặt Cố Diễn Trạch, chô chỉ cảm thấy lớp áo mỏng của anh đã ướt đấm. Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, cô vô thức sờ tay lên trán anh, mồ hôi lấm tấm.
“Em đừng sờ mó lung tung nữa, anh hoa mắt ngã xuống núi là em thảm đấy!” Cố Diễn Trạch hờ hững nói, bộ dạng nhàn nhã như đi chơi.
Sơ Ảnh đang định bảo anh thả mình xuống, nhưng nghe anh nói vậy lại không dám mở miệng nữa.
Hai người xuống tới chân núi, quần áo Cố Diễn Trạch đã ướt đẫm mồ hôi, dính cả vào da.
“Chân còn đau không?” Anh nhìn chân cô hồi lâu mới lên tiếng.
“Hết rồi.” Đi mấy bước, cô bổ sung: “Vốn dĩ không có vấn đề gì.”
Cố Diễn Trạch mua hai chai nước khoáng, đưa cho cô một chai, cô lắc đầu: “Nước không có vị em không nuốt được”.
Anh thu tay lại, nói: Anh thì không nuốt được nước có vị”.
Sơ Ảnh đang định đi mua nước ngọt, nghe anh nói vậy, cô quay đầu lại, mỉm cười: “Sở thích chúng ta đúng là trái ngược nhau”.
“Anh thấy rất hợp qui luật bù trừ!” Có lẽ do quá khát, Cố Diễn Trạch mở nắp chai nước, uống một ngụm lớn, sau đó anh lẩm nhẩm như nói một mình: “Xuống núi cùng em còn mệt hơn cả leo núi!”.
Sơ Ảnh mua hai que kem về, thấy Cố Diễn Trạch nhìn mình, cô không biết ngượng mà nói: “Em mua cho mình em thôi”.
Cố Diễn Trạch nhún vai không đáp.
“Hồi trước em thích ăn kem đến mức có lần ăn liền một lúc mười que, ăn xong không hề đau bụng, không hề bị cảm.”
“Thế à, sau này thì sao?”
Ánh mắt cô bỗng trở nên u ám: “Có người nói với em, ăn nhiều kem như thế không tốt cho sức khỏe…”.
Sơ Ảnh cảm thấy may mắn vì Cố Diễn Trạch không hề hỏi đó là ai, anh chỉ bâng quơ nói: “Đói rồi, mình đi ăn thôi”.
Cô có cảm giác mình là một sinh viên ngoại tỉnh lần đầu tiên tới đây, anh dẫn cô vào một con ngõ nhỏ tìm hàng ăn, dù không phải những món sang trọng nhưng cực kì ngon miệng. Sau đó hai người ngồi lên một chiếc xe buýt, không quan tâm nó đi về đâu, ngồi đến tận điểm cuối mới xuống, tâm trạng vừa phấn khích vừa tò mò, như hai đứa trẻ lần đầu tiên ra khỏi nhà, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Đến lúc đã mệt rã rời, hai người mới dừng lại.
Sơ Ảnh chỉ vào một hướng, nói: “Đây là nơi em thích đến nhất”.
Cố Diễn Trạch nhìn con đường sắt bỏ hoang và bụi cỏ rậm rạp: “Em thích mấy thứ u ám thế này à?”
“Có cảm giác rất bi thương. Anh không thấy thế à?”
“Anh thấy ngắm em còn có cảm giác hơn!” Cố Diễn Trạch bật cười, hàng lông mày hơi co lại, vẻ mặt lúc này đột nhiên dịu dàng khó tả.
Sơ Ảnh chợt nhớ tới lời bài hát nào đó: Ánh mắt của anh biết cười, mỗi khi cười hàng mi khẽ cong lên…
Nghĩ vậy, cô mỉm cười, chạy tới bên cạnh đường ray. Khi còn bé, cô rất thích đứng ở những nơi cao, mặc dù sợ ngã nhưng cảm giác kích thích và đạt được thành tựu luôn đánh bại nỗi sợ hãi.
Cố Diễn Trạch nhìn cô dò dẫm từng bước trên con đường ray, hai tay dang ra giữ thăng bằng nhưng cơ thể vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả, rất nhiều lần suýt té ngã. Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, bóng cô trải dài trên mặt đất, Thoạt nhìn đã thấy cô rất gầy, nhìn chiếc bóng đổ dài kia càng cảm thấy cô mong manh, yếu ớt.
Cố Diễn Trạch bước đến bên cạnh nắm lấy tay cô. Sơ Ảnh dừng lại một chút rồi tiếp tục đi.
Nắng chiều bao phủ hai người, cảnh tượng giống như mộng ảo dài đằng đẵng.
Sơ Ảnh chậm rãi bước, chậm rãi cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay của anh. Lúc này cô mới phát hiện ra, mình đứng bên trái Cố Diễn Trạch, vị trí gần trái tim anh nhất.
“Nếu có thể giống như hai bên đường ray này, vĩnh viễn nương tựa vào nhau mà tồn tại, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc phải không?” Sơ Ảnh bước xuống khỏi đường ray, nhỏ nhẹ nói, dường như cô rất sợ mình to tiếng một chút thì sẽ phá hỏng bầu không khí ấm áp tuyệt vời này.
Cố Diễn Trạch ngây người một chút, anh rất muốn nói với cô, hai bên đường ray tuy có