An Ninh nghĩ vị giáo sư này bình thường rất cẩn thận dè dặt, sao hôm nay lại đột nhiên nhiệt tình đến vậy? Không thể không quay lại, cô nói một cách bình tĩnh, nhưng lúc đó không hiểu sao cô lại đưa tay ra: “Cảm ơn sư huynh.”
Đối phương khẽ cười, đưa tay ra bắt: “Chuyện nên làm thôi.”
Lúc An Ninh thu tay về, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm khiến mặt cô hồng lên, lập tức tranh thủ thời cơ cáo từ. “Vậy thưa thầy, không còn chuyện gì nữa em xin phép về trước ạ.”
Lúc An Ninh vội bước ra như nhận được thánh chỉ, cô nhận được tin nhắn, “Ở bên ngoài đợi anh một chút.”
An Ninh đáp: “Không muốn, em muốn về.”
Người ở trong phòng làm việc cau mày, ánh mắt lưu chuyển, cặp mắt như mang nặng cảm xúc.
Khi An Ninh về ký túc, đúng lúc gặp phải Tường Vy bước đến cửa phòng bọn cô, đối phương hỏi: “Sao thế? Đằng sau có người bám theo bà à, chạy gì mà vội thế?”
“À... Tôi nhớ ra là quần áo vẫn chưa giặt.”
Tường Vy im lặng: “Dẫu sao cũng không phải là Giorgio Armani, bà bị cước tay rồi cũng tốn cả trăm tệ. Nói ra mới nhớ, lần trước tôi thấy chiếc đồng hồ em rể đeo chính là nhãn hiệu này, chiếc GA tông trầm xinh đẹp, tôi nheo đến đau cả mắt mới nhìn rõ. Còn nữa, bà không phát hiện ra em rể có rất nhiều quẩn áo hiệu GA à, a, một người rất chung thủy.”
Thực ra, im lặng chính là lời lẽ không có giới hạn sao?
Tường Vy nói chuyện hứng thú tột độ lại nhìn thấy người nghe rõ ràng hồn phách trên mây, khó trách lòng sinh oán hận - hận đầu óc khó cải tạo, liền ấn vai đối phương: “Tôi nói thì tốt xấu gì bà cũng phải có chút phản ứng chứ?” Sao cô ấy nói toàn chuyện về người con trai có liên hệ mật thiết đến cô vậy?
“Ừ.” Cô phản ứng rồi, “Vậy thì Tường Vy, tôi có thể đi giặt quần áo dù sẽ phải tiêu cả trăm tệ chứ?”
“...”
Tối đó, An Ninh nhận được tin nhắn: “Em bận thì anh cũng không quấy rầy nữa. Đi nghỉ sớm một chút đi.”
An Ninh thoải mái thở phào một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.
Từ Mạc Đình lúc này ngồi trên giường, thong thả ung dung lật xem cuốn Một trăm chiêu nuôi mèo.
Chiêu thứ 1: Không được vội vàng, hấp tấp.
Tuần thi sắp kết thúc, An Ninh kết thúc chương trình này sớm nhất, trong khi mấy người Mao Mao vẫn phải vật lộn giữa ranh giới sống chết, cô đã mở máy tính xem phim hài rồi.
Mao Mao, Tường Vy, Triều Dương chỉ cô nói: “Bà không phải là người!”
An Ninh: “...”
Vốn An Ninh đã có thể về nhà, nhưng Mao Mao kiên trì, thi xong mọi người phải cùng mở đại tiệc. Sang năm đều phải chuẩn bị công tác thực tập, thời gian tụ tập sẽ không còn nhiều như trước, tính ra sắp tới lúc mỗi người một ngả, thân ai nấy lo.
Vì thế lúc này cô đang lúc nhàn hạ, lại phải chờ đợi mọi người cùng mở đại tiệc, xem phim giết thời gian không phải là quá đáng sao?
Mao Mao tỏ ra kỳ quái: “Nếu tôi có thời gian, có bạn trai anh tuấn như thế nhất định mỗi ngày sẽ làm mười hiệp liên miên, khiến anh ta không bước nổi xuống giường, chỉ có thể rưng rưng lệ mà nhìn tôi, tôi sẽ dùng ánh mắt ảo ảnh như ma nhìn anh ta. Đừng! Không được, anh hết sức rồi. Nhưng người ta vẫn còn muốn mà. Vậy thì ngồi dậy thôi.”
An Ninh phun cả nước trong miệng vào màn hình.
Đám Mao Mao vừa đi chưa bao lâu, điện thoại của cô đã reo lên, là Trương Tề gọi cô ra ngoài ăn cơm.
An Ninh nhìn thời gian, ba giờ, không trưa không chiều... vậy gọi là bữa gì đây?
Đối phương cười: “Chị dâu, chị thi xong rồi phải không? Chúng tôi cũng xong rồi, nhàm chán quá, định đến quán bar uống rượu, Trình Vũ cũng ở đây, đến đây đi, tất nhiên lão đại cũng sẽ tới.”
An Ninh nghĩ chính xác là cô thấy hơi nhàm chán, hơn nữa Từ Mạc Đình cũng sẽ tới, cô bất giác ngồi thẳng dậy, cô việc gì phải ngại, nói thế nào cũng là tại anh, haizz, anh giở trò lưu manh trước, nếu ngại thì phải là anh ngại mới đúng.
Trương Tề nhận được câu trả lời đồng ý liền điện thoại cho Từ Mạc Đình: “Lão đại, đi uống với bọn tôi - đừng cúp máy, chị dâu cũng đi.”
Từ Mạc Đình không ở trong trường, cho nên An Ninh ngồi xe Trương Tề, lúc đó trên xe còn có ba cô gái khác, xe lão tam ở phía sau, toàn nam sinh.
Từ Mạc Đình đến nơi tương đối muộn, lúc mở cửa phòng, bên trong đã ầm ĩ, mọi người nhìn thấy anh bước vào liền cùng hét lên, quy tắc cũ ai đến muộn phải phạt rượu, anh nhìn An Ninh ngồi trên sofa bên trái, ánh mắt cô lấp lánh, rõ ràng là cô chỉ đứng ngoài xem kịch, Mạc Đình mỉm cười uống liền.
Ba ly đã xuống bụng, Từ Mạc Đình bước đến bên An Ninh ngồi xuống, anh lấy cốc nước quả của cô nhấp hai ngụm, làm nhạt đi mùi rượu trong miệng, anh vẫn luôn không thích những thứ đắng chát.
Lúc này, một nữ sinh nghiêng tay đưa qua một cốc đồ uống mới rót: “Từ Mạc Đình, cốc đó là của bạn Lý, cốc này chưa ai uống.”
Lão tam ngồi một bên khác đã bật cười: “Chị bí thư đoàn, cô ấy là bạn gái của lão đại chúng tôi. Chúng tôi vẫn gọi chị dâu, chị không phải không nghe thấy đấy chứ?”
Nữ sinh đó rõ ràng ngây ra, hơi ngượng ngùng: “Tôi nghĩ các anh gọi đùa chứ, ai biết...” Vừa nói vừa liếc nhìn Từ Mạc Đình.
Từ lão đại chẳng bao giờ để ý đến những nữ sinh khác, quen biết lắm cũng chỉ gật đầu, chủ yếu là anh “không muốn dây dưa”, các đồng chí nữ cuối cùng chỉ đành cắn môi bước đi.
Hóa ra cảnh giới cao nhất khiến đối phương biết khó mà rút lui chính là không quan tâm, An Ninh rất khâm phục, dưới bàn Từ Mạc Đình nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình, đây là động tác thân mật theo quán tính của anh.
An Ninh nghĩ, anh động tay động chân không phải cũng rất tinh thông sao!
Bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ đã hình thành một khuôn mẫu thói quen, tay của cô đặt trên đầu gối anh, anh ngồi bên cạnh cô thoải mái thong dong? Dường như hết thảy đều biến đổi âm thầm và trở thành lẽ hiển nhiên.
An Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, trong ký ức của cô là ở thư viện trường, cũng đã là nửa năm trước, cô đã cho anh mượn thẻ thư viện của mình, anh lúc đó quay lại bình thản nói câu cảm ơn, thực sự rất bình thản, khiến cô không khỏi nghĩ thầm có phải những người đẹp trai đều lạnh lùng không thèm nhìn người như vậy không? Rất khó tưởng tượng rằng hôm nay bản thân cô lại trở thành bạn gái của nhân vật số má này. Không thể nói là cô kinh ngạc, nhưng cô vẫn cảm thấy thế sự thật khó lường. Không biết sao anh lại phải lòng cô? Ách, theo anh nói là anh phải lòng cô được mấy năm rồi.
Từ Mạc Đình lúc này nhẹ nhàng lên tiếng: “Em tiếp tục chằm chằm nhìn anh, anh có thể sẽ ngại đó.”
Hít một hơi thật sâu, An Ninh quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lùng.
“Lão đại, anh chẳng chịu uống rượu với chúng tôi, chỉ ngồi nói chuyện với chị dâu, thật quá đáng đó.” Có người trách móc.
Tâm trạng Từ lão đại hôm nay rất tốt, nhếch miệng phối hợp: “Sao hả, có ý kiến à?”
Tất nhiên là có ý kiến, chỉ anh có bạn gái, chúng tôi vẫn là trai đơn, thật tàn khốc cũng thật tàn nhẫn, “Chi bằng để chị dâu uống với chúng tôi hai ly?”
Lão tam rốt cuộc cũng may mắn được chứng kiến thế nào gọi là “Chiến lược sai lầm có thể dẫn tới hậu quả mang tính hủy diệt”!
“Được thôi.” Chị dâu thân thiện đáp lại.
Thế là, sau khi lão tam một năm trước tôn Từ Mạc Đình anh minh thần võ lên làm lão đại, hôm nay lại có thêm một đối tượng để sùng bái, chính là chị dâu - lần đầu tiên anh thấy nữ sinh uống rượu dứt khoát như thế, hơn nữa tửu lượng sâu không thấy đáy.
Khó trách Trương Tề cảm khái: “Chị dâu là chân nhân bất lộ tướng.”
An Ninh cũng cảm thán, cô mỗi lần cũng muốn lộ ra đấy chứ, chỉ là người bên cạnh luôn bảo cô uống ít một chút, có điều hiếm khi Từ Mạc Đình lại khai ân như hôm nay, “Vậy phiền phu nhân tiếp rượu rồi”, sau đó đúng là anh ngồi yên một bên uống nước hoa quả.
Lão tam hôm đó rượu vào lời ra: “Lấy vợ phải lấy hạng văn võ song toàn như chị dâu!”
Các đồng chí nam có mặt ở đó đều đố kỵ với Từ Mạc Đình - bạn gái tiếp rượu (mình ngồi uống nước hoa quả), mấu chốt vẫn là ở các mỹ nhân! Nhưng các đồng chí nữ sau khi đánh giá thực lực của đối thủ quyết định bỏ tối theo sáng, nói cách khác Từ Mạc Đình chính là mây cuối trời, chỉ có thể ngắm nhìn, nếu muốn với tới e là tương đối khó khăn, hơn nữa hôm nay đã chứng minh rõ ràng rằng hoa đã có chủ!
Chỉ có Từ Trình Vũ trong lòng ngầm than vãn anh họ cô trước sau như một, lúc nào cũng cao ngạo như vậy.
Còn An Ninh uống rượu lại thấy tâm trạng vui vẻ, tửu lượng của cô có thể nói hơn Tường Vy một bậc, lúc còn nhỏ ba mẹ bận việc, cô đều theo ông nội đến quán rượu nhỏ vùng ven nội ô. Ông cảm thấy cho cô cháu gái nhỏ tập uống một chút rượu gạo cũng chẳng có gì là quá đáng, cứ thế nhiều năm liền tửu lượng bây giờ của cô tự nhiên được luyện thành, sau này ba cô được thăng chức chuyển đến sống trong thành phố thì cô rất ít uống rượu, khi lên cấp hai, vào mỗi dịp nghỉ lễ, Tết, cô đều đến chỗ ông chơi hai ngày, và uống vói ông hai ly, năm học lớp chín, ông nội qua đời, căn nhà cũ ở ngoại ô cũng vì thế mà bị bán đi, sau đó cô càng ít uống rượu hơn.
Có điều An Ninh là người càng uống rượu càng ít nói, cho nên người nào định nhân cơ hội gợi chuyện đều vô ích.
Giữa chừng, Từ Mạc Đình rời khỏi đó nghe điện thoại, lão tam vì đố kỵ mà bắt đầu giở kế ly gián: “Chị dâu, chị không thể bảo vệ lão đại một cách hồ đồ như vậy được! Tôi nói cho chị biết, chị đừng thấy lão đại đạo mạo nghiêm trang, thực ra chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được, nhớ lại năm đó khi anh ấy mới chuyển đến Đại học X, theo lẽ thường ở đời, với những người không quen cũng nên khiêm tốn nhã nhặn một chút - kết quả, haizz, chuyện cũ không nên nhắc lại, chuyện về đám nam sinh chúng tôi không nói làm gì! Ngay cả với nữ sinh, anh ấy cũng rất nhẫn tâm, thực sự nhẫn tâm, ví dụ như hoa khôi bên khoa Ngoại ngữ ấy, thực sự không biết nên nói sao mới phải.”
An Ninh không nói, bởi đây căn bản là nói cũng như không! Nhưng cô lại có chút hứng thú, sự thực là rất hứng thú, cô nhìn về một nơi nào đó, hình như anh còn đang gọi điện một lúc nữa, sao cô không nhanh chóng nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng? “Lão tam sư huynh...” Cô vẫn chưa nói xong, chỉ thấy lão tam nôn khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng chạy vội ra cửa.
An Ninh ngồi ngây ra nhìn, miễn cưỡng nói tiếp một câu: “Cẩn thận nhé!”
Trình Vũ bước tới nói chuyện với cô: “Chúng ta nói vào trọng điểm thôi, anh họ tôi quay lại tôi sẽ phải chuồn ngay!”
An Ninh vã mồ hôi, sao nghe giống như găp phải lũ lụt với hỏa hoạn vậy? Cô tỏ vẻ biết nghe lời: “Cô muốn nói chuyện gì?” Cô đột nhiên nảy sinh cảm giác mình nghiễm nhiên đã thành cái ghế câu khách.
“Người anh họ đó của tôi rất khó trị đúng không?
An Ninh bắt đầu suy nghĩ... “trọng điểm” cần nói: “À, thực ra anh ấy cũng được.”
“Ha ha, hai người đã từng tiếp xúc thân mật chưa?” Trình Vũ thấy đối phương hiển nhiên bị kinh hãi, không thể không đổi ngôn từ diễn đạt: “Anh họ tôi từ nhỏ đã khó gần, người quen anh ấy cũng tránh nói chuyện, cho nên tôi rất hiếu kỳ với chuyện này!”
An Ninh hắng giọng một tiếng: “Chưa từng.”
Bỗng nhiên cô lại nhớ tới một tối nào đó, đúng là bực mình! Đó là ảo giác trong mơ mà thôi, Amen!
Lúc này, người rất khó trị đó đã bước về phía này, người bên cạnh cô lập tức lủi vào đám đông.
Đợi khi anh bước đến bên cạnh, An Ninh trấn tĩnh bắ