Đợi hai bạn nữ sinh đi khỏi, Lâm Văn Hân ngồi ở hàng trên mới quay lại: “Người ta lấy hết dũng khí để hẹn cậu, sao lạnh nhạt thế?”
Từ Mạc Đình lật trang sách trên tay, ý muốn nói chẳng có hứng: “Sắp thi cuối kỳ rồi, phải chịu khó xem thêm sách.”
“Tôi nói lão đại này, với năng lực của cậu thì cho dù không đọc sách cũng vẫn đứng trong top ba, làm gì mà phải khổ sở thế, làm tôi cũng ngại chẳng dám ra ngoài chơi.”
Từ Mạc Đình vẫn lạnh nhạt nói: “Trên thế giới này chẳng có thứ gì được đền đáp mà không phải bỏ ra công sức nỗ lực cả.”
Bạn ngồi cùng bàn của Từ Mạc Đình lúc này mới rời mắt khỏi đề thi, ngước đầu lên phụ họa: “Lão đại nói có lý, trúng phóc.”
Lâm Văn Hân bĩu môi: “Cậu có biết người đứng đầu bảng khoa Tự nhiên khóa mình không? Nghe nói quá nửa thời gian là đọc sách.”
Từ Mạc Đình nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một vài tia sáng, có gì đó quyến luyến sâu thẳm, lại nghe mấy bạn bên cạnh buôn vài câu, anh bỏ sách xuống, đang định đứng dậy thì suýt chút nữa va phải một bạn gái bước vào từ cửa sau.
“Xin lỗi!” Cô lùi lại một bước, cười e thẹn: “Tôi tìm lớp trưởng lớp các bạn, giáo viên chủ nhiệm gọi bạn ấy lên văn phòng.”
Mạc Đình quay đầu ngó về phía sau, nói bình thản: “Cậu ấy không có ở đây.”
Bạn nam bên cạnh giơ giơ cánh tay: “Bạn à, lớp trưởng lớp tôi đi toilet rồi, cậu ấy quay lại tôi sẽ bảo cậu ấy.”
“Cảm ơn!” Cô đã quay lưng đi rồi, nghĩ thế nào lại quay lại nói với Từ Mạc Đình: “Cảm ơn nhé!”
Trong cõi mơ hồ, anh cẩn thận gợi lại những ký ức đã chìm sâu từ lâu, rồi lại cúi đầu xuống hôn cô.
An Ninh cảm thấy môi mình hơi đau, nghĩ rằng trong bao nhiêu cặp đôi trên khắp thế giới này, có thể coi cô là bi tráng nhất.
“An Ninh à, đừng quay lưng đi mà quên mất anh nhé!”
Cô quên, là vì cô không nhớ, không để ý.
Vì thế anh thấy muộn phiền, thấy khó chịu.
Nhưng bản thân đã thích mất rồi, trên thế giới này luôn luôn có một người tinh tế đi vào tận cùng con tim và lôi ra tất thảy những tình cảm non nớt, ngây thơ nhất, từng chút, từng chút một.
“Bạn gái vừa nãy chính là đầu bảng khoa Tự nhiên ư?”
“Nói ra mới nhớ, mẹ bạn ấy dạy Ngữ văn ở trường ta, sao bạn ấy không học Ngữ văn nhỉ? Chưa biết chừng lại học cùng lớp mình, tiếc thật!”
“À, thế chẳng phải chúng ta có một đối thủ nặng ký hay sao?”
Từ Mạc Đình đã quay lưng bước đi, bạn gái kia vốn muốn nói chuyện, tự dưng lại chẳng còn nhiệt tình, “Haizz, đọc sách đi, nói chuyện về người khác làm gì.” Quay về chỗ ngồi, ngoái đầu nhìn theo chiếc bóng đó, cái bóng “cao lớn” lặng lẽ kia luôn khiến người ta phải theo đuổi.
Nhân phẩm, học vấn của Từ Mạc Đình đều ưu việt, lại tuyệt đỉnh thông minh, là đối tượng của biết bao nhiêu bạn gái, cũng là nhân vật được đám nam sinh sùng bái ngưỡng mộ. Trương Ly Thanh vẫn còn nhớ lần đầu gặp anh ở buổi diễn giảng của học sinh mới, anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc đen mềm mại, sự thanh khiết ấy nổi bật hẳn giữa một đám nam sinh nhuộm tóc xanh đỏ, bàn tay cầm giấy phát biểu, từng ngón từng ngón trắng trẻo thon dài, nói năng rành mạch, giọng điệu từ tốn nhưng vẫn giữ được sự cương nghị không thể thỏa hiệp.
Anh là nhân vật tiêu điểm của hội nữ sinh mỗi khi nằm ườn trên giường ký túc xá nữ buôn chuyện, không ít người mỗi khi nói đến anh thì mặt cứ đỏ ửng lên không tài nào giấu giếm được.
Nhưng có khi, thêm thương nhớ lại chẳng phải chuyện tốt, anh quá ư xuất chúng khiến những người yêu mến anh không dám gần, mà anh thì lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
Nghe đâu, anh là con trai của một nhà ngoại giao, người thường xuyên xuất hiện trên báo đài, ti vi, mẹ anh là lãnh đạo của Sở Giáo dục, từ nhỏ anh đã giành được các giải thưởng toàn quốc, thầy hiệu trưởng coi anh là học sinh ưu tú; anh là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ của trường, cuộc thi nào anh tham gia cũng đoạt giải... Người như thế khiến mấy kẻ dám trèo cao, đến tuổi này ai cũng đã ý thức được thế nào là xứng đôi vừa lứa, vì thế chỉ dám thầm để ý, thỉnh thoảng được nói chuyện vài câu cũng thấy mãn nguyện rồi.
Buổi chiều, tiết Thể dục cuối, Từ Mạc Đình đang chơi bóng cùng bạn, như một sự vận động giết thời gian đế tâm hồn thôi nhớ nhung ai đó.
Mạc Đình ra khỏi sân, đi đến gốc cây long não lấy nước uống vài ngụm, Lâm Văn Hân tiến đến dựa vào bên cạnh: “Lão đại, hôm nay không nương tay nhé!”
Từ Mạc Đình cười, không nói gì. Lúc này, có một bạn gái ở vòng ngoài bỗng hét lên: “Từ Mạc Đình, em yêu anh!” khiến Lâm Văn Hân đang uống nước sặc ra ngoài, “Chết mất thôi!” Ngoái ra xem cũng không biết là ai hét, túm tụm năm ba bạn gái kẻ đùn người đẩy lẫn nhau.
Từ Mạc Đình đã quen mấy chuyện như vậy, anh không phải người quá tự mãn, chỉ là anh thiếu sự nhiệt tình vói một số chuyện, sự nhiệt tình của anh... chỉ biểu hiện với một người, thậm chí đến nỗi anh không biết làm thế nào để kiềm chế được. Chàng thiếu niên chí khí cao ngạo nửa năm trước đã trải qua cảm giác thế nào là đêm nhớ, ngày mong một người...
Mạc Đình mím môi, ném chai nước đang uống vào thùng rác bên cạnh, nói: “Tôi đi trước đây.”
“Ây, lão đại, cậu về nhà à?” Một bạn nam ném quả bóng qua, hét.
Đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, Từ Mạc Đình bước ra khỏi sân bóng, đi vào giảng đường. Vốn định lấy chìa khóa và túi sách để về nhà vì anh không thích mình có mùi mồ hôi thì gặp cô ở chân cầu thang. Anh dừng bước, cô đang lúi húi tìm gì đó trong cặp, lúc đi ngang qua anh, cô bước hụt, Mạc Đình lẩn đầu tiên đỡ lấy cô, và lập tức buông tay ra.
An Ninh còn chưa định thần đã vội ngẩng lên: “Cảm ơn!”
“Không có gì.”
An Ninh không dừng lại lấy một giây, lôi chiếc di động đang rung trong cặp, vừa chạy vừa nghe điện: “Đến rồi đây, đến rồi đây.”
Từ Mạc Đình nắm chặt bàn tay, khóe miệng nhếch lên cười khổ.
Tuổi thanh xuân luôn có nhiều biến động, bao nhiêu phiền não, cho dù có là Từ Mạc Đình thì cũng không ngoại lệ. Anh là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, là tấm gương của bạn bè, là đối tượng các bạn gái mê đắm, nhưng chỉ mình anh biết trong thời gian này có bao nhiêu sự mông lung. Anh cần kết quả, anh cần thắng lợi, không thể phủ nhận rằng một khi lòng người ta đã rung động, đó quả thực là một trải nghiệm đáng sợ, anh thậm chí còn giống như mấy cậu thiếu niên mông muội đi viết thư tình.
Thời trung học phổ thông mà theo đuổi bạn gái, đã là điều không tưởng đối với tính cách của anh, vậy mà đối phương lại không thèm để ý và tỏ ra khó chịu.
Sự giáo dục anh nhận được từ nhỏ, yêu cầu tự đặt ra đối với bản thân mình, cho dù có lúc không thực hiện được một cách hoàn hảo, nhưng anh luôn kiêu ngạo hơn người. Nếu đã... bị từ chối, vậy thì, cần gì phải bám như sam. Anh không muốn đóng phim bi kịch tình yêu, ông trời cho anh thời gian và không gian để dần quên đi, tốt nghiệp xong, anh liền ra nước ngoài du học.
Mấy năm sau đó, anh sống rất bận rộn.
Từ Mạc Đình đưa tay nắn vuốt vết răng anh cắn còn để lại trên cạnh cổ, nhè nhẹ nói với cô: “An Ninh à, trước đây em đi đường mà đầu óc cứ như trên mây, anh luôn lo lắng sợ em bị ngã.”
“Hả?”
“Nói ra thì anh còn cứu em một lần đấy.”
An Ninh không rõ người này có phải sau khi cắn cô xong còn tự tâng bốc mình không? Nhưng tay bị anh nắm chặt muốn đi cũng không được, chỉ biết ai oán nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Muốn trả ơn.” Anh dịu dàng nói.
An Ninh nghĩ, chém một nhát là chém, chém hai nhát cũng là chém: “Trả ơn thế nào?”
“Lấy thân mình báo đáp.”
Một nhát chí mạng chăng? An Ninh tức chết mất, mặt cũng đỏ bừng cả lên: “Em phải lên đây, mẹ chắc cũng đang đợi em về.”
Ai đấy đang trốn chạy, nhưng cô cũng biết anh cũng đồng ý bỏ tay cô ra, cô xuống xe bước vội mấy bước rồi quay đầu lại, hét: “Từ Mạc Đình, em sẽ nhớ anh lắm!”
Lúc ấy, có mấy người đi ngang qua nhận ra cô gái dũng cảm đang tỏ bày tình yêu này: “Ninh Ninh à?”
Vậy mới nói, không thể hành động theo cảm tính được.
Đêm nay An Ninh mất ngủ nghiêm trọng, chủ yếu là vì điện thoại của chị họ gọi lúc hơn hai giờ đêm: “Chị cứ đợi em gọi điện mãi, sao đến bây giờ vẫn không gọi cho chị hả?”
Bị hành cho đến gần ba giờ sáng, hôm sau hơn mười giờ An Ninh mới bò dậy được, ra khỏi phòng đã nhìn thấy Chu Cẩm Trình đang ở phòng khách, chẳng lấy gì làm lạ, cô đến bên cạnh mẹ nhận ly nước ấm: “Cảm ơn mẹ!”
Bà nói nhỏ: “Đi sớm một ngày đi, mẹ không vấn đề gì, cậu ấy đến đón con, cũng coi là có thành ý.”
An Ninh hơi chau mày: “Chẳng phải mẹ bảo ngày mai sao?”
“Nha đầu ngốc, sớm muộn gì một ngày, có phải một đi không trở lại đâu.”
Chu Cẩm Trình đứng dậy: “Nếu Ninh Ninh quyết định mai mới đi thì chậm một ngày cũng được.”
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cần gì cậu nhiều chuyện? An Ninh định nói như thế xong kìm lại được, rốt cuộc thì cô không muốn làm những việc tổn thương đến người khác.
Mẹ cô đang giúp cô sắp xếp hành lý, An Ninh nhấn mạnh năm lần bảy lượt: “Hai mươi ngày nữa con về.”
“Biết rồi!” Bà Lý quay ra ôm con gái: “Mẹ đợi con về.”
Tạm biệt mẹ xong, An Ninh lặng lẽ đi phía trước, Chu Cẩm Trình đi cách xa phía sau chừng một mét.
Cô không suy nghĩ gì, bước đi chậm rãi.
Anh ta xưa nay vẫn giỏi phát hiện những thứ ở tầng sâu kín nhất, cũng có lẽ bởi vì quan tâm quá mức nên khó tránh bị chịu ảnh hưởng, thành ra tạo nên những thứ mà bản thân cũng không phân biệt nổi nó là cái gì, anh ta chạy lên trước đón hành lý từ tay cô: “Để tôi!”
Những đốt ngón tay đang xách túi hành lý theo bản năng co lại: “Không cần đâu.”
Tình cảnh ấy khiến cô nhớ lại chuyện mấy năm trước, Chu Cẩm Trình ép buộc đưa cô rời đi.
An Ninh lắc lắc đầu, như muốn ngăn lại những ký ức không vui.